Như bao ngày trước, Phong Vũ vẫn thức dậy một cách bình thường và vẫn làm mọi việc như thường hắn hay làm.
Nhưng hôm nay lại có điều khác hẳn lúc trước, hắn luôn có cảm giác như đang có vô số cặp mắt đang dòm trộm hắn, nhưng lấy thần thức bao la như la mã của hắn ra dò tì thì ngay cả cái quần xì cũng chẳng có.
Điều này làm hắn vô cùng bực bội, cả người cứ như hỏa thiêu suốt cả ngày vậy. Mỗi khi hắn đến gần Liên Tích thì mấy ánh nhìn kia lại càng thêm nóng bỏng cứ như muốn đốt chết hắn vậy.
Thật không vui vẻ gì mấy.
Trong lúc Phong Vũ đang vô cùng bực bội thì bốn tên nào đó đang ngồi chồm hổm ở một nhánh cây rắn chắc âm u gần đó đồng loạt dòm trộm hệt như mấy tên biến thái thích theo dõi vậy.
Cửu Minh cùng Tĩnh Kỳ được phái ở lại tiếp tục dạy Nhã Qua, Nhã Qua thân là nhân ngư nên cả đám quyết định để nó tu yêu cho dễ dạy tí.
(Thiên đạo: lũ vô trách nhiệm có tập thể kìa!!! (; ̄Д ̄)
Vận mệnh: ... *im lặng bóp mỏ lôi về*)
Lúc Phong Vũ đang đứng nói chuyện hào hứng với Liên Tích, vì muốn thúc đẩy nhanh quá trình tình củm của hai người nên Hắc Sát liền bắn ra một luồng gió để đẩy Phong Vũ ngã vào lòng người ta.
Ai ngờ, trớ trêu thay lại ra tay quá đà nhắm trật mục tiêu khiến "nạn nhân" nào đó đập mặt thẳng vào vách tường, nứt mịa nó vách tường nhà ngời ta rồi.
Phong Vũ "????" Σ(°△°|||)︴ Hắn vừa làm gì vầy nè?! Tự nhiên chơi bò húc vậy, chưa uống lon bò cụng nào mà ta?!
Nhìn vẻ mặt hoang mang khó tả của nhị hóa nào đó, Hắc Sát chột dạ im lìm chui vào góc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Ba người còn lại thì vẻ mặt phức tạp mà nhìn cái tên đang hoang mang ngoài kia, ngu tới mức này thì chỉ có từ bỏ quá trịnh trị liệu thôi.
Vì tránh bị phát hiện nên cả bốn người chuyển từ cành cây xuống bụi lùm mà núp, Phong Vũ cũng chẳng có phát hiện gì cả nhưng tên nào đó bên cạnh hắn lại không như vậy.
Tuy không có thần thức dã man con ngang như Phong Vũ nhưng bù lại ánh mắt của Liên Tích lại vô cùng chuẩn xác, y kế thừa gien đặc biệt từ phụ thân mình nên có thể nhìn rõ hết quá trình chuyển dời "địa bàn" của đám nào đó.
Tuy trong lòng đang căng thẳng đến cực độ nhưng Liên Tích vẫn biểu hiện ra một loại biểu tình nhàn nhã khiến cho các ấu long ai cũng nhìn không ra biến hóa của y.
Bọn họ vẫn âm thầm quan sát cả hai, ngược lại y cũng đang quan sát đám núp bụi lùm thần bí kia.
Sau khi xác nhận mấy người kia tạm thời không có ý gì xấu, Liên Tích tạm thời thả lỏng tâm một chút nhưng vẫn còn phòng bị vô cùng nặng.
Nhìn người còn đang vui vẻ huyên thuyên trước mắt, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu của y nhưng vẫn còn chứng thực một chút.
Liên Tích dù biết tất tần tật nhưng vẫn im lìm giấu hàng chặt chẽ kín đáo, giả vờ cao lãnh "dễ lừa gạt" mà đi theo Phong Vũ về phòng mình, mắt nhắm mắt mở tạo cơ hội để nhị hóa gặm được đậu hủ.
Bốn con long nào đó cũng theo chui vào, thấy cảnh này liền cảm thán không ngừng. Nhị hóa chẳng lẽ trưởng thành thành "công" rồi sao?! Đời thật lắm chuyện bất ngờ.
Ngự Thiên bỗng cảm giác được ánh sáng chân lý, đúng thế, ngay cả nhị hóa cũng có thể chuyển mình vậy hắn cũng có thể có cơ hội đảo chính phải không?!
(Thiên đạo: ai cho mày cái tự tin đó thế?! Mơ thiệt đẹp!!!!
Vận mệnh: ... *trực tiếp dán mỏ lại khiêng về*)
Hắc Sát và Ngữ Ngôn ánh mắt bỗng dưng âm u đi, cả hai nhàn nhạt liếc mắt nhìn nhau như trao đổi một vài thông điệp bí mật nào đó mà chỉ cả hai người họ biết.
Chân với chả lý, có qua được ải của bọn bị đè còn lại không đã. Số mệnh đã quyết định rằng chân lý mà Ngự Thiên vừa ngộ được sẽ bị dẫm bẹp bởi bàn chân tàn nhẫn của đám còn lại.
Mặc Uyên đáy lòng lại ẩn ẩn bất an, dường như có thứ gì đó rất quen thuốc đến tận linh hồn của y đang đến gần. Nó khiến cho y đầy nhiệt huyết chờ mong lại ẩn ẩn bất an hãi hùng.
Mặc Uyên mím môi đem những tâm sự nặng nề này đè lại sâu nơi đáy lòng, thứ gì đến rồi sẽ đến. Dẫu sao, hắn chưa từng có thể buông bỏ được mà phải không?!
Nhắm mắt thở dài một hơi nặng nề, điều chỉnh lại tâm trạng của mình xong thì khi quay sang bên cạnh đã chẳng còn một bóng hình đứa nào.
Bọn nào đó thấy nhị hóa đi ngủ liền lục tục chạy về ngủ, bơ luôn thằng huynh đệ còn đang ngẩn người kia.
Mặc Uyên "........." Ừ, tình anh em chắc có bền lâu!!
Nghẹn khuất một trận, Mặc Uyên chỉ có thể tự an ủi bản thân mình mà trở về thạch tinh chui vào ổ long của mình tự ủy khuất một trận.
Một đêm an bình lại trôi qua.
Hôm sau, tiếp tục theo dõi từ bốn người giảm xuống chỉ còn ba người. Tên còn lại túng dục quá độ nên liệt giường rồi, sau khi nghe xong lý do hai tên tâm đại nào đó liền chấp nhận ngoại trừ Ngữ Ngôn hai mắt đang lóe lóe.
Sau đó, rất nhanh hắn nhếch môi nở một nụ cười nham hiểm bán nước và cũng rất nhanh đã thu liễm lại nụ cười tràn đầy thâm ý gần như thâm thù đó.
Hắn nghĩ hắn biết, tiểu Hắc bé bỏng đang làm gì rồi chăng!! Khà khà, có trò vui để xem rồi!!
Tuy nói là ráng kìm nén nhưng khóe môi của hắn vẫn cong lên một độ cong quỷ dị khiến cho hai tên nào đó cộng luôn tên nhị hóa chưa hay biết gì vẫn theo tiềm thức mà run rẩy.
Còn tên đã được thông báo là liệt giường nào đó đang cười đến mức vô cùng man rợ mà ôm lô đỉnh luyện dược, Tĩnh Kỳ đứng ở một bên ngắm ngắm bà xã đang cười cũng rất là hạnh phúc.
Mọi người khi chưa biết chuyện gì sắp xảy ra nên đều vui vẻ và hạnh phúc, đặc biệt là nhị hóa đáng thương đã rơi vào tầm ngắm đặc biệt cùng một cái hố to lớn đang được đào một cách kỹ càng chờ thời cơ chín muồi liền một cước thải hắn xuống.
Huynh đệ ruột thịt, bạn thân thiết bao năm nó tốt là tốt thế đấy. Không bao giờ bán đứng huynh đệ khi chưa được giá cả.
Lúc này, phi thuyền của vị tướng quân kia đã trải qua bao hung hiểm cuối cùng cũng bình an tiếp đất.
Nhưng đích đến lại không như nguyện, hắn cũng không biết mình muốn đến đâu nhưng hắn biết rõ một điều nơi hắn cần đến không phải nơi này, nơi này không có thứ đang kêu gọi hắn.
Lần đầu tiên nếm trải hương vị thất vọng, Vũ Thần nhịn xuống cảm giác chua sót đang lan tràn trong lòng mình. Cảm giác đau lòng xa lạ này làm cho hắn bỡ ngỡ không thôi, cũng không kháng cự được nó nên hắn liền thuận theo nó.
Bắt đầu điều chỉnh lại quân đội của mình, thứ kia sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ tìm được rồi nắm nó vào lòng bàn tay mình thôi chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc.
Phân đội của hắn rất nhanh đã tập hợp xong, bất đầu chia nhóm ra phân tán khắp nơi để tìm kiếm nguyên liệu tu sửa lại phi thuyền của họ trong khi chờ đợi cứu viện.
Vũ Thần ánh mắt rét lạnh mà nhìn chăm chú vào bầu trời, cứ như xuyên qua không gian để nhìn tới thứ hắn muốn vậy.
Hắn cứ như một pho tượng thần, chẳng nhúc nhích gì mà nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó phương xa, nếu không phải mi mắt hắn vẫn còn chớp thì có lẽ sẽ bị nhầm thành tượng đá điêu khắc rồi.