Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 15

Biển người ào vào đại sảnh khách sạn, bốn phía hành lang đều là người, mọi người đều ôm nhau khóc, cũng có người vẫn còn lo sợ, lo lắng sẽ có viên đạn lạc nào đó không biết từ đâu bay vào.

Viên Hạ vào được cửa, sức cùng lực kiệt tìm một chỗ trống, cậu dựa lưng vào tường, tay ôm đầu gối thở hổn hển. Trước giờ cậu chưa từng chạy với tốc độ nhanh như vậy trên một quãng đường xa như vậy, tim sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài.

Tống Thần Đông liền kéo Viên Hạ đứng thẳng lên, bàn tay anh như một vòng sắt, khóa chặt cậu vào trong lòng. Eo Viên Hạ bị anh ôm đến phát đau, đường hô hấp dùng sức quá độ bắt đầu trở nên nóng rát, cậu không kiềm chế nổi mà rơi nước mắt, hoảng sợ cực độ và niềm vui sướng khi sống sót sau tai nạn. echkidieu2029.wordpress.com

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, giờ phút này, cả thế giới dường như đều hóa thành bụi rồi bay đi, thứ duy nhất Viên Hạ cảm nhận được là tiếng tim đập mãnh liệt của Tống Thần Đông, “thình thịch”, “thình thịch”, là sự sống đang chuyển động.

Màn hình tivi trong sảnh gắn trên tường, bản tin thời sự bắt đầu phát sóng sự kiện này, trong tivi, những thi thể nằm dài trên mặt đất, máu tươi vương vãi khắp nơi, mặt đường xi măng bị nhuộm thành màu đen.

Cảnh sát vào khách sạn giữ an ninh trật tự, bọn họ cung cấp chăn cho những du khách, kiến nghị khách nào ở Caesars Palace thì nhanh chóng về phòng mình, ở cạnh người thân và bạn bè của mình.

“Bảo bối, không sao, không sao nữa rồi…” Tống Thần Đông vẫn giữ tư thế ôm Viên Hạ, một tay đặt sau đầu cậu, dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cậu. đọc truyenfull là đồ đầu heo

“Anh Thần Đông…” Viên Hạ vừa thút thít vừa ôm chặt eo Tống Thần Đông, cậu không nói ra được lời nào, chỉ liên tục gọi tên Tống Thần Đông, “Anh Thần Đông…”

“Viên Viên, ngoan, đã an toàn rồi.” Tống Thần Đông nhỏ giọng an ủi cậu, “Ngoan, bây giờ anh phải đi tìm ba mẹ, em còn đi được không?”

Viên Hạ gật đầu, mắt cậu đỏ ửng, lưu luyến thả lỏng vòng tay đang ôm Tống Thần Đông, nức nở nói: “Chú với dì vẫn luôn ở trong khách sạn, chắc là không sao.”

Tống Thần Đông gật gật đầu,  mồ hôi từ trên trán anh lăn xuống, rơi vào mắt, khiến anh nheo mắt lại.

Thính phòng đã trống trơn, chắc đã được sơ tán rồi. Tống Thần Đông gọi điện thoại cho ba, được thông báo là bọn họ đều đã an toàn, bây giờ đang ở trong phòng khách sạn.

Viên Hạ cũng nhận được tin nhắn của Hà Tự, cũng nói là mình bình an rồi.

Nay đúng là một đêm kinh thiên động địa, Viên Hạ chưa bao giờ cách cái chết gần đến như vậy, nỗi sợ bắt nguồn từ trong nội tâm, khiến cậu vô cùng cảm kích với chuyện “sống sót”. Bên tai dường như vẫn còn nghe tiếng thét của mọi người khi chạy trốn, và cả tiếng súng như có như không.

Cậu và Tống Thần Đông cùng đến xem ba mẹ anh, bọn họ vẫn luôn ở trong phòng, ngược lại không có cảm xúc gì quá lớn với chuyện này.

“Hai đứa vừa rồi đi đâu vậy?” Mẹ Tống vừa đắp mặt nạ, vừa hỏi.

Tống Thần Đông không muốn để họ lo lắng, liền nói: “Vừa định ra ngoài đi dạo, liền nhìn thấy nhiều người chạy vào nên cũng không đi nữa.”

Ba Tống đang xem thời sự, ông chỉnh thấp âm lượng tivi, chau mày hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Trong bản tin vẫn chưa nói.”

Tống Thần Đông lắc đầu: “Con cũng không biết. Cảnh sát đã đến rồi.” Tống Thần Đông nhìn lên tivi, lại nói: “Chắc là xả súng, lần này khá giống với sự kiện mấy năm trước.”

“… Rất nhiều cảnh sát chạy tới hiện trường, đang triển khai tìm kiếm trên quy mô lớn, những con đường xung quanh địa điểm đều đã được phong tỏa…” Trong thời sự truyền đến tiếng phát thanh tiếng Anh.

“Tuyệt đối không được ra ngoài, đợi có tin tức xác thực rồi tính tiếp.” Tống Thần Đông nói, “Nếu như ngày mai có thể đi thì nhanh chóng rời khỏi đây.”

Tống Thần Đông và Viên Hạ ở trong phòng ba mẹ một lúc, bốn người ngồi trước tivi xem bản tin. Tiếng Anh của mẹ Tống không tốt lắm, Viên Hạ liền tóm lược những chi tiết quan trọng phiên dịch lại cho bà. Uống hết một ly nước trà nóng, Tống Thần Đông nói: “Ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại tính.”

Viên Hạ vẫn muốn ở cùng Tống Thần Đông thêm một chút, nhưng cũng không biết phải nói làm sao, hôm nay quả thật quá mệt rồi, từ sáng đến bây giờ xảy ra bao nhiêu chuyện, trí óc Viên Hạ sắp ngừng hoạt động rồi.

“Vậy… anh Thần Đông, anh nghỉ ngơi đi..” Viên Hạ đứng trước cửa phòng mình, tay đặt trên tay nắm cửa, quay đầu tạm biệt với Tống Thần Đông, “Ngủ ngon…” đọc sstruyen là đồ óc khỉ

Đèn hành lang từ trên trần chiếu thẳng xuống, biểu cảm của Tống Thần Đông núp dưới bóng mờ, nhìn không rõ ràng. Hành lang rất dài, thảm trải sàn dày nặng màu nâu nhạt, mở ra một không gian chạy dài về phía sau.

Ở trên vòng đu quay vốn dĩ Viên Hạ có rất nhiều lời muốn nói, bây giờ lại cảm thấy những thứ đó đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần Tống Thần Đông ở đây, cậu đã thấy rất thỏa mãn rồi.

Cậu mở cửa, khóa cửa phát ra một tiếng “di da” rất nhỏ.

Tống Thần Đông vẫn lặng thinh, Viên Hạ chỉ nói là mình quá mệt, không đợi anh trả lời đã bước vào phòng. Khi cậu định đóng cửa, Tống Thần Đông liền bước dài tiến vào rồi đóng sầm cửa lại.

Một tay Tống Thần Đông giữ eo Viên Hạ, đè cậu lên cửa, cậu không thể kháng cự cái ôm của anh, cánh tay anh như một cái vòng sắt, một tay vuốt ve cột sống Viên Hạ.

Viên Hạ bị cái ôm đột ngột này dọa sợ, đầu óc trống rỗng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ Tống Thần Đông.

Trong phòng vẫn chưa mở đèn, chỉ có ánh đèn hoa lệ ngoài cửa sổ hắt vào. Tống Thần Đông cúi đầu nhìn Viên Hạ, một tay ôm mặt cậu, ngón tay dịu dàng vuốt ve khóe mắt cậu, Tống Thần Đông như vậy khiến Viên Hạ cảm thấy rất xa lạ, tràn ngập ý xâm lược, cậu trừng mắt nhìn, lông mi khẽ lướt qua đầu ngón tay Tống Thần Đông, giống như một chú nai con vô tội.

Bọn họ đối mắt nhìn nhau trong màn đêm trầm mặc, Tống Thần Đông hành động trước, anh cúi đầu phủ kín đôi môi Viên Hạ, vừa bá đạo vừa dịu dàng hôn lấy cậu.

Viên Hạ: “?!”

Nụ hôn đầu đến bất thình lình, tràn đầy cảm giác không chân thực, Viên Hạ trừng mắt, mặt đỏ bừng. Tống Thần Đông dùng sức hôn cậu, đầu lưỡi tùy ý càn quét khoang miệng cậu, ôm Viên Hạ cùng cậu dây dưa quấn quýt.

Viên Hạ ngây ngô không biết phải phối hợp như thế nào, bị động để Tống Thần Đông đè lên cửa, đứng sững sờ, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận cái hôn nồng nhiệt của Tống Thần Đông, cố gắng hít thở. Tống Thần Đông dường như dồn hết toàn lực lên nụ hôn này, Viên Hạ không cách nào giãy dụa, cũng không muốn giãy dụa, chỉ là sắp không thở được nữa rồi.

Tay Tống Thần Đông đang giữ lưng cậu bắt đầu mò quanh khắp nơi, thân thể đàn ông cường tráng, thành thục hơi nghiêng về phía trước, dán chặt vào Viên Hạ. Viên Hạ đã nổi phản ứng rồi, điều khiến cậu kinh ngạc là, Tống Thần Đông cũng vậy, cái đó của hai người cùng chạm vào nhau.

Tống Thần Đông cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn này, Viên Hạ thở dốc, tầm mắt nhìn về phía hư không ngoài cửa sổ. Tống Thần Đông tựa đầu vào hõm vai cậu, hôn vấn vít lên cổ cậu.

“Anh Thần Đông…” Viên Hạ đỡ lấy vai anh, hổn hển gọi tên anh.

Tống Thần Đông thuận theo cổ Viên Hạ hôn lên trên, ngậm lấy vành tai cậu, mơ hồ “Ừm” một tiếng. Hơi thở trầm thấp của anh phả bên tai Viên Hạ, Viên Hạ kìm lòng không đặng ôm lấy đầu anh, trầm mê trong bầu không khí ngọt ngào này, tim cũng muốn tan chảy.

“Cũng may còn có em…” Tống Thần Đông thấp giọng nói.

Đồng tử Viên Hạ chợt co rút, câu này giống như mở ra chiếc hộp ma thuật đã bị khóa trong lòng cậu, giờ phút này, những cảm xúc giấu sâu trong tim đều mãnh liệt bộc phát. Anh ấy cần mình, mình có ý nghĩa quan trọng với anh. Viên Hạ vì suy nghĩ này mà kích động không thôi.

Tống Thần Đông từ từ ngẩng đầu lên, đối mắt với cậu. Ánh mắt thích ứng với bóng tối, Viên Hạ cảm thấy mình đang ở trong mắt Tống Thần Đông, nhìn thấy tình cảm cậu kỳ vọng đã lâu.

“Có một khoảnh khắc anh muốn chạy về hướng ngược lại.” Tống Thần Đông hơi do dự cười cười, nói, “Cũng may có em ở đó, anh nghĩ ít nhất phải để em an toàn…”

Khoảnh khắc đó Viên Hạ đọc hiểu lời Tống Thần Đông chưa nói —— Có một thời khắc nào đó, cậu trở thành lý do anh muốn sống.

Viên Hạ vươn tay ra, giống như đang dỗ dành một chú chó lớn, xoa đầu anh, dịu dàng nói: “Bây giờ không sao rồi. Em an toàn, anh cũng an toàn rồi.”

Tống Thần Đông “Ừm” một tiếng, anh lại hôn lên môi Viên Hạ lần nữa,  nụ hôn này dịu dàng mà lưu luyến, Viên Hạ cảm nhận được tình ý kéo dài trong đó.

“Chúng ta… lên giường đi.” Tống Thần Đông dán bên môi Viên Hạ, nhỏ giọng nói.

Đề nghị này cũng quá đột ngột, nhưng Viên Hạ không muốn từ chối. Cậu mỉm cười, nói: “Được.”

Tống Thần Đông căng thẳng dụi mũi, nói: “Thử xem… chắc là được thôi, nếu đã giảm thuốc rồi…”

“Không sao.” Viên Hạ ngắt lời anh, “Nếu không được, em có thể làm… làm cái gì đó… cho anh” Mặt Viên Hạ đỏ bừng, nói cũng đứt quãng.

“Chắc là không vấn đề gì…” Tống Thần Đông nắm tay cậu, dẫn xuống phía dưới.

Viên Hạ nuốt một ngụm nước bọt.

Tống Thần Đông khẽ cười, bắt đầu hôn cậu thật dịu dàng, ôm cậu đi về phía giường. Viên Hạ hạnh phúc đến nỗi choáng váng, có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ, cơ thể Tống Thần Đông đầy sức mạnh nam tính, chỉ ôm hôn cậu thôi mà cảm giác an toàn được yêu thương đó sắp khiến Viên Hạ hoàn toàn thất thủ.

Ánh trăng hắt qua tấm rèm, bao phủ lên hai người.

Tống Thần Đông ngồi trên giường, ôm eo Viên Hạ, hôn môi cậu. Tiếng nước bọt khi môi lưỡi giao triền liên tục kéo dài, khi tách ra, Viên Hạ đã ngồi trên người anh, cúi đầu quan sát ánh mắt anh, chân thành nỉ non: “Em thật sự rất thích anh.”

Tống Thần Đông trở mình đè cậu xuống, cười nhìn cậu: “Anh cũng thích em, mặt trời nhỏ của anh.”

Viên Hạ giật mình nhìn Tống Thần Đông, nhìn ánh mắt đầy ý cười của anh, nhìn bờ môi đầy tình dục của anh. Tống Thần Đông vuốt ve thuận theo bờ eo mượt mà của Viên Hạ đi xuống, vui vẻ nhìn cậu, nói:

“Viên Viên của anh, giống như mặt trăng.”

Mặt Viên Hạ “bùm” một cái liền đỏ.

Mới đầu cậu chỉ là cảm thấy Tống Thần Đông đang nói một câu sến sẩm không biết xấu hổ, nhưng tới một ngày nào đó sau này, khi cậu sắp xếp lại giá sách, nhìn thấy một cuốn trích dẫn của Tống Thần Đông, mới hiểu Tống Thần Đông rốt cuộc có ý gì.

Tống Thần Đông cũng từng có thời văn nghệ hồi hai mươi tuổi, thích lấy bút ghi lại những câu chữ mình tâm đắc. trong đó anh viết rất tinh tế:

“Thế giới này rất hỗn loạn, mà em lại sạch sẽ thuần khiết. Có thể treo ở trong tim anh, làm mặt trời và mặt trăng.”
Bình Luận (0)
Comment