Từ Los Angeles đến Las Vegas mất khoảng bốn, năm tiếng đi xe, mà đó là dưới tình huống không tắc đường.
Mà bình thường thì, tình huống không tắc đường sẽ không xuất hiện.
Chắc là vừa vào cuối tuần, mọi người đều có dự tính muốn ra ngoài chơi, đường quốc lộ một phát biến thành bãi đỗ xe, uốn lượn ngoằn nghoèo không thấy điểm đầu, đèn phanh xe sáng rực nối dài, không biết đến khi nào mới có thể thoát thân.
“Đường bên đây là như vậy đấy, đường nát bét rồi vẫn không bỏ tiền sửa, ngày nào cũng kẹt xe, con quen luôn rồi.” Viên Hạ giải thích cho ba mẹ Tống nghe.
Đến từ Bắc Kinh rộng lớn chuyên kẹt xe thì mẹ Tống đã được rèn giũa rồi, từng nhìn thấy trận địa còn kinh khủng hơn thế này. Bà khoát tay không để tâm tỏ vẻ đã hiểu: “Không sao hết, dù gì cũng là Tống Thần Đông lái xe. Dì ngủ một lát đây.”
Tống Thần Đông: “…”
Viên Hạ cúi đầu lục túi nhựa dưới chân, lấy ra một hộp trái cây đã cắt sẵn, mở ra hỏi Tống Thần Đông: “Có muốn ăn trái cây không?”
Tống Thần Đông gật đầu.
Viên Hạ lấy thêm mấy cái nĩa nhỏ trông như một chú mèo máy Doremon, đút cho Tống Thần Đông mấy miếng dứa. “Anh có ăn nho không?” Viên Hạ hỏi.
Tống Thần Đông quay đầu liếc cậu một cái, hỏi: “Ăn chứ, sao em lại hỏi vậy?”
Viên Hạ ghim cho anh một trái nho, lẩm bẩm nói: “Hàm lượng đường khá cao, rất nhiều carbohydrate, sợ anh chê.”
Môi Tống Thần Đông hơi nhếch lên, không nói gì.
“Chú dì có muốn ăn trái cây không?” Viên Hạ đưa hộp trái cây và nĩa ra đằng sau, vừa quay đầu liền phát hiện mắt mẹ Tống sáng ngời, nhìn tương tác vừa nãy của hai người.
Viên Hạ có hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: “Buổi sáng con đến siêu thị mua đó, rất là tươi. Còn có sữa chua nữa, chú với dì có muốn uống không?”
Mẹ Tống cười hí hí nhận lấy, còn nói với ba Tống: “Rất chu đáo luôn, lão Tống anh nói có phải không?”
Ba Tống đẩy đấy mắt kiếng, phối hợp với vợ nói “Phải phải.”
Viên Hạ đỏ mặt quay đầu lên.
Thật ra Viên Hạ cũng không phải làm vậy cho ai coi, thói quen từ nhỏ của cậu là bạc đãi cái gì cũng không thể bạc đãi cái miệng, chạy xe đường dài thì bắt buộc phải chuẩn bị đồ ăn, nhưng được khen như vậy, cậu bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đang cố ý khoe mẽ, cảm giác như đang làm ra vẻ.
Nhưng mà cả cái xe này rõ ràng chỉ có mình cậu có suy nghĩ này, ba người còn lại đều ăn rất vui vẻ.
Xe nhích từng chút từng chút, còn chậm hơn cả boss Cục Bông ở nhà.
Nhích lên một chút, thân xe đột nhiên bị ủi đi, đằng sau phát ra một tiếng “dong”.
“Bị đụng đuôi rồi.” Tống Thần Đông trấn tĩnh nói, “Chắc là không nghiêm trọng, bây giờ không dừng xe được, lát nữa tính sau.”
Ba mẹ Tống ở phía sau đã ngủ rồi, không cảm giác được chút sự cố nhỏ này.
Viên Hạ liếc gương chiếu hậu, chiếc xe đằng sau nhìn có vẻ không trầy xước gì, nên chắc xe của Tống Thần Đông cũng chỉ tổn hại nhỏ.
Hai mươi phút sau, rốt cuộc cũng được tăng tốc, xe đằng sau chạy lên bên cạnh. Viên Hạ hạ cửa xe xuống, nghe thấy gã Mexico nói: “Nothing happened to your car. Not even a scratch!” (Không có chuyện gì với xe chú mày hết. Cả một vết xước cũng không!)
Dù gì cũng không phải xe mình, Viên Hạ liếc Tống Thần Đông như đang hỏi ý anh, Tống Thần Đông nhàn nhạt nói: “Vậy thì không sao rồi.”
Viên Hạ giống như cái loa nói với anh trai kia: “OK.”
Gã kia phất tay, Viên Hạ liền bổ sung thêm một câu: “Have a nice day.” Anh ta liền lướt đi như bay, sau khi Viên Hạ đóng cửa sổ, phát hiện Tống Thần Đông nhìn cậu một cách lạ lùng.
“Sao, sao thế?” Cậu căng thẳng cắn môi.
“Em nói với anh ta have a nice day?” Tống Thần Đông giận tới mức bật cười, “Là gã đụng xe mình đó, không truy cứu là được lắm rồi, còn khách sáo vậy làm gì?”
Viên Hạ ngượng ngùng, chớp chớp mắt, “À… em, em xin lỗi… em quen rồi…”
Tống Thần Đông thấp giọng nói: “Gã đụng chúng ta, giọng điệu nói chuyện cũng không đàng hoàng, em còn tốt tính như vậy.”
Viên Hạ cúi mặt xuống, hàng lông mi dài lay động, tủi thân nói: “Em không có cố ý đâu, thật sự là do em quen làm như vậy.”
Tống Thần Đông không có ý dừng lại: “Em bị người ta ức hiếp cũng không biết, em khách khí với gã như vậy, còn gã đến một câu tạm biệt cũng không nói với em. Em đừng có nghĩ tất cả mọi người đều tốt như thế ——”
Viên Hạ nhìn vào hiện thực, nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận mà…”
“Anh không có giận, dù gì gã cũng chạy đi rồi.” Tống Thần Đông mắt nhìn về phía trước, không nhìn Viên Hạ nữa.
Viên Hạ thật sự cảm thấy tủi thân, cậu không hiểu vì sao Tống Thần Đông lại muốn phê bình cậu. Cậu nghĩ một hồi, thật sự cảm thấy mình không nên nói câu đó, thái độ của gã người Mexico đó không tốt, đụng xe người ta còn vênh váo, nhưng mà ở đất Mỹ, đều xem “have a nice day” như một câu tạm biệt, cậu cũng không nghĩ nhiều như thế.
Phải, tính cậu quá dễ dãi, nhưng mà cần phải tức giận sao? Lời cũng đã nói ra rồi, xe cũng không sao, chút nhạc đệm nhỏ này không phải nên qua đi rồi sao? Bị người mình thích phê bình thật sự rất khó chịu, Viên Hạ càng nghĩ càng tủi, cũng không phát ra tiếng nào nữa.
Xe phi như bay trên đường cao tốc, bỏ lại đằng sau những hàng cây cọ lá dài. Trong xe chợt lâm vào một màn yên tĩnh đầy lúng túng, rất lâu sau cũng không ai phá vỡ.
Mãi cho đến khi Viên Hạ cuối cùng không nhịn nổi nữa, hít hít mũi, lấy tay áo lau mắt.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong một cái bình mật, sau khi trưởng thành ông trời cũng đối xử rất dịu dàng với cậu, cậu có rất nhiều bạn bè tốt. Thật ra cậu không yếu đuối như vậy, chỉ là cậu rất thích Tống Thần Đông, không muốn để lại chút khuyết điểm nào trong lòng anh, nên mới thấy khó chịu như vậy.
Tống Thần Đông khẽ thở dài.
Viên Hạ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, khiến mặt cậu cũng nóng theo, nỗi tủi thân của cậu dưới cái nóng này cũng đang từ từ lên men, biến thành những giọt nước mắt thi nhau ào ra ngoài.
“Viên Hạ, anh xin lỗi.” Trong sự yên tĩnh lúng túng đến mức khó thở, Tống Thần Đông đột nhiên mở miệng.
Viên Hạ lại lau nước mắt, cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Là do anh, không kiềm chế được cảm xúc.” Tống Thần Đông liếc ba mẹ mình qua gương chiếu hậu, xác nhận hai người đều đang ngủ, mới đè thấp giọng tiếp tục nói, “Việc giảm thuốc đối với anh, vẫn có chút ảnh hưởng.”
Viên Hạ “Ừm” một tiếng.
Tống Thần Đông nghĩ một lúc, nói: “Giảm thuốc rồi thì giấc ngủ không tốt, cảm xúc cũng dễ lên xuống. Anh không nên nói như vậy với em. Chỉ là cảm thấy tính em quá tốt, sợ em cứ như vậy sẽ bị người ta ăn hiếp.”
“Là anh đang ăn hiếp em.” Viên Hạ rầu rĩ nói.
Tống Thần Đông trực tiếp nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh sai rồi.”
“Không sao, em tha thứ cho anh.” Viên Hạ được nhường nhịn rồi thì nhanh chóng thuận theo, rút một tờ khăn giấy ra lau mũi, lầm bầm nói, “Thái độ của em cũng không nên tốt như vậy, em thật sự là nói quen miệng rồi… nghĩ là cùng nhau ra ngoài chơi, tâm trạng rất vui, không nghĩ nhiều như thế…”
“Ừm, đi cùng với em, anh cũng rất vui.” Tống Thần Đông nói.
Nói cũng nói rồi, Viên Hạ cũng không ghi thù, lại bắt đầu lấy đồ ra ăn. Khi đến Las Vegas đã là hơn ba giờ chiều rồi, bốn người từ sáng đến giờ đều chưa ăn cơm, lại không hề thấy đói.
Tới Las Vegas, thì nhất định phải một lần đi ăn Bacchanal Buffet ở khách sạn Caesars Palace. Tống Thần Đông đã đặt phòng ở khách sạn, trước tiên đi lấy số, mới bắt đầu làm thủ tục.
Đợi đến khi rốt cuộc cũng được xách hành lý vào phòng, mọi người đều sức cùng lực kiệt. Tống Thần Đông nhìn số trong tay mình, nói với ba mẹ: “Buffet chắc phải đợi hai tiếng nữa, ba mẹ có muốn xuống lầu chơi vài ván bài không? Bảy giờ rưỡi tối con đặt vé xem ca nhạc của Celine Dion.”
Khách sạn ở Las Vegas phần lớn đều là ăn chơi mua sắm sòng bạc đều quây lại một chỗ, ở Caesars Palace là có thể chơi rất nhiều, ở khu sòng bạc ngoại trừ mấy loại máy móc ra, còn có bàn chơi bài 21 nút, có loại cược lớn có loại cược nhỏ, có thể thỏa mãn tính phiêu lưu của mọi người.
“Mẹ không biết chơi cái đó… mấy đứa cứ đi đi, mẹ bị lệch múi giờ vẫn chưa hết, phải ngủ thêm chút nữa.” Mẹ Tống mở tủ ra, lấy một bộ áo choàng tắm.
Ba Tống lấy một quyển sách ngồi trên sô pha, nói: “Ba ở cùng với mẹ, mấy đứa cứ đi chơi đi.”
Tống Thần Đông và Viên Hạ đặt hai phòng đơn, anh gõ cửa, Viên Hạ đi ra mở.
“Ba mẹ anh đều không muốn đi, Em có đi không? 21 nút?” Tống Thần Đông có vẻ hứng thú với thể loại này, giọng điệu cũng phấn khích hẳn lên.
Viên Hạ chà xát tay, đắc ý nói: “Em được người trên giang hồ đồn là hoàng tử 21 nút đó. Anh đợi em em thay bộ đồ may mắn của em.”
Tống Thần Đông ngại ngùng đi theo vào, chỉ đứng ở cửa đợi. Không lâu sau Viên Hạ đi ra, mặc một cái áo hoodie màu đen, bên trên in hai dòng chữ nhỏ:
“Mọi việc thuận lợiKhông sợ điều gì.”“Lợi hại không?”Viên Hạ đắc ý ưỡn ngực, cho Tống Thần Đông xem những hàng chữ kia. Giỡn hả, mặc bộ quần áo này, trước giờ cậu đến Las Vegas chưa bao giờ thua, đến cả máy đánh bạc cũng có thể trúng được 3000 đô.
Mắt Tống Thần Đông đầy ý cười, giơ tay xoa đầu Viên Hạ.
Hoàng tử 21 nút quả thật không phụ danh tiếng của mình. Bọn họ trước tiên đến bàn cược nhỏ, kết quả Viên Hạ thắng đến nghiện, liền đề nghị đến bàn cược lớn. Tống Thần Đông thua nhiều thua ít cũng không sao, liền đi theo.
Anh nhìn dáng vẻ chuyên chú chơi bài của cậu, cũng cảm thấy lòng mình tan chảy.
“Em thắng đến nỗi thành quán tính luôn rồi, sao cứ 21 nút hoài nhỉ?” Viên Hạ được hời mà còn ra vẻ, cười đến giảo hoạt, mắt sáng ngời rạng rỡ.
Tống Thần Đông quẹt chóp mũi cậu, nói: “Em lợi hại nhất.”
Anh nghĩ đến bộ dạng sụt sịt của Viên Hạ hồi chiều, thật lòng cảm thấy cảm xúc của đứa nhỏ này biến hóa quá nhanh. Lúc thì tủi thân mít ướt, lúc thì vui vẻ chơi bài. Vui vẻ và đau lòng đều viết rõ hết lên mặt, không thèm ngụy trang chút gì.
Tình cảm của cậu cũng thẳng thắn và vô tư như vậy.
Tống Thần Đông từ lâu đã phát hiện, mỗi khi Viên Hạ nhìn mình, ánh mắt đều ngập tràn tình ý. Anh là một diễn viên, rất nhạy cảm với những chi tiết nhỏ này. Anh biết diễn xuất như thế nào để ra được thần thái như vậy —— đuôi mắt hơi cong lên, cằm thu lại, hơi ngước mắt. Nhưng mà Viên Hạ lại không cần kỹ thuật đó.
Viên Hạ thích anh.
Đơn giản, rõ ràng.