Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 35

Tống Thần Đông cho là mình nghe nhầm: “Em nói cái gì?”

“Em nói hay là thôi đi.” Viên Hạ chống tay ngồi dậy, xoay lưng lại, không dám đối mặt với Tống Thần Đông, “Đều là lỗi của em, từ bắt đầu cho đến bây giờ, em vẫn luôn lừa gạt anh.”

Tống Thần Đông mộng mị cả người, một câu nói của Viên Hạ vứt trên người anh khiến anh không kịp đề phòng, nhất thời hồn phi phách tán. Những chờ mong và phấn khích bị ném hết vào bể nước băng, anh hoài nghi năng lực hiểu biết của mình có vấn đề, tiếng Trung anh nghe thì hiểu, nhưng lại không thể hiểu nổi ý của Viên Hạ trong câu nói này.

Anh không dám tin, nói: “Thôi đi là ý gì?”

“Em đã gạt anh, vốn dĩ em cho rằng chuyện này không có gì cả, nhưng bây giờ nghĩ lại…” Viên Hạ cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, da mặt căng cứng, “Em đã gạt anh, khiến anh cho rằng anh đáng lẽ thích em, đáng lẽ ra anh phải thích Ngải Mặc.”

Tống Thần Đông chỉ cảm thấy lời này quá hoang đường, anh thích ai không thích ai, có gì mà đáng lẽ với không đáng lẽ? Đây là chuyện mà người khác có thể quyết định sao? Chuyện này thì liên quan gì đến Ngải Mặc, ghen cũng không thể ghen bậy bạ được. Suy nghĩ này của Viên Hạ quả thật quá nực cười, nhưng anh thật sự không cười nổi.

“Cái gì gọi là đáng lẽ?” Tống Thần Đông muốn nổi nóng, nhưng lại không cách nào nổi nóng với Viên Hạ được, anh xoay người xuống giường đi đến trước mặt Viên Hạ, ngước mắt nhìn cậu, cố gắng để giọng nói của mình trở nên dịu dàng, “Cục cưng à, em sao thế?”

Mặt Viên Hạ trắng bệch không còn giọt máu, cùng với đôi mắt sưng như quả hạch đào, trông vô cùng đáng thương. Cậu vẫn cúi đầu, buồn bã nói: “Chân mệnh thiên tử của anh vốn không phải em, là Ngải Mặc, người đáng lẽ ghép đôi với anh là cậu ấy. Em xin lỗi… em không có cố ý… Không, là em cố ý…”

Viên Hạ nói không nổi, ngón tay cậu ghì chặt drap giường, giống như làm thế sẽ khiến nỗi đau trong lòng bớt đi một chút: “Em chỉ là không tin ghép đôi AI gì đó, em cho rằng chỉ cần anh cũng muốn ở bên em, thì sẽ không sao nữa. Em đã quen biết Hà Tự từ lâu rồi, bọn em cùng lớn lên từ nhỏ, em năn nỉ cậu ta nói em biết anh đi xem mắt ở đâu, thay thế vị trí của Ngải Mặc.”

Viên Hạ tuyệt vọng đến mức thở không nổi: “Em xin lỗi… Chắc anh cũng cảm nhận được phải không, anh và Ngải Mặc có rất nhiều điểm chung, anh ở bên cậu ấy rất vui vẻ… Em thật sự xin lỗi… Em sai rồi, em không mong hai người tha thứ, em chính là một kẻ lừa gạt.”

Tống Thần Đông vẫn chưa kịp tiêu hóa lời của Viên Hạ, anh chỉ cảm thấy bộ dạng đáng thương của Viên Hạ khiến tim anh đau muốn nổ tung. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu? Tại sao bảo bối anh yêu chiều lại vì anh mà trở nên chật vật như vậy?

“Hai người xem cùng một quyển sách, biết cùng một phim điện ảnh, đều rất ưu tú…”

“Anh hiểu vũ đạo của cậu ấy, anh và cậu ấy luôn có chủ đề để nói chuyện, anh cũng thích ở bên cậu ấy. Hai người cùng nhau chạy bộ, cùng nhau chơi trò chơi dưới nước, thậm chí đến cả sở thích ăn uống cũng giống nhau. Tất cả những thứ này em đều không làm được.”

“Anh có biết không? Em vắt hết tâm tư để làm một bàn đồ ăn đủ loại trứng, trứng chiên, trứng bác, bánh mì chiên trứng kiểu Pháp, trứng hấp, canh trứng… nhưng anh vẫn chỉ thích trứng luộc của cậu ấy, đây là bản năng là trực giác là thói quen, cho dù em có làm nhiều hơn nữa, không thích hợp vẫn là không thích hợp… Nếu như ban đầu không phải tại kẻ lừa gạt là em, hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi…”

Viên Hạ nôn nóng bày ra hết chứng cứ trong lòng mình, cho rằng như vậy có thể được giải thoát, nào biết mỗi một câu nói ra lòng lại nặng hơn một phần, đến cuối cùng không thấy thân xác đâu.

Cậu chớp mắt một cái, nước mắt lại rơi xuống, cậu dứt khoát cam chịu vứt bỏ chút thể diện cuối cùng, gào khóc nói: “Em thật sự… thật sự rất xin lỗi…”

Cậu nói: “Em rất mệt, em không kiên trì nổi nữa… Em biết sai rồi.”

“Anh làm em mệt vậy sao?” Tống Thần Đông nhíu mày nhìn Viên Hạ, cười ảm đạm, trong lòng có cảm giác rất vô lý.

Anh và Hà Văn Lê cũng từng xem cùng một quyển sách, cùng một bộ phim, anh cũng hiểu vũ đạo của Ngô Vi, anh có thể cùng những người trong phòng tập thể thao cùng luyện tập cùng vận động, cả thế giới có rất nhiều người thích ăn trứng luộc, nhưng anh không yêu bọn họ, một chút cảm giác yêu cũng không có, anh cũng xác định mình không hề thích Ngải Mặc.

Nhưng cố tình, người duy nhất mà anh yêu lại nói với anh, em mệt rồi, em không muốn yêu anh nữa, không kiên trì nổi nữa. đây đúng là sự mỉa mai cực lớn, vô lý như thế, lẽ nào hai người không có điểm chung, thì anh không còn yêu Viên Hạ nữa sao?

Có một số lời giấu trong lòng lâu rồi, sự tự ti và sợ hãi dài lâu trong bóng tối dần dần biến chất trở thành khí độc, trái tim lung lay không cần gió lốc, cuối cùng chỉ cần một cọng rơm cũng đủ lật đổ nó.

Nước mắt Viên Hạ chảy thành dòng, trong lòng vừa bình tĩnh vừa mỏi mệt, cậu không thể không thừa nhận, mình thật sự đã mệt rồi, cuộc sống của cậu từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm gió, cậu vẫn luôn sống đơn giản vui vẻ, chưa từng yêu cũng chưa từng ăn trái đắng của tình yêu, mãi cho đến khi gặp được Tống Thần Đông trong tim cậu mới có đủ loại tâm tư phức tạp. Cậu nhắm mắt lại, nói: “Em vốn không xứng với anh… Sách anh đọc, phim anh diễn, em đều không hiểu, lần nào cũng phải để anh giải thích cho em, anh Thần Đông, anh không mệt sao?”

Anh không mệt, Tống Thần Đông muốn nói như vậy, anh muốn nói anh thích dáng vẻ mông lung khi em nghe không hiểu xem không hiểu, trước giờ cũng không hề giả vờ là mình hiểu, vừa thẳng thắn vừa đáng yêu, anh muốn nói anh cực kỳ hưởng thụ việc giải thích cho em nghe và ánh mắt sùng bái khi em nhìn anh. anh thích em như vậy! Nhưng em còn tin không?!

Tống Thần Đông không muốn biểu hiện quá cuồng loạn, anh biết những phẫn nộ và hoảng loạn bây giờ trong lòng đều không phải vì chứng trầm cảm của mình, nhưng quả thật có một giây phút anh có kích động muốn tổn thương bản thân mình, anh muốn móc tim mình ra dâng đến trước mặt Viên Hạ, cả máu và thịt, hỏi cậu: “Em nhìn thấy chưa? Người anh yêu là em.”

Nhưng như vậy có làm Viên Hạ càng mệt mỏi càng muốn trốn chạy hơn không? Không có ai lại yêu một kẻ điên. Vành mắt anh đỏ lên, đè ép cơn nóng nảy trong lòng, nhìn Viên Hạ nói: “Anh không mệt, là em nói em mệt.”

Tại sao lại mệt? Tống Thần Đông đột nhiên tỉnh ngộ, trong mối quan hệ này, hóa ra trước từ trước đến giờ đều là Viên Hạ đang cố đuổi theo anh, vì anh mà đi tìm hiểu thứ mình không có hứng thú, sau đó lại một mình gặm nhấm nỗi buồn sau lưng anh, còn anh thì sao? Anh không hề có ý muốn thỏa hiệp với Viên Hạ, Viên Hạ thích nhất là nấu đồ ăn ngon, nhưng anh đến cả ăn cũng không làm được, mỹ thực cũng không phải thuốc độc, vì cớ gì mà mày không ăn được?

Mày đúng là một tên vô dụng, anh oán hận bản thân mà nghĩ.

Anh lại nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện khác, Viên Hạ vắt óc chuẩn bị quà cho anh, Viên Hạ rời khỏi ngôi nhà em ấy đã sống rất lâu, rời khỏi nhà hàng em ấy đã kinh doanh từ rất lâu, để cùng anh về nước, một câu than trách cũng không có. Những người trên mạng vì anh mà vô cớ công kích Viên Hạ, nói bảo bối của anh chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, Viên Hạ cũng chỉ cười cho qua, giống như không hề để ý, nhưng Tống Thần Đông, chẳng lẽ mày không biết sao? Đối mặt với áp lực như vậy, Viên Hạ sao có thể thật sự không để ý được?!

Tống Thần Đông bỗng nhiên phát hiện, Viên Hạ cũng biết mệt, miệng anh chỉ nói được câu anh yêu em, nhưng thứ mà anh trả giá còn xa lắm mới nhiều bằng Viên Hạ. Tình yêu của anh còn mang theo rất nhiều thứ khác, tất cả đều trở thành gánh nặng của Viên Hạ, còn anh lại che mắt bịt tai, cho rằng Viên Hạ vui vẻ hạnh phúc.

Anh giả câm giả điếc hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp này, nào biết đằng sau anh tất cả đều là hy sinh và nhẫn nhịn của Viên Hạ.

“Anh sẽ không làm em mệt nữa.” Tống Thần Đông nói, “Anh sẽ làm em hạnh phúc.”

“Em sẽ không nói dối nữa… Em là một kẻ lừa gạt.” Viên Hạ chỉ nói như vậy.

Bi hoan trong thế gian đều không tương thông, con người đều thích tự quyết định, Tống Thần Đông từ lâu đã biết điều này, chỉ là anh không ngờ rằng, câu nói này đặt vào tình yêu giữa hai người, cũng rất đúng.

Qua rất nhiều rất nhiều ngày anh mới nghĩ rõ ràng, nếu lúc đó điềm tĩnh hơn một chút, sẽ không đi đến bước đường này. Chỉ là vào hoàn cảnh này, anh lại không thể nào hiểu được, bọn họ một người thì nghĩ là mình đã đem đến cho người kia tổn thương và lo lắng, một người lại cho rằng mình đã lừa gạt người kia, trong một mối quan hệ bất bình đằng chỉ toàn là tự ti, cứ như vậy râu ông này cắm cằm bà kia, vậy mà lại đạt thành nhận thức chung.

Tống Thần Đông nắm lấy tay Viên Hạ, nhìn vào mắt cậu, gần như cầu xin mà nói: “Anh không quan tâm, anh bằng lòng để em gạt anh! Anh biết mình yêu em, không phải em cũng yêu anh sao?”

“Yêu, em yêu anh, em rất yêu anh.” Viên Hạ thì thào, “Chỉ là có lẽ em thật sự không có bản lĩnh đó, người không thuộc về em thì em không nên đụng tới, em… em yêu không nổi nữa rồi…” Cậu cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đều theo nước mắt chảy ra khỏi cơ thể, bên trong chỉ còn mờ mịt và trống rỗng, cậu thậm chí không biết áy náy và ghen tị lại có lực sát thương lớn như vậy, cậu không muốn chia tay Tống Thần Đông, nhưng mà nói rồi lại nói, cuối cùng cũng đi đến bước này.

Chia tay sẽ tốt hơn sao? Chia tay rồi anh Thần Đông sẽ hạnh phúc hơn chứ? Dù không có Ngải Mặc, cũng sẽ có Hứa Mặc, Triệu Mặc, Tiền Mặc, trên thế giới này có hai chục nghìn người thích hợp với Tống Thần Đông, bọn họ sẽ không giống cậu, cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết, tay nghề duy nhất chỉ có nấu ăn, mà kỹ năng này lại là thứ Tống Thần Đông không cần nhất, người thích hợp với Tống Thần Đông chỉ cần biết luộc trứng là đủ rồi.

Viên Hạ thật sự không ngờ đã đến nước này rồi, mà cậu vẫn còn để ý tới một quả trứng luộc.

Đúng thật là, một quả trứng dẫn đến huyết án.

Cậu có chút buồn cười, nhưng mà trái tim cậu như bị người ta bóp nghẹt, giày vò, đến cả hít thở cũng thấy đau.

Yêu không nổi nữa…

Yêu không nổi nữa…

Nghe đến mấy chữ đau lòng Viên Hạ nói ra, Tống Thần Đông lập tức im bặt, anh buông tay Viên Hạ. Anh bỗng nhiên cũng muốn gào khóc như Viên Hạ, khóc khàn giọng hơn, khóc hết sức hơn, như vậy sẽ dễ chịu hơn chứ? Như vậy sẽ có thể buông được chứ?

“Em muốn chia tay đúng không?” Giọng Tống Thần Đông rất lạnh.

Viên Hạ lắc đầu theo bản năng, cậu không muốn chia tay, không hề muốn, nhưng đột nhiên cậu lại dừng lại, tránh ánh mắt Tống Thần Đông, khẽ nói: “Có thể xa nhau một thời gian không?”

Tống Thần Đông im lặng rất lâu, cũng không làm gì cả.

Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng người vang vọng, Tống Thần Đông mới mở miệng hỏi: “Em nghĩ kĩ chưa?”

Viên Hạ không dám nhìn vào mắt anh, vẫn còn đang thút thít, cậu gật đầu, không dám nói thêm một câu nào, quá đau rồi, thật sự rất đau.

“Xa nhau một thời gian, em còn quay lại chứ?” Tống Thần Đông hỏi.

Viên Hạ: “Em không biết.”

Tống Thần Đông nhắm mắt lại, không hề từ bỏ mà hỏi lại lần nữa: “Đây là điều em muốn phải không?”

Viên Hạ nghẹn ngào lắc đầu nói: “Em không biết.”

“Anh đã làm em không vui.” Tống Thần Đông gật gật đầu, ý bảo mình biết rồi, “Nếu như rời khỏi anh em sẽ vui hơn, vậy được, anh đồng ý.”

Viên Hạ chỉ im lặng.

“Bảo bối, anh tặng em một món quà chia tay nhé. Anh sẽ để trong vali của em.” Tống Thần Đông bình tĩnh lại, lấy một cái hộp vuông nhỏ tinh xảo từ trong túi ra, bỏ vào ngăn bên hành lý, kéo khóa lại, anh đứng dậy, dịu dàng xoa đầu Viên Hạ, hỏi: “Hoạt động buổi chiều còn muốn tham gia không?”

Viên Hạ lắc đầu.

“Được, anh sẽ nói với tổ đạo diễn là em bị bệnh, buổi chiều nghỉ ngơi cho khỏe đi, buổi tối còn phải bay rất lâu.” Anh lấy vali của mình trong tủ ra bắt đầu thu dọn, nhanh chóng bỏ đồ vào trong, còn không quên dặn dò Viên Hạ, “Phải kiểm tra kĩ hộ chiếu của mình, đừng làm mất, quà em mang tặng bạn anh đều bỏ vào trong cái hộp xanh kia rồi, đừng để quên.”

Tống Thần Đông nói: “Cục Bông anh sẽ bảo Tiền Đa Đa đem qua cho em, căn chung cư ở Vọng Kinh em ở đi, anh vẫn còn nhà khác. Có gì cần giúp thì cứ tìm anh. Nếu như anh đang bận không nghe điện thoại, thì tìm Tiền Đa Đa cũng được.”

Viên Hạ từ đầu đến cuối đều không hề ngẩng đầu, cậu có một cảm giác như sắp bị vứt bỏ, nhưng rõ ràng người nói chia tay là mình. Cậu nghe thấy Tống Thần Đông đóng vali lại, đi tới, cậu nhìn thấy mũi chân Tống Thần Đông dừng trước tầm nhìn của mình, giọng Tống Thần Đông dịu dàng đến mức khiến cậu quyến luyến: “Viên Hạ, anh có thể ôm em một cái được không?”

Viên Hạ mơ màng duỗi tay ra, ôm lấy eo anh, mặt dán vào trong ngực Tống Thần Đông, một tay anh vỗ lưng Viên Hạ, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, khẽ nói: “Đừng khóc nữa, ngoan, em phải vui lên mới được chứ, em phải luôn vui vẻ. Anh chúc phúc cho em, anh chúc em sống càng ngày càng tốt, em nhất định phải hạnh phúc, là anh không tốt, làm em rơi nước mắt.”

Nước mắt của Viên Hạ thấm hết vào áo sơ mi trắng của anh, hâm nóng lồng ngực anh.

Bọn họ bắt đầu bằng một cái ôm, rồi lại kết thúc bằng một cái ôm.

Viên Hạ không khỏi nghĩ, đến cả chia tay mà biểu hiện của Tống Thần Đông vẫn còn có thể diện như vậy, còn mình chỉ biết khóc, chỉ một điểm này thôi, cậu đã không xứng với anh rồi.
Bình Luận (0)
Comment