Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 25

Phố tây sân vận động Công nhân ban ngày thì vắng lặng, tối đến mới là thời gian thuộc về nó. Hai bên đường đều là các câu lạc bộ đêm, nhìn đâu cũng có thể thấy gái đẹp ăn mặc sành điệu, dù trong gió lạnh tháng hai, bọn họ cũng kiên cường mặc những chiếc váy ngắn và mang giày cao gót, đôi chân thon dài, vô cùng gây chú ý.

Nơi như thế này nhất định là rất khó kiếm chỗ đỗ xe, Trình Hạo đánh hai vòng mới tìm được, miễn cưỡng chen vào.

Khi xuống xe, Trình Hạo chỉ vào một tòa nhà hai tầng màu đen, hất cằm, nói: “Đó là quán bar cho người đồng tính, rất nổi tiếng, tên là Destination, lần tới có dịp sẽ dẫn cậu vào xem.”

“Hả… Thật sao? Sao đến cái này anh cũng biết vậy.” Viên Hạ hiếu kỳ thăm dò.

Trình Hạo khóa xe, dẫn Viên Hạ đi về một hướng khác, thuận miệng nói: “… Cậu có từng nghe nói đến song tính luyến ái chưa?”

Viên Hạ: “…”

Gió lạnh thổi phần phật, những cành cây khô lắc lư trong đêm. Đèn neon sáng chói, giống như sợ người ta không biết bên trong rất náo nhiệt. Viên Hạ không hiểu sao được nghe Trình Hạo công khai tính hướng, nhất thời cũng không biết nên đến gần hay là tránh xa.

Cậu nghĩ một hồi cảm thấy không đúng lắm, nghi hoặc nói: “Anh Trình Hạo, anh không sợ bị người ta chụp được sao?”

Trình Hạo đội mũ đeo khẩu trang, dòm qua khe hở liếc Viên Hạ một cái, nói: “Nhiều năm trước đã từng đi rồi.”

One Third là một quán bar hot nhất Bắc Kinh mấy năm nay, vô cùng nổi bật không quán bar nào sánh kịp, vì thế giá mở thẻ cũng đắt kinh người. Trình Hạo quen đường quen nẻo, được một cậu trai trong đó dẫn đến một vị trí yên tĩnh trong góc, tối đến nỗi khiến người ta không nhìn rõ được thứ gì, rất thích hợp cho các minh tinh lén ra ngoài chơi.

“Hai người chúng ta nhiều tiền như vậy…” Viên Hạ cạn lời, “Vật giá Bắc Kinh cao dữ vậy!”

Trình Hạo ngược lại thấy chẳng là gì, hắn nhìn những người phục vụ đi từng lượt từng lượt đến đặt đồ lên bàn, nói: “Không có gì đâu, anh có tiền mà.”

Một cô gái trẻ mặc một cái đầm chỉ đủ che mông, mang một đôi guốc cao, đi tới, trong một nơi mờ ám như thế này, Viên Hạ vẫn có thể nhìn rõ phấn mắt lấp lánh của cô. Cô hình như rất quen với Trình Hạo, cười nói đôi ba câu, Trình Hạo còn cùng cô uống hai ly. Cô gái đó và Trình Hạo càng ngày càng thân mật, Trình Hạo tránh ra một chút, dùng tay ra hiệu, cô gái liền đi khỏi.

Lát sau, lại có người quen tới.

Bộ dạng giang hồ già đời của Trình Hạo khiến Viên Hạ cảm thấy không thoải mái, cậu vốn không có thành kiến gì với quán bar, cậu thỉnh thoảng cũng cùng bạn đi thả lỏng một chút, nhưng Trình Hạo có người yêu rồi, yêu đã hai ba năm, như vậy không phù hợp.

Nhạc điện tử mở rất lớn, những ánh đèn chớp năm sáu màu xoay vần khiến Viên Hạ thấy nhức đầu. Trên sàn nhảy toàn là người, da kề da, thịt liền thịt, tay cũng lắc lư theo nhịp, DJ gật gù theo nhạc, những bím tóc cũng vung vẩy theo. Cách đó không xa có một nhóm người đang chơi rất high, miệng kề miệng đút nhau ăn đá, xem có thể chuyền bao xa.

Trong một nơi lộn xộn như vậy, Viên Hạ nghĩ tới Đường San San, một cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy, không nên bị Trình Hạo đối xử không tôn trọng như thế. Tiếng trống ồn ào phóng đại cảm giác chính nghĩa đang dâng trào của cậu, cậu nốc hết vodka trong ly, đặt ly thật mạnh lên bàn, lớn tiếng với Trình Hạo: “Anh như thế này là không được!”

Trình Hạo không nghe rõ, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?!”

“Are you ready——dy!” DJ cầm micro lên, rồi chỉ về biển người dưới sân khấu. Mọi người liền reo hò, tiết tấu ngày càng nhanh, mọi người nhảy càng sung, càng điên cuồng.

Viên Hạ cao giọng: “Anh mau về với chị San San đi!”

Gương mặt của Trình Hạo được ánh đèn chớp chiếu đủ màu, hắn cương quyết lắc đầu, giống như đang nói “Tôi không đi”.

“Đồ tồi ——!”Viên Hạ quả thật rất giận, cậu mắng Trình Hạo, “Đồ bắt cá hai tay! Chị San San khóc luôn rồi kìa!”

Trình Hạo cũng hơi say rồi, hắn khinh thường xùy một tiếng, tức giận nói: “Tôi là đồ tồi?”

Viên Hạ thấy bộ dạng này của anh ta, càng bực bội hơn, quát: “Không phải anh thì là ai?!”

Trình Hạo im lặng cầm ly lên, nhìn chằm chằm rượu trong đó, cổ tay vừa vặn lên, nốc hết. Viên Hạ vẫn cảm thấy không công bằng cho Đường San San, “Sao anh có thể như vậy chứ!”

Trình Hạo chậm rãi nhấp một hớp rượu, nhướng mày nhìn cậu. Viên Hạ liếc anh ta một cái, đứng dậy định đi. Trình Hạo liền nắm lấy cổ tay cậu, kéo phắt cậu ngồi xuống ghế, hét to vào tai Viên Hạ: “Viên Hạ, nghe cho rõ đây.”

“Cô ta từ lâu đã ngủ với người khác rồi.” Trình Hạo nói, “Tôi mới là người bị cắm sừng.”

Khi Tống Thần Đông đến đón Viên Hạ, Trình Hạo đã say đến mức không thể đứng dậy nổi, ngồi trên lề đường, một chân duỗi thẳng, một chân gập lại, trông vẫn rất đẹp trai. Viên Hạ ngồi bên cạnh anh ta, chốc chốc lại vuốt lưng, giống như đang an ủi một cậu bạn nhỏ buồn bã vì không giành được kẹo.

Tống Thần Đông nhíu mày, anh không thích Viên Hạ và Trình Hạo quá thân thiết, có lẽ xuất phát từ dục vọng độc chiếm, trực giác của đàn ông nói cho anh biết, đây không phải chuyện gì tốt.

“Đa Đa, tìm chỗ đỗ xe đi. Tôi đi xem thử.” Tống Thần Đông cầm lấy mũ lưỡi trai trên ghế, xuống xe tìm người.

Khi Viên Hạ ngẩng đầu nhìn thấy anh, lập tức thở phào một hơi, cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Anh Trình Hạo uống say quá, trợ lý của anh ấy lát nữa sẽ tới.”

Tống Thần Đông gật gật đầu, đỡ Viên Hạ đứng dậy, phủi đất cát trên mông quần cậu, thuận miệng nói: “Trên đất lạnh như vậy, em bệnh rồi em không đau lòng thì cũng nghĩ cho anh chút đi.”

Ánh trăng và đèn đường đều rất rực rỡ, người trên đường đều bận chuyện riêng của họ.

Viên Hạ cười hí hí, liếc trái liếc phải, rồi ngước mặt lên, hôn Tống Thần Đông một cái.

“Anh đau lòng, em cũng đau lòng.” Viên Hạ nói.

Đợi trợ lý của Trình Hạo vội vàng chạy đến, ba người cùng nhau vác Trình Hạo say như chó chết lên xe.

Viên Hạ lên xe Tống Thần Đông, còn ngại ngùng nói với Tiền Đa Đa: “Thật sự xin lỗi, em không ngờ trễ như vậy còn làm phiền anh.”

Tiền Đa Đa phất tay: “Ây dô không cần khách khí, ngày mai sếp cho anh nghỉ rồi!”

Tiền Đa Đa lớn hơn Viên Hạ một tuổi, đã theo Tống Thần Đông lăn lộn giới giải trí rất nhiều năm. Tiền Đa Đa lặng lẽ lái xe, lại nhịn không được tò mò nói: “Trình Hạo sao vậy?”

“Hả?” Viên Hạ giật mình, trong lòng rối rắm, cuối cùng cũng không nói thật, “Anh ấy áp lực quá lớn, uống một lần là uống rất nhiều.”

Tiền Đa Đa bĩu môi, lớn giọng: “Yếu đuối, anh còn tưởng là cậu ta với Đường San San xảy ra chuyện gì, gần đây đều đang đồn, nói bọn họ đã chia tay rồi…”

“Vậy sao… hình như không phải đâu…” Viên Hạ lo sợ.

Tiền Đa Đa lại nói: “Anh cảm thấy cũng không có cái gan đó đâu, chia tay rồi còn lên chương trình này, không phải đợi người ta chửi sao.”

Tống Thần Đông thở dài một hơi, nói: “Đa Đa, chuyện riêng của người ta, bớt bàn tán đi.”
Bình Luận (0)
Comment