Weibo đã biến thành một hiện trường đoán mò.
Sau khi chương trình được phát sóng, tiếng bíp bíp và hiệu ứng mosaic trở thành một động thái trước giờ chưa có ai từng làm, nhất thời thu hút được chú ý của mọi người. Trai tài gái sắc khoe ân ái cũng không ai coi, tất cả đều đang thảo luận “Bíp bíp ——“ và hiệu ứng mosaic che mờ rốt cuộc là cái gì.
Quần chúng không rõ chân tướng cũng bắt đầu photoshop hình, Tống Thần Đông lúc thì cầm một nắm hạt dưa, lúc thì cầm một xấp giấy tờ đất, còn có người tưởng tượng phong phú, để Tống Thần Đông cầm một quyển kinh Phật, còn điền từ hết sức logic:
[Lúc trước em ấy đã đồng ý với tôi sau khi quay chương trình sẽ đến Mỹ (xuất gia), tôi vẫn luôn nghĩ xem phải (cạo đầu) như thế nào mới đẹp, cậu xem, đến cả (Phật pháp thượng thừa) tôi cũng đã chuẩn bị luôn rồi! Có phải rất hợp lý không?]Sau đó chủ thớt bị mắng trối chết, rồi lặng lẽ xóa weibo đi.
Trong giang hồ người có tài hoa nhất chính là cư dân mạng, thậm chí có người còn phát rồ photoshop một cái quần lót lọt khe, vải màu trắng, đai quần màu hồng, hết sức lẳng lơ. Nhưng cái này thì không bị chửi, còn nhận được rất nhiều lượt thích. Mọi người bình luận bên dưới “Internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật đâu nhe” và “Cợt nhả thật đó”, cũng vui tai vui mắt.
Nhưng nếu như bây giờ Viên Hạ còn có sức lướt weibo, nếu như cậu bắt gặp bài đăng này, nhất định sẽ kinh ngạc hít một hơi thật sâu, nhảy lên người Tống Thần Đông, tức giận mách lẻo: “Sao cậu ta dám rình mò cuộc sống của em!”
Bây giờ cậu giống như một bông hoa nhỏ, cánh hoa màu hồng phấn được Tống Thần Đông cởi ra, phần thịt quả trắng nõn trơn bóng lộ ra ngoài. Nếu không phải nói Tống Thần Đông là một người làm nên chuyện lớn, vào thời khắc mấu chốt anh còn có thể làm đến độ khiến người ta thèm nhỏ dãi, không muốn ăn quá ngon lành, dỗ dành Viên Hạ trước khi cởi hết thì thay “trang bị” này vào, thật trùng hợp, quần màu xanh, đai màu hồng, Viên Hạ trắng trắng hồng hồng, có mùi có vị.
Nhưng Viên Hạ không có tính nhẫn nại như Tống Thần Đông, tình yêu và dục vọng của người trẻ tuổi đều nồng cháy như vậy, cậu giống như một con sư tử nhỏ bất chấp tất cả, bực bội thì chỉ biết nằm vào lòng Tống Thần Đông, cọ cọ qua lại, hôn hôn ôm ôm, cấp thiết phát tiết tình yêu dồn dập này.
Cảnh tượng đã bị cắt đi, giọng rên rỉ của Viên Hạ ngày càng biến điệu, sau đó cậu nhịn không được mà khóc lên, bò về phía trước định trốn tránh, nhưng bị Tống Thần Đông giữ eo, túm về lại. Tống Thần Đông không hề dừng, mặc cho Viên Hạ gọi “anh trai”, “ông xã” cũng gọi rồi, nhưng vẫn ghì chặt cổ tay cậu.
“Đừng khóc nữa, cục cưng ngoan, không khóc nữa…” Tống Thần Đông dỗ dành.
Viên Hạ cho rằng cuối cùng anh cũng có lương tâm rồi, định tha cho mình, lại nghe thấy Tống Thần Đông nói tiếp: “Sao nước của em nhiều vậy… chảy nhiều thế này rồi, mà vẫn còn chảy nữa ư?”
Viên Hạ tức đến độ cào anh, khóc càng dữ hơn.
Đợi đến khi Tống Thần Đông tắm rửa sạch sẽ cho cậu, Viên Hạ đã mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng cảm thấy mềm nhũn. Tắm xong sấy khô tóc, hai người chui vào chăn ôm nhau, Viên Hạ nằm trên người Tống Thần Đông, cứ gặm xương quai xanh của anh, giống như đang trả thù một cách ấu trĩ.
Tống Thần Đông cười nhìn cậu, cưng chiều nói: “Em định ăn anh luôn à?”
Viên Hạ ngước đầu nhìn anh, làm mặt quỷ, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn thành một cục, lại cúi đầu tiếp tục gặm.
Tống Thần Đông nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”
Viên Hạ lắc đầu. Còn chưa đợi Tống Thần Đông nói thêm vài câu vớ vẩn, bụng Viên Hạ đã kêu “ùng ục” rồi, cậu hơi lúng túng, vúi đầu vào cổ anh, không lên tiếng.
Tống Thần Đông cười khẽ, giọng của anh mang theo chút gợi cảm sau khi được thỏa mãn, Viên Hạ nghe mà đỏ cả mặt.
Tống Thần Đông ôm Viên Hạ đi vào bếp, để cậu ngồi lên bàn, quay đầu mở tủ lạnh, nói: “Anh có một món ngon muốn đầu bếp Viên thưởng thức.”
Mông đầu bếp Viên hơi đau, ngồi không được, cậu nhảy xuống, từ phía sau ôm lấy eo Tống Thần Đông, tò mò nhìn vào trong tủ lạnh: “Hửm? Anh biết làm đồ ăn ngon sao?”
Sau đó cậu nhìn thấy Tống Thần Đông cẩn thận bê một cái bánh ngọt ra.
Tống Thần Đông nhìn bánh ngọt, lại hơi lo sợ nhìn vào mắt Viên Hạ, bộ dạng thấp thỏm giống như một thiếu niên vừa gây họa. anh nói: “Anh… anh xem livestream của em làm một cái tiramisu, nhưng anh không lợi hại bằng em, chắc là sẽ không ngon như em làm.”
Tống Thần Đông đặt bánh ngọt lên bàn, lấy nĩa xắn ra một miếng lớn.
Viên Hạ chớp chớp mắt, hỏi: “Mới làm hôm nay sao?”
Tống Thần Đông gật gật đầu, một tay cầm nĩa, một tay đỡ bên dưới, thấp thỏm đưa bánh ngọt đến miệng Viên Hạ.
Viên Hạ cười tít cả mắt, oàm một cái ăn hết.
Rất ngon, tuy là vẫn kém mình làm một chút, nhưng thật sự rất ngon! Viên Hạ liếm môi, tặng cho Tống Thần Đông một nụ hôn cổ vũ.
Tống Thần Đông thở phào, lấy nĩa đó cũng thử một miếng.
Viên Hạ kinh ngạc nói: “Sao anh có thể ăn bánh ngọt chứ! Cái này hàm lượng calorie cao lắm á.”
Tống Thần Đông cúi đầu hôn cậu, hai người trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, mang theo vị cà phê. Khi tách ra, Tống Thần Đông hỏi cậu: “Nếu như cơ bụng của anh không còn tám múi nữa, em có hết thích anh không?”
Viên Hạ: “Ưm… Dù anh có béo lên, em vẫn sẽ thích anh.”
“Em nói phải giữ lời đấy.” Tống Thần Đông lại ăn một miếng bánh nữa, rồi đút Viên Hạ một miếng.
Đều nói cuộc sống hạnh phúc sẽ làm người ta mập lên, Tống Thần Đông lúc trước luôn cười khẩy với cái suy nghĩ này.
Dáng người đẹp là sự quản chế với bản thân, là cách ăn uống nghiêm khắc, là vận động khoa học, là số ký tạ không ngừng tăng lên, là lượng đường và dầu không ngừng giảm bớt. Sau đó anh sở hữu dáng người mà ai ai cũng ngưỡng mộ, thậm chí chụp tạp chí cũng không cần phải chuẩn bị trước, cơ bắp lúc nào cũng được bảo trì trạng thái khỏe mạnh. Nhưng tất cả những thứ này là vì cái gì?
Anh có được tình yêu của mọi người, lại dường như chẳng có gì cả.
Anh có không ít bạn trong giới sau khi kết hôn đều phát phì nhanh chóng, trong mấy tin lá cải đều viết rất khó nghe, nhưng bọn họ dường như chẳng mấy quan tâm, Tống Thần Đông lúc đó không thể hiểu nổi, đã mập đến thế mà còn có thể vui vẻ được sao?
Bạn bè nói với anh: “Vợ tôi nói thích bụng mỡ của tôi, ôm rất có cảm giác an toàn.”
Tống Thần Đông: “…”
Anh chỉ cảm thấy rất khó tin, cảm thấy sao người ta khi đã kết hôn lại chẳng thể nào phân biệt được lời nào thật lời nào giả nữa rồi? Đây rõ ràng chỉ là lời an ủi thôi đó!
Nhưng bây giờ Viên Hạ nói như vậy, anh cũng chẳng chút hoài nghi.
Ăn đồ có hàm lượng calorie cao vẫn mang lại cảm giác tội lỗi cho anh, nhưng mà anh có niềm tin có thể uốn nắn lại chứng bệnh kén ăn của mình. Bởi vì anh đã có đủ cảm giác an toàn rồi, cho dù dáng người của anh không còn hoàn mỹ nữa, nhưng vẫn có người yêu anh.
Bọn họ anh một miếng em một miếng ăn hết nửa cái bánh, cuối cùng ngấy đến mức khó chịu. Viên Hạ ngủ không được, ngồi đầu giường lướt weibo.
“Bọn họ đều đang đoán thứ bị che mờ là cái gì.” Viên Hạ nói.
Tống Thần Đông “Ừm” một tiếng, nói: “Vậy để anh công bố đáp án.”
Tống Thần Đông cầm điện thoại của mình lên, cầm lấy tay Viên Hạ chụp một tấm ảnh, đăng một cái weibo, giống y như bài đăng “Chúng ta” lúc đầu của Viên Hạ, cái khác là, trên tay có thêm một đôi nhẫn.
Viên Hạ cười khúc khích, nhấn like cho Tống Thần Đông.
Sáng ngày kia, mẹ Tống gọi điện thoại tới, Viên Hạ còn đang ngáy khò khò, Tống Thần Đông nghe máy, khẽ khàng đi ra phòng khách nói chuyện. Mẹ Tống nói liên tục mười phút, nội dung không ngoài hai chữ “giục cưới”.
Tống Thần Đông xoa huyệt thái dương, không ngừng nói “Được rồi” và “Con biết rồi”.
Mẹ Tống: “Mẹ tìm thầy tính cho rồi! Ngày hoàng đạo. Mùng tám tháng Năm đăng ký kết hôn, mùng mười tháng Sáu làm hôn lễ. Mùng tám tháng Năm chính là hai mươi lăm tháng Sáu dương lịch, là tuần sau sau sau đó, các con có thể mau chóng đi đăng kí không! Còn không kết hôn là con sẽ 34 tuổi đó, Viên Hạ đợi con không nổi nữa đâu con trai à…”
Tống Thần Đông nói mãi cũng phải đồng ý, cúp điện thoại, tai anh vẫn còn văng vẳng giọng của mẹ, lắc lắc đầu bò lên giường, ôm lấy Viên Hạ hôn hôn.
Tống Thần Đông cũng muốn mau chóng đăng ký kết hôn, rồi cùng nhau tổ chức một hôn lễ cả hai bên đều thích, du lịch kết hợp với hôn lễ, hoặc là mời người thân và bạn bè thân hai bên, sau đó có trời cao đất rộng chứng kiến.
Nhưng anh không biết phải nhắc làm sao.
Nếu như nói: “Chúng ta đăng kí kết hôn đi.” Cảm giác có hơi qua loa, thiếu nghi thức trang trọng, nhưng nhìn nhẫn trên tay, đeo cũng đã đeo rồi, còn có thể tháo xuống rồi cầu hôn nữa hay sao?
Tống Thần Đông rất rối bời.
Mấy ngày sau, sáng sớm Viên Hạ nổi hứng muốn đi leo núi.
Hôm qua vừa có một trận mưa, không khí mang theo cảm giác sảng khoái đặc biệt của mùa hè, không lạnh không nóng, rất thoải mái. Ánh mặt trời đẹp đến nao lòng, ánh vàng rục rỡ ùn ùn kéo đến, chiếu vào những tòa nhà cao tầng và những tán cây xanh, tràn đầy sức sống.
Ngày làm việc, Viên Hạ nằm trên sô pha vuốt lông Cục Bông, cảm thấy mình nằm ở nhà không quá vô dụng, thật sự không được.
Viên Hạ lớn tiếng nói: “Anh Thần Đông, em cần hòa mình vào thiên nhiên!”
Một phút sau, cậu vẫn không nhúc nhích.
Viên Hạ: “Em thật sự… thật sự muốn ra ngoài!”
Vẫn không nhúc nhích.
Tống Thần Đông từ phòng sách đi ra, vừa đi vừa nói: “Muốn đi đâu?”
“Đi vận động! Đi đạp thanh!” Viên Hạ quyết chí nói, “Em mà còn nằm nữa, là sẽ béo như Cục Bông luôn.”
Cục Bông xoay người lại, đặt mông ngồi lên mặt cậu.
Tống Thần Đông dẫn Viên Hạ đi đến núi Vân Mông ở vùng ngoại thành, ngày làm việc còn là ngày hè, rất ít người nhàn hạ như vậy, chạy đến đây leo núi. Hai người đi hết mười phút đường núi cũng chưa gặp phải người nào khác.
“Cả ngọn núi này, được em bao thầu rồi!” Viên Hạ đi trước nhảy nhót nói.
Phong cảnh quả thật rất đẹp, vừa qua một cơn mưa, ngọn núi cũng có linh khí hơn, suối chảy róc rách, gió mát thổi qua rừng cây, ánh mặt trời len lỏi qua những kẽ lá, để lại những vết lốm đốm trên đường núi gập ghềnh.
Viên Hạ mới đầu còn hưng phấn tíu ta tíu tít, leo chưa được bao lâu, trên mặt viết “Vừa nãy mình điên rồi sao, tại sao mình lại đòi đi leo núi”, chống tay lên một gốc đại thụ thở hổn hển.
Cậu vẫy tay, thở hồng hộc nói: “Nghỉ chút đi, em đi không nổi nữa.”
“Ăn chút gì không?” Tống Thần Đông lấy ra một hộp táo anh đã gọt vỏ sẵn ở nhà.
Viên Hạ lắc đầu, mặt uể oải.
“Anh cõng em đi.” Tống Thần Đông bỏ balo đựng nước và đồ ăn vặt ra đằng trước, xoay lưng lại với Viên Hạ, gập đầu gối, ý bảo kêu cậu leo lên.
Viên Hạ chần chừ nói: “Không được đâu… Em vô dụng như vậy sao?”
Tống Thần Đông cầm lấy tay cậu để cậu ôm chặt cổ mình, nhấc mông cậu lên lưng, vừa đi vừa nói: “Hôm qua em đã mệt rồi, chắc nhức chân lắm nhỉ.”
Viên Hạ: “…”
Cậu nhớ lại tối qua cậu còn bày đặt đòi lên trên, kết quả làm được một nửa thì mệt lử, phẫn nộ cắn lên tai Tống Thần Đông.
Viên Hạ để Tống Thần Đông cõng một lúc thì muốn tự mình đi, một lúc lại leo không nổi thì đòi cõng.
Viên Hạ ghé bên tai Tống Thần Đông, nhỏ giọng nói: “Anh Thần Đông, anh có mệt không?”
“Không mệt.” Tống Thần Đông dù chân có hơi đau nhưng trên mặt vẫn không hề đỏ, anh vỗ mông Viên Hạ một cái, cảm giác lòng hư vinh của một cường công cơ bắp được thỏa mãn rồi.
Viên Hạ nghĩ một hồi, nói: “Anh phải nói mệt chứ.”
Tống Thần Đông rất nghe lời, lập tức phát huy kỹ năng diễn xuất siêu việt, nhíu mày, cong lưng, khom gối, mệt mỏi nói: “A… cục cưng ơi, anh đi không nổi nữa, anh mệt quá.”
Viên Hạ cười ha ha ha: “Anh diễn giống thật đấy!”
Cậu hắng giọng, thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc nói: “Em biết một cách có thể làm anh lập tức hết mệt.”
Tống Thần Đông quay đầu nhìn cậu, nhướng mày.
Viên Hạ “chụt” một cái hôn lên môi anh, sau đó cười hí hí nhìn anh, nói: “Sạc pin rồi!”
Tống Thần Đông cũng bật cười, quấn quýt lấy cậu hôn sâu.
Hai người ríu rít cả nửa ngày mới lên được đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng. Màu xanh của rừng cây chỗ đậm chỗ nhạt, hồ nước cách đó không xa giống như một khối bảo thạch xanh biếc, dưới ánh nắng lấp lánh những tia sáng chói mắt.
Trên đỉnh núi gió rất to, chảy mồ hôi dễ bị lạnh, Tống Thần Đông giống như một người chồng mẫu mực, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Viên Hạ.
Viên Hạ đút cho anh một miếng táo, mình cũng ăn một miếng, nói: “Leo núi là phải la lớn.”
Tống Thần Đông: “La?”
“Phải đó, lúc trước em leo núi, đều có người đột nhiên la lớn, em chưa thử bao giờ.” Viên Hạ nhìn khe núi, nóng lòng muốn thử.
Tống Thần Đông nắm lấy tay cậu, lắc lắc.
“Tôi muốn ăn cá nướng!” Viên Hạ đột nhiên la lớn vào khe núi.
“Cá —— nướng —— nướng ——“ Khe núi vọng lại.
Viên Hạ đắc ý cười với Tống Thần Đông, nói: “Vui quá đi.”
Tống Thần Đông thật sự không thấy vui chỗ nào, nhưng Viên Hạ nói vui thì chính là vui, anh giống như một ông bố không có nguyên tắc suốt ngày khoe con trên mạng khiến người ta thấy phiền, nhìn thế nào cũng cảm thấy cục cưng nhà mình đáng yêu.
Viên Hạ nắm tay Tống Thần Đông, bỗng nhiên nhớ đến một đoạn trong phim. Cậu ngượng ngùng hít sâu một hơi, lớn giọng la: “Tống Thần Đông có phải rất yêu Viên Hạ không ——”
Tiếng vọng truyền lại.
Tống Thần Đông vẫn chưa trả lời đã bị Viên Hạ giành trước: “Phải!”
“Phải —— phải —— phải——” tiếng vọng lại vang lên.
Viên Hạ tự đắc cười với Tống Thần Đông, lộ ra hai cái răng nanh, nói: “Anh xem đi, thần núi cũng trả lời em rồi, thần nói anh yêu em.”
Tống Thần Đông cười nhìn cậu, ánh mắt bất đắc dĩ, lại có chút dung túng, anh bỗng nhiên nghĩ ra.
“Xem ra thần núi rất linh nhỉ.” Anh nắm lấy tay Viên Hạ, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay cậu, đăm chiêu nói, “Vậy anh cũng có một vấn đề muốn hỏi thần núi.”
“Anh muốn hỏi gì?” Viên Hạ hiếu kỳ nhìn anh, trên trán còn vương vài giọt mồ hôi.
Tống Thần Đông cố tình gây tò mò: “Nhưng anh rất ngại nói ra.”
Viên Hạ còn cho là Tống Thần Đông cũng muốn được trả lời lại, đã chuẩn bị tinh thần giành trả lời rồi, liền thúc giục anh: “Trên núi chỉ có hai chúng ta thôi, không có người khác đâu!”
Tống Thần Đông nói: “Vậy anh hỏi nhé?”
Viên Hạ: “Mau hỏi đi hỏi đi!”
Tống Thần Đông cười cười, quay đầu lại nhìn về khe núi, một tay đặt bên miệng, làm thành hình cái loa. Dưới ánh mặt trời chói mắt, gió thổi bay tóc anh, trong ánh mắt của Viên Hạ, Tống Thần Đông cao giọng hô:
“Viên Hạ khi nào mới gả cho tôi ——!”
Viên Hạ giật mình.
Tiếng vọng vẫn chưa đáp lại, Tống Thần Đông đã tự biên tự diễn trả lời: “Mùng tám tháng Năm ——“
“Tháng Năm —— Năm ——“ vọng lại, Tống Thần Đông giương mày cười, nói với Viên Hạ: “Thần núi nói rồi đó, mùng tám tháng Năm, ngày hoàng đạo.” Anh lấy điện thoại ra, ngón tay ấn ấn vài cái, đưa Viên Hạ xem: “Vé máy bay anh đã mua rồi, em mau lấy thân báo đáp đi.”
Viên Hạ chớp chớp mắt, nhất thời từ một con chim nhỏ khoác lác, biến thành một con dê núi ngoan ngoãn, cậu mím môi, cười ngại ngùng, nói: “Nếu thần núi đã nói như vậy…”
“Thì đương nhiên là được rồi.”
- CHÍNH VĂN HOÀN-