“Ấy, đây không phải thằng bé lần trước gặp ở Mỹ đó sao? Về nước rồi sao? Đúng là trùng hợp thật.” Mẹ Tống cũng nhận ra ngay, ai bảo mặt của Ngải Mặc lại khiến người ta khó quên như vậy chứ.
Tống Thần Đông cũng giật mình, gật đầu nói: “Trùng hợp thật.”
Nhịp trống trở nên cuồn cuộn mãnh liệt, Ngải Mặc dang hai tay ra, vũ đạo tồn tại ở mỗi một biến hóa nhỏ của y, cái cổ thon dài của y giãn ra, hơi cúi đầu, giống như một con thiên nga đứng một mình trong hồ. Động tác của y trông có vẻ không có kết cấu gì, rất tùy tính, rất tự do, nhưng năng lượng và khí chất ngưng tụ bên trong lại khiến người ta cảm thấy y đã thoát ra khỏi áp lực và trói buộc của hiện thực, cuối cùng tìm thấy bình an trong nội tâm.
Khán giả hết sức yên lặng, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người y.
Sương khói trên sân khấu tiêu tan, ánh đèn chùm đuổi theo từng bước nhảy của y, y bỗng nhiên dừng ở giữa sân khấu, thời gian giống như đang ngưng đọng vào thời khắc này. Một lúc sau, y chậm rãi nghiêng người, đùi phải chống lên, chân trái miết một đường về phía trước, y từ từ ngẩng đầu lên, phía sau lưng cong thành một đường tuyệt đẹp. echkidieu2029.wordpress.com
Tiếng nhạc dần chuyển sang tĩnh mịch xa xăm, y từ từ cúi đầu xuống, chân nhấc lên nhấc xuống, rồi lại xoay tròn. Tiếng nhạc bỗng nhiên dồn dập, nhóm vũ xông ào ào nhảy vào sân khấu, còn Ngải Mặc vẫn cứ xoay tròn, giống như một con bướm đang bay múa.
Vào thời khắc này, thế giới lấy y làm trục, ngẩng đầu nhìn mây gió biến hóa, cúi đầu nhìn hoa nở hoa tàn.
Cho dù Viên Hạ không có hứng thú với nhảy múa, cũng không khỏi tán dương, thật sự quá đẹp.
Còn Tống Thần Đông đã hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí này, nhìn sân khấu chăm chú không hề dời mắt. Viên Hạ mím môi, nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng có chút trống vắng.
Bá Nha gặp Tử Kỳ, Cao sơn xướng Lưu thủy (*), Viên Hạ không thích sự tâm linh tương thông này của bọn họ. Cậu không biết phải làm thế nào mới được, bất an đặt tay mình lên tay Tống Thần Đông. Tống Thần Đông quay đầu cười với cậu, trở tay mười ngón đan xen với cậu. Nhờ có nụ cười và bàn tay này truyền tới năng lượng, tim Viên Hạ mới tìm về hiện thực.
(*) Bá Nha và Tử Kỳ: hai người bạn tri âm tri kỷ
Cao sơn Lưu thủy: một ca khúc nổi tiếng gắn liền với câu chuyện về tình bạn tri kỷ và sự tương thông sâu sắc giữa Bá Nha và Tử Kỳ. Cao sơn Lưu thủy tương truyền là bản đàn Bá Nha sinh thời hay tấu, nhưng chỉ Tử Kỳ thụ cảm được.
Trên đường về nhà, mẹ Tống liên tục khen ngợi màn trình diễn đặc sắc, khen Ngải Mặc không dứt miệng, hối hận vì khi đó không giữ phương thức liên lạc.
“Mấy ngày trước con và Viên Viên còn đi đón Hà Tự, Ngải Mặc và cậu ấy bây giờ đều ở Bắc Kinh.” Tống Thần Đông đang lái xe, thuận miệng nói.
Mẹ Tống lập tức kích động, “Hai đứa còn liên lạc với chúng nó sao! Vậy thì tốt quá, hôm khác có thể gọi đến nhà mình ăn bữa cơm, đúng là có duyên phận.”
Tống Thần Đông thuận theo tiếp lời vài câu.
Mẹ Tống nói: “Lúc trước mẹ cũng từng học múa, cái này thật sự giúp nâng cao khí chất và vóc dáng. Nhưng mà trình độ như Ngải Mặc và Ngô Vi ấy à, thì đúng là thiên phú.”
Ba Tống cũng nói: “Trình độ biểu diễn này quả thật rất giỏi, không làm ra vẻ không văn vở, nó mang theo cả thẩm mỹ và tư tưởng.”
“Ngải Mặc múa quá đẹp luôn.” Mẹ Tống tiện tay lên mạng tìm kiếm cái tên này, “Nó từng đạt rất nhiều giải thưởng này!”
Viên Hạ lặng thinh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tay thỉnh thoảng đùa nghịch dây an toàn. Những điều này đều là nhận xét khách quan, Ngải Mặc thật sự rất giỏi, Viên Hạ cũng biết không nên để sự ưu tú của người khác ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng mà không còn cách nào, buồn là buồn, không thể khống chế được.
Mãi đến khi tới chung cư nhà Tống Thần Đông, Viên Hạ vẫn còn mất tinh thần, ngọn lửa ghen tị cứ cháy phừng phực trong đầu cậu, ngay cả ấn nút thang máy cũng phờ phạc.
“Hay là em cũng đi học múa nhé.” Viên Hạ đáng thương nói.
Tống Thần Đông cười: “Được chứ, vậy để anh giới thiệu giáo viên cho em.”
“Học múa chắc là vất vả lắm, ép chân đến cỡ đó, nhìn thôi đã thấy đau.”
“Thành thạo một chuyện gì đó chắc chắn là phải chịu nhiều khổ cực, em nhìn những vũ công trên sân khấu đấy, sẽ cảm thấy rằng những vất vả rồi cũng sẽ được đền đáp.” Tống Thần Đông nói.
Viên Hạ không vui lắm, cậu nhìn con số nhảy nhót trên màn hình thang máy, than thở: “Quả nhiên anh vẫn thích con trai biết nhảy múa hơn.”
Tống Thần Đông chợt giật mình, giờ mới nhận ra tâm tư của Viên Hạ, anh dở khóc dở cười nói: “Câu này ở đâu ra thế? Anh có nói thế bao giờ đâu. Thật ra anh thích người biết nấu ăn, lại quan tâm anh, biết cùng anh chia thuốc, bao dung cho sự quái đản và đôi lúc suy sút tinh thần của anh, vừa tốt bụng vừa đáng yêu, anh thích nhóc con như vậy hơn.”
Viên Hạ chớp chớp mắt, bỗng nhiên ra vẻ như Cục Bông, lập tức kiêu ngạo hẳn lên, rồi ngại ngùng vò vạt áo của mình, lầm bầm: “Thật sao? Nhưng mà con trai biết nhảy múa rất mềm mại, vóc dáng đẹp, khí chất tốt.”
Tống Thần Đông bất đắc dĩ cười, nói: “Lúc nãy em ngắm vóc dáng người ta hơi bị kĩ rồi đấy nhá, tuy rằng anh không biết nhảy múa, nhưng mà vóc dáng của anh cũng không tầm thường đâu.”
Viên Hạ: “…” Người này đúng thật là, lại còn lội ngược dòng, rốt cuộc là ai nhìn không dời mắt hả!
Cửa thang máy mở ra, Tống Thần Đông ấn một cái lên khóa vân tay, hai người bước vào cửa. trong lòng Viên Hạ vẫn còn rối bời, nghĩ nát óc định nói thêm vài câu. Tống Thần Đông đột nhiên quay người lại, đè cậu lên cửa, cúi đầu hôn cậu. Môi anh dán trên môi Viên Hạ, thấp giọng nói: “Em cũng rất mềm mại, môi rất mềm…” Tay anh mò tới eo Viên Hạ rồi lướt xuống, khẽ nhéo một cái, trêu đùa, “Ở đây càng mềm hơn.”
Mặt Viên Hạ bị hơi thở nóng ấm của anh xông đến đỏ, cậu “ưm” một tiếng, hơi ngước cằm lên, đáp lại nụ hôn của Tống Thần Đông. Cậu cố hết sức để theo kịp nụ hôn của anh, tiếp cận rất dữ dội, giống như muốn chứng minh cái gì đó. Mà Tống Thần Đông cũng rất kịch liệt, dùng đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng của cậu, cùng cậu giao triền, tay anh đặt giữa eo Viên Hạ, đè cậu lên cánh cửa, để cậu không cách nào lùi về sau, không cho cậu nhúc nhích.
Viên Hạ bắt đầu níu lấy áo anh, môi hai người tách ra một chút, rồi lại quấn quýt lấy nhau, từng món quần áo rơi xuống đất. Lồng ngực rắn chắc của Tống Thần Đông đè trên người Viên Hạ, một tay vuốt ve eo cậu, một tay sờ vành tai cậu, nụ hôn này tràn ngập dục vọng, Viên Hạ hận không thể mở rộng bản thân, hoàn toàn tiếp nhận lấy anh. Tim cậu đập thình thịch, hơi thở ngày càng hỗn loạn.
“Vào phòng ngủ… ưm… em muốn tắm trước…” Viên Hạ ngiêng đầu, thở hổn hển nói.
Tống Thần Đông lại nắm cằm cậu, bá đạo hôn lên, không có ý định buông cậu ra. Anh siết chặt eo Viên Hạ, vừa hôn vừa lùi về sau hai bước, đi về hướng phòng ngủ.
Viên Hạ kiệt sức ôm cổ anh, ngửi mùi da thịt sạch sẽ của anh, chỉ cảm thấy không còn gì để thích thêm được nữa, cậu đã thích Tống Thần Đông đến mức tim muốn nổ tung ra rồi, thích đến mức muốn cả đời ở bên anh.
Nếu không thì hãy để cậu ngủ trong cơ thể anh đi… Viên Hạ ngẩn ngơ nghĩ ngợi.
Trong màn đêm, Tống Thần Đông hình như bị vấp vào cái gì đó, lảo đảo một cái, trọng lượng của Viên Hạ đổ ập vào người anh, hai người nhất thời đứng không vững, cùng nhau ngã lên tấm thảm mềm mại.
“Meo ——!” Tiếng kêu thất thanh của Cục Bông phá vỡ bầu không khí. Viên Hạ vẫn chưa ngồi dậy mở đèn, đã nghe thấy Tống Thần Đông “ui” một tiếng.
“Sao thế?” Viên Hạ vội vàng ngồi sang một bên, chống tay dậy đi mở đèn.
Tống Thần Đông cũng ngồi dậy, nhíu mày nhìn vết thương bị cào trên chân mình. Cục Bông ở bên cạnh kêu meo meo, tủi thân liếm móng vuốt.
“Anh đạp trúng nó rồi.” Tống Thần Đông chau mày, ảo não nói.
Viên Hạ chỉ trách bản thân mình t*ng trùng lên não, giẫm lên Cục Bông không nói, còn để Tống Thần Đông bị thương. “Có chảy máu không? Nếu chảy máu thì phải đi chích ngay.” Viên Hạ ngồi xổm xuống xem vết thương của Tống Thần Đông, đau lòng nói, “Da bị cào rách rồi…”
Cục Bông dềnh dàng đi về phía trước, khò khè nằm lên sàn, làm nũng không thèm nhìn tình hình thế nào. Viên Hạ trừng nó một cái, vừa nghĩ đã đuối lý, đành phải phẫn nộ từ bỏ, Cục Bông cầu an ủi thất bại, lắc đuôi trốn đi.
Tống Thần Đông nói: “Nó vẫn thường được tiêm vắc xin mà, không sao đâu, sát trùng là ổn thôi. Trong nhà còn cồn, ở trong hộp thuốc đấy.”
Viên Hạ đi lấy hộp thuốc, tìm cồn và bông băng ra, sát trùng cho anh, nói: “Có đau không?”
Tống Thần Đông cười lắc đầu.
Viên Hạ thấy rất có lỗi, lại không yên tâm mà sát trùng lần nữa, nói: “Bình thường nó rất ngoan, trước giờ chưa từng cào ai, hôm nay đúng thật là…”
“Là anh đạp phải nó, anh phải nói xin lỗi mới đúng, cũng đâu còn cách nào” Tống Thần Đông cong khóe miệng, duỗi tay xoa vành tai Viên Hạ, thấp giọng nói, “Trong lòng chỉ nhớ đến em, dục tốc bất đạt, người xưa nói không sai mà…”
Viên Hạ liếc mắt xuống dưới, bỗng nhiên phì cười. Cậu bỏ cồn vào trong hộp thuốc, ngoan ngoãn nhảy lên người Tống Thần Đông, ôm anh mà hôn. Tống Thần Đông trở mình một cái, tay chống trên thảm, tiếp tục chuyện đang dang dở.
Sau khi tắm rửa xong, Tống Thần Đông cầm máy sấy để sấy tóc cho Viên Hạ. Viên Hạ nhìn cảnh tượng này trong gương, cảm thấy rất ấm áp, Viên Hạ nghĩ, Tống Thần Đông thích đối đãi với cậu như một đứa trẻ, chiều chuộng, chăm bẵm, còn cậu cũng thích thú với việc làm nũng với anh, đây đúng là tuyệt phối mà! Không cần phải ghen với Ngải Mặc nữa!
[Hôm nay tụi tao đi xem Ngải Mặc biểu diễn á! Cậu ấy đẹp thật! Tao có hơi ghen tị… tao cũng quyết định sẽ không thẳng thắn với anh Thần Đông nữa, tụi tao bây giờ rất tốt, vẫn nên không nói ra kẻo lại làm anh ấy ngột ngạt.] Viên Hạ nằm trên giường ngủ không được, gửi tin nhắn cho Hà Tự.
Hà Tự trả lời trong giây lát:
[Hôm nay tao cũng đi xem! Tụi tao vừa về nhà. Mày nghĩ thông suốt rồi thì tốt, ghen tị gì đó thì không cần thiết đâu. Nếu không phải coi mày như em trai tao, hẹn hò với mày làm tao thấy tội lỗi nặng nề, thì tao đã theo đuổi mày từ lâu rồi.]Viên Hạ:
[…]Hà Tự:
[Ngoại hình không tệ tính tình lại tốt, còn biết nấu ăn, vừa ngốc nghếch vừa dễ bị gạt, chậc chậc…]Ngốc nghếch cái đầu mày, Viên Hạ bĩu môi, đáp lại mắng:
[Tao cũng thích người có cơ bụng, mày…]Hà Tự:
[Tạm biệt.jpg]Hà Tự:
[Cái đám 0 tụi mày, nông cạn, hết sức nông cạn!]Viên Hạ cười ra tiếng.
Tống Thần Đông trở mình, mơ màng vươn tay ra, kéo Viên Hạ vào lòng, giọng còn buồn ngủ, khàn khàn: “Viên Viên, sao còn chưa ngủ?”
Viên Hạ cực kỳ thích động tác theo bản năng này của Tống Thần Đông, giống như trong lòng anh ngập tràn ý muốn bảo vệ cậu.
“Ngủ ngay đây.” Cậu bỏ điện thoại xuống, thò tay sờ cơ bụng của Tống Thần Đông, hài lòng nhắm mắt lại.