Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 42

“Quà anh tặng em em nhận được rồi! Em cũng muốn tặng quà cho anh!” Viên Hạ cười khúc khích nói chuyện trong video.

Tống Thần Đông bật cười, dùng ngón tay cách màn hình chọc chọc vào lúm đồng tiền của Viên Hạ, hỏi: “Thích không? Quà tết thiếu nhi hả?”

“Thích chứ!” Viên Hạ nói, “Quà của em chắc chắn anh cũng sẽ thích, chuẩn bị xong chưa?”

Tống Thần Đông vô cùng hứng thú nói: “Hơn hai mươi năm không mừng tết thiếu nhi, anh chuẩn bị xong rồi.”

Viên Hạ gần đây chạy về California thăm ba mẹ, đã đi được nửa tháng rồi, Tống Thần Đông thì quay phim ở Hoành Điếm, không đi cùng được, hai người chỉ cần có thời gian là gọi video, tuy là như thế nhưng vẫn nhớ nhung tha thiết.

Lúc này ở Bắc Kinh là sáu giờ sáng ngày Một tháng Sáu, Tống Thần Đông bảy giờ phải đi trang điểm, tận dụng khoảng thời gian này, hai người trò chuyện một lúc.

“Sẽ không chậm trễ công việc của anh đâu! Sau khi xong việc anh tìm Tiền Đa Đa lấy manh mối! Phải truy tìm kho báu thì mới tìm được quà!” Viên Hạ nói.

“Cục cưng à, trước khi truy tìm kho báu, anh có thể nêu một ý kiến nho nhỏ không?” Giọng Tống Thần Đông còn mang theo chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, nghe vô cùng quyến rũ, “Cho anh nhìn em một chút có được không?”

Viên Hạ đỏ mặt, giả vờ nghe không hiểu: “Nhìn cái gì chứ? Không phải anh đang nhìn em đấy sao?”

Tống Thần Đông nằm trên giường, bật cười trầm thấp, ánh mắt mang theo ý cười, nói: “Giả ngốc.”

Mùa hè trời sáng rất nhanh, ánh nắng sáng sớm đã xuyên thấu qua ô cửa, ngái ngủ dừng lại trên giường nghỉ ngơi.

Viên Hạ hình như cũng nằm lên giường, ở trần, Tống Thần Đông nhìn cậu chậm rãi kéo chăn xuống một chút, nghe thấy cậu lầm bầm: “Cho anh xem xương quai xanh tinh xảo…” chăn lại được kéo xuống một chút nữa, Viên Hạ ngại ngùng vùi mặt vào drap giường, nhỏ giọng nói: “Còn… muốn anh hôn hôn…”

Tống Thần Đông nhìn làn da trắng trẻo dưới xương quai xanh, tôn lên cái thứ nhỏ nhỏ, hồng hồng, đáng yêu. Hơi thở của anh dần trở nên ồm ồm, nói: “Đang hôn đây, cảm nhận được không?”

“Ưm…” Viên Hạ cọ cọ drap giường, da dẻ và lớp vải ma sát vào nhau, cảm giác vô cùng thoải mái, cậu nhắm mắt lại thở dốc nói, “Còn muốn hôn nữa…”

Tống Thần Đông nhìn màn hình chết đứ đừ, anh tự “lao động”, híp mắt, khàn giọng nói: “Tự mình sờ, có thoải mái không?”

Viên Hạ ngại ngùng không thèm nhìn anh, khẽ nói “Ừm” một tiếng.

Hai người nghịch ngợm như thế này một lúc, nói vài câu thô thiển, Tống Thần Đông cầm điện thoại vào phòng tắm, Viên Hạ ở đầu bên kia nghe tiếng nước róc rách, nhìn hình ảnh trong màn hình, cảm giác máu mũi sắp trào ra rồi.

Cảnh quay hôm nay tiến hành khá thuận lợi, hai ngày sau là kết thúc phần của Tống Thần Đông, Tống Thần Đông vừa quay xong là đi hỏi Tiền Đa Đa, manh mối là cái gì.

“Em cảm thấy đàn ông U40 không nên mừng tết thiếu nhi, sếp thấy sao?” Tiền Đa Đa không sợ chết.

Tống Thần Đông nhướng mày nói: “Có nói hay không, không nói thì trừ lương.”

Tiền Đa Đa lập tức giơ tay đầu hàng, đưa tin nhắn cho Tống Thần Đông xem: [Quán ăn mà em thích nhất ấy! Anh biết quán đó ở đâu mà đúng không? Mau đến đó mua mang về vài phần, bà chủ tiệm sẽ nói cho anh!]

“Đương nhiên biết ở đâu rồi.” Tống Thần Đông bật cười.

Lúc trước Viên Hạ đến Hoành Điếm ở cùng anh một thời gian, ngày nào cũng chạy đi kiếm quán để livestream. Gần Hoành Điếm quả thật có một tiệm rất ngon, nhưng lần đầu tiên Viên Hạ ăn bánh củ cải, biểu cảm của cậu y như là Trung Hoa Tiểu đương gia (phim hoạt hình) vậy, mê mẩn đến mức như là thêm hiệu ứng.

Anh chạy đến tiệm ăn đó, nghe theo phân phó gọi hai phần mang về, bà chủ quả nhiên cho anh một manh mối:

[Mua giúp em ly trà sữa, mau lên mau lên! Phải là tiệm mà em thích nhất!]

Tống Thần Đông mua trà sữa xong, lại bị gọi đi mua dimsum, mua dimsum xong, lại bị bắt đi mua bánh thịt chiên, rồi mua canh miến tiết vịt. Tống Thần Đông bị phơi nắng muốn tan chảy, hoài nghi mình bị “chơi” rồi, play anh trai mua đồ ăn sao?

Cuối cùng, đầu bếp ở tiệm canh miến tiết vịt cười khoái chí cho anh một manh mối không liên quan đến đồ ăn:

[Đi một quãng đường xa như vậy, nhất định rất mệt phải không. Nhưng em rất là chu đáo, đặt cho bạn nhỏ Tống một ngày ở spa, mau về khách sạn, tìm lễ tân là được rồi! Có thể đem theo cả đồ ăn nữa đó!]

Vậy là kết thúc rồi sao? Tống Thần Đông cầm túi đồ ăn khóc không ra nước mắt, quà đã hứa chính là bảo anh đi mua một đống đồ ăn, để anh tự tẩm bổ hay sao?

Tống Thần Đông đầu óc mờ mịt đi tìm lễ tân, sau đó theo một người vào trong khu spa.

“Anh để đồ ăn ở đây là được, sau đó vào trong thay áo choàng tắm, phòng anh đã đặt là phòng số 6, nhân viên massage đã ở bên trong rồi.” Cô gái lễ tân mỉm cười nói.

Tống Thần Đông thay áo choàng tắm xong, bước vào trong phòng, anh không biết nhóc hồ lô của mình định làm cái gì, lẽ nào là muốn anh ăn ngon, rồi nghỉ ngơi cho khỏe sao. Anh cười lắc lắc đầu, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng không mở đèn, xung quanh thắp nến tinh dầu, xếp thành hình trái tim. Mượn ánh nến, anh nhìn thấy cánh hoa hồng rải đầy sàn, trên giường cũng có.

Tống Thần Đông cười khì, bố trí lãng mạn như vậy, nhóc con không phải ghen với nhân viên massage chứ?

Lúc này nhân viên massage từ phòng vệ sinh đi ra, ánh sáng quá mờ không thấy rõ thứ gì, Tống Thần Đông trèo lên giường, nhắm mắt lại. Hôm qua anh quay phim đến tận sáng sớm mới xong, buổi sáng lại phải dậy sớm trò chuyện với Viên Hạ, chạy một vòng đi mua đồ ăn đã mệt muốn chết rồi, bây giờ ánh sáng rất vừa đủ, còn phảng phất mùi hương của tinh dầu, thật sự muốn ngủ một giấc.

Nhân viên massage khá thoải mái, không nhẹ không mạnh, rất vừa phải.

Đang mơ mơ màng màng, Tống Thần Đông cảm giác đột nhiên có người đang sờ từ từ xuống dưới, anh giật mình bừng tỉnh, một phát giữ tay người đó lại, hất ra: “Mấy người còn làm trò đen tối nữa à?”

Nhân viên không nói tiếng nào, lại duỗi tay tới.

Tống Thần Đông: “…”

Anh trở người xuống giường, vội vàng định chạy ra ngoài, ai ngờ nhân viên massage còn nhanh hơn, phi đến ôm chặt anh từ phía sau.

“Tôi báo cảnh sát đấy.” Tống Thần Đông thấp giọng nói, thầm nhủ cái thứ vớ vẩn gì đây, Viên Hạ mà biết không phải sẽ ghen chết anh luôn sao.

Nhân viên kia vẫn im lặng, nhưng mà không chịu buông tay. Tống Thần Đông cạn lời rồi, anh đang nghĩ xem có cần ra tay đánh người hay không, nhân viên kia đột nhiên mở miệng: “Em sai rồi, vậy sếp muốn trừng phạt em thế nào đây?”

Tống Thần Đông giật mình, khóe miệng cong lên, xoay người ôm chặt nhân viên massage kia vào lòng, cúi đầu nói: “Cục cưng à, tết thiếu nhi mà muốn chơi trò người lớn sao?”

Nhân viên massage lười dong dài với anh, thò tay vào áo choàng của anh, sờ lồng ngực anh, ngẩng đầu khóa môi anh.



Tống Thần Đông biến nhớ nhung nửa tháng nay thành hành động, nhân viên massage chưa lấy được đồng nào còn bị chơi đùa thảm thiết, nằm trong lòng Tống Thần Đông như một chú mèo con, đòi thù lao: “Trà sữa của em đâu?”

Tống Thần Đông vuốt ve eo cậu: “Ở bên ngoài.”

Viên Hạ: “Em muốn uống…”

“Vừa nãy không phải uống rồi sao?” Tống Thần Đông ngậm vành tai cậu, nói, “Uống chưa đủ à?”

Viên Hạ đỏ bừng mặt, ngập ngừng nói: “Lưu manh…”

Phiên ngoại 2: Sinh khỉ con không?

Sau tuần trăng mật dài đằng đẵng, hai người về lại Bắc Kinh, có cảm giác như đã qua mấy đời rồi. Tống Thần Đông lại nhận công việc mới, còn Viên Hạ thì ổn định ở Bắc Kinh, mượn độ nổi tiếng bây giờ của mình, làm nghề cũ —— mở nhà hàng. Nhưng mà bán cái gì, bán ở đâu, bán làm sao, đều là những vấn đề khiến người ta đau đầu.

Hà Tự chân thành đề nghị: “Mở quán lẩu đi, minh tinh không phải đều mở quán lẩu sao? Một đĩa thịt dê phải bán 200 tệ, nói đó là dê Viên Hạ đã tự tay vuốt ve.”

Viên Hạ cạn lời: “Tao có thể khai sáng cho dê hay sao?”

Hà Tự nói: “Cái này thì ai mà biết được, dù sao thì fan của mày chắc chắn cũng sẽ mua.”

Viên Hạ lại không muốn mở tiệm lẩu, cũng không có nguyên nhân cụ thể, nói chung là không muốn, cậu cảm thấy mở nhà hàng Tây cao cấp thì kiếm được tiền hơn, nhưng mà slogan, tiền thuê, trang trí đều là vấn đề. Cậu vừa cạy móng tay vừa thảo luận với Hà Tự, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi.

Hà Tự lắc đầu, không tán đồng với suy nghĩ của cậu: “Fan của mày, chắc hẳn không phải nhóm người sẵn sàng chi hai ba nghìn cho một bữa ăn đâu… Lưu lượng bây giờ, vẫn là mở quán ăn thôi, mày suy nghĩ lại đi.”

Viên Hạ rất mơ hồ, cũng không biết nên làm thế nào.

Đợi Tống Thần Đông đi phỏng vấn xong quay về, Viên Hạ muốn cùng anh bàn bạc chuyện mở nhà hàng, nhưng lại thấy Tống Thần Đông đi thẳng vào phòng sách, ôm một tập hồ sơ vứt trên bàn trà.

“Đây là cái gì?” Viên Hạ tò mò cầm một cuốn lên lật xem.

Tống Thần Đông đáp: “Thể lệ chiêu sinh.”

Viên Hạ nhìn mấy chữ UCLA to đùng trên bìa, nhướng mày hỏi Tống Thần Đông: “Nghiêm túc đó hả? Anh muốn đi du học sao?”

“Sống đến già, học đến già.” Tống Thần Đông gật đầu nói, “Lấy một tấm bằng thạc sĩ.”

Viên Hạ nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên hôn hôn lên môi Tống Thần Đông, nhỏ giọng nói: “Vậy em sẽ là vợ của thạc sĩ rồi!”

Tống Thần Đông bật cười, ôm lấy cùng ngồi lên sô pha, cầm quyển sách tuyên truyền vỗ nhẹ vào đầu cậu, nói: “Cũng phải lấy được offer mới tính.”

Dù là một người có tiếng có miếng như Tống Thần Đông, muốn học thạc sĩ ngành hí kịch cũng phải chuẩn bị tài liệu từng bước như thường, tác phẩm và các hoạt động thực tiễn đương nhiên là anh không thiếu, vì thế thi TOEFL chính là cửa ải khó đầu tiên.

Viên Hạ tạm thời vứt kế hoạch mở nhà hàng sang một bên, nghĩ dù sao thì nếu như lại phải quay về Mỹ thì cũng không cần phải mở nữa. Cậu không có ý kiến khác về việc Tống Thần Đông muốn đến Mỹ du học, ba mẹ cậu đều ở California, đến lúc đó không cần phải chạy qua chạy lại nữa, quá tốt luôn.

vì thế, Viên Hạ hóa thân thành thầy giáo dạy phát âm TOEFL, định mỗi ngày sẽ mở chương trình dạy học VIP 1-1 cho Tống Thần Đông, nhưng mà không miễn phí, nhất định phải có một cái hôn mới được.

Cậu còn mua cả sách hướng dẫn thi TOEFL, tìm đề thật, tìm kinh nghiệm thi, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, thậm chí còn nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ, mua một cái kính gọng đen.

Ngày đầu tiên chính thức bắt đầu khóa học, trên bàn trong phòng sách vứt đầy tài liệu ôn tập, ánh nắng xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu lên bàn, có mùi mực in tỏa ra từ trang giấy.

Khai giảng thì phải nộp học phí trước, đây là chuyện đương nhiên. Thầy giáo Viên ngồi trên chân bạn học Tống, ôm lấy cổ anh trao nhau một nụ hô thật dài. Cậu vừa hôn vừa suy diễn ra một vài bộ phim đã từng xem, mặt hơi đỏ, mông nhỏ nhúc nhích, mới lưu luyến tách hai đôi môi đang dính lấy nhau.

“Vậy, chúng ta bắt đầu học đi…” Viên Hạ đẩy mắt kính, đỏ mặt nói.

Mặt bạn học Tống đắc ý như cảnh xuân, quấn quýt lấy thầy Viên đòi thêm một cái hôn nữa, mới đứng dậy ngồi xuống cái ghế đối diện bàn, vô cùng đứng đắn mở vở ghi chép.

“Chúng ta trước tiên tìm hiểu phần trắc nghiệm, làm thử phần đọc hiểu này đi, em bắt đầu tính giờ.” Viên Hạ cho Tống Thần Đông một tờ đề thi thật, mình cũng cầm một tờ, định cùng nhau làm.

Một tiếng sau.

“Thầy Viên, anh làm được bao nhiêu điểm vậy?” Bạn học Tống đứng bên thành Viên Hạ, một tay chống lên bàn hỏi.

Viên Hạ: “…”

Tống Thần Đông nhìn thấy từ lâu, trêu chọc cậu: “Hình như cao điểm hơn thầy Viên một chút chỉ.”

Viên Hạ không muốn nói nữa, lặng lẽ gấp cuốn đề của mình lại, nhét cuốn đề của Tống Thần Đông và đáp án vào trong tay anh.

Tống Thần Đông nghẹn cười, sau khi đính chính lại, nhấc mắt lén nhìn Viên Hạ. Viên Hạ còn đang xem câu sai, lúc thì cậu vò tóc, lúc thì cắn bút, bộ dạng rất rối rắm.

Lát sau, cậu bỏ cuộc, nằm rạp xuống bàn bĩu môi nói: “Quả nhiên em đúng là học sinh yếu, tiếng Anh xem thì hiểu hết, sao vẫn chọn sai chứ?”

Tống Thần Đông an ủi: “Là anh có kỹ xảo làm bài thôi.”

Viên Hạ bĩu môi, lấy lại tinh thần, bắt đầu phát đề làm phần nghe. Qua thêm một tiếng đồng hồ nữa, rửa được nỗi nhục, cười khà khà, bắt đầu giảng đề cho Tống Thần Đông.

Thật ra trình độ tiếng Anh của Tống Thần Đông cũng tính là khá tốt, cộng với lý lịch cá nhân của anh, không cần điểm số cao cũng có thể lấy được offer. Nhưng mà đêm trước ngày thi, Viên Hạ vẫn rất căng thẳng, nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ. Cuối cùng Tống Thần Đông cũng không ngủ nữa, trực tiếp đè cậu làm một trận thật sảng khoái, hài lòng đi ngủ, rồi tỉnh táo thức dậy.

Viên Hạ còn mơ màng thì anh đã xuất phát đến địa điểm thi rồi.

Khi tra điểm số, Viên Hạ ngồi bên cạnh Tống Thần Đông, đã cầm sẵn ống pháo giấy, mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Tống Thần Đông thấy cậu căng thẳng như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười: “Thi không tốt thì thi lại lần nữa, không sao đâu.”

Viên Hạ mặt nghiêm túc kêu “xùy xùy xùy”, thúc giục: “Anh mau tra đi.”

Tống Thần Đông chậm rãi nhập tài khoản và mật khẩu, bấm vào nút xem điểm, 96 điểm, không quá tốt cũng không tệ, đủ dùng.

“Woaaaa ——!” Viên Hạ lập tức cầm ống pháo giấy, chĩa lên trời bắn, những bông giấy lấp lánh đủ màu sắc bay đầy trời, Tống Thần Đông muốn hôn Viên Hạ, kết quả miệng đầy pháo giấy, hết sức cạn lời.

Một năm sau.

Ba mẹ Tống đến sân bay tiễn bọn họ đi, khi Tống Thần Đông đang đứng đăng ký làm thủ tục, mẹ Tống ở phía sau kéo tay Viên Hạ, bịn rịn không nỡ.

“Mẹ… mẹ lúc nào cũng có thể đến thăm bọn con mà, đừng buồn nữa.” Viên Hạ bị lây nên cũng hơi buồn, lúng túng nói.

Mẹ Tống thở dài một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Viên Hạ nói: “Anh ấy được nghỉ bọn con sẽ quay về, không lâu lắm đâu.”

Mặt mày mẹ Tống vẫn buồn bã cau có, túm lấy ống tay áo của ba Tống.

Viên Hạ cảm động lắm, cảm thấy mẹ Tống thương mình sâu đậm, giống như người một nhà vậy, cảm kích vận may của bản thân quá tốt.

“Hay là để ba nói thẳng luôn vậy…” Ba Tống hắng giọng, bàn bạc, “Bà ấy là muốn hỏi con, có thể đừng dẫn Cục Bông theo không?”

Viên Hạ: “?”

Mẹ Tống gật đầu nói: “Phải bay đường dài, chắc nó sẽ vất vả lắm, trong mấy bản tin không phải thường viết, thú cưng bị gửi vận chuyển sẽ chết hay sao?”

Viên Hạ giật mình, do dự nói: “Chuyện này…”

“Lúc trước mấy con đi một lần tới tận một năm, Cục Bông và mẹ bồi dưỡng tình cảm rất sâu đậm, con nhìn đôi mắt nhỏ nhắn của nó đi…” Mẹ Tống chỉ tay vào lồng thú cưng trên tay Tống Thần Đông, Cục Bông đang cào lưới sắt đáng thương nhìn ra ngoài, “Chắc nó sẽ nhớ mẹ lắm…”

“Dù sao thì đến kỳ nghỉ tụi con cũng sẽ về, đến lúc đó cũng có thể sang thăm nó, có phải không?” Mẹ Tống giải bày.

Ba mẹ Tống ông một câu bà một câu thay nhau lý sự, nói đến nỗi Viên Hạ choáng váng, cuối cùng  Viên Hạ đầu hàng: “Được rồi được rồi, nhưng mà mẹ nhất định phải chăm sóc nó cho thật tốt nhé!”

Mẹ Tống lúc mày mặt mày hớn hở, hí hửng xách lồng đi.

Mãi cho đến khi qua cửa kiểm tra an ninh, ngồi trong phòng nghỉ, Viên Hạ mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, lúc này mới giả vờ khóc: “Hức hức hức… Cục Bông của em, Cục Bông của em…”

Tống Thần Đông nhỏ giọng dỗ dành: “Chúng ta có thể có thế giới hai người rồi.”

Viên Hạ nói: “Nhưng mà em không còn mèo nữa.”

Tống Thần Đông khẽ chạm vào môi cậu, nói: “Em còn có anh.”

Viên Hạ suýt nữa đã thốt lên “Anh và boss của em giống nhau sao”, cũng may kịp thời ngăn lại, chỉ “ừm” một tiếng.

“Thật ra thì… em có muốn có một đứa con không?” Tống Thần Đông niết niết tay Viên Hạ, ánh mắt mang theo ý cười, nói, “Nhận nuôi một đứa, hoặc là kiếm người mang thai hộ, muốn con trai hay con gái? Hay là một trai một gái? Mỗi người một đứa, như vậy tụi nó cũng có người cùng lớn lên. Có muốn không?”

Viên Hạ lập tức bị dời sự chú ý, cậu cảm thân vẫn còn là một đứa nhỏ, nếu như phải nuôi một đứa… hình như cũng không phải là không thể, trẻ con rất đáng yêu, có thể cùng chơi với con, cùng nhau làm bánh, cùng nhau chụp ảnh. Nếu như trẻ con không nghe lời, đánh thì không thể đánh rồi, không bị nó đánh cho là còn may…

“Nhưng mà thủ tục nhận nuôi rất phiền phức, nhận nuôi mèo đã phiền phức lắm rồi, đừng nói là trẻ con…” Viên Hạ nghiêm túc nói, “Phải xem xét đủ phương diện, rất lâu…”

Tống Thần Đông nói: “Vậy thì mang thai hộ, thủ tục cũng đơn giản và hợp pháp, một tay giao tiền, một tay nhận… nhận con. Nhập quốc tịch Mỹ, hoặc là về nước ở chắc là cũng được, tìm người móc nối quan hệ. Tất cả đều không thành vấn đề.”

“Nếu có tiền thì không thành vấn đề.” Viên Hạ suy nghĩ thâm sâu, nói.

Tống Thần Đông phì cười, nói: “Nếu em muốn thì cứ suy nghĩ thử đi.”

Tống Thần Đông vừa khai giảng nên có rất nhiều thủ tục, mỗi ngày đều từ ngoại thành chạy vào Los Angeles, chỉ tính thời gian trên đường thôi đã mất ba bốn tiếng đồng hồ. Viên Hạ ở nhà một mình, không có chuyện gì làm, liền đến nhà hàng tìm Ngụy Nghiêu chơi.

“Hai bây muốn có con à?” Ngụy Nghiêu chần chừ nhìn cậu, “Mày mới bao nhiêu tuổi đâu, 28 đã muốn có còn rồi?”

Người hiện đại bây giờ rất phổ biến kết hôn muộn sinh con muộn, ba mươi tuổi chưa có người yêu cũng là chuyện bình thường, so sánh như vậy, Viên Hạ cũng tính là quá vội, cho nên Ngụy Nghiêu cảm thấy rất thần kì.

Viên Hạ đang xem thực đơn mới của nhà hàng, cậu ngẩng đầu nói: “Mẹ tao hai mươi tư đã sinh tao rồi…”

Ngụy Nghiêu nói: “Sao mà giống nhau được…”

Viên Hạ: “Sao lại không giống nhau…”

Ngụy Nghiêu cũng không nêu được lý do, chỉ nói: “Dù sao thì mày cũng nên cân nhắc thêm đi.”

“Bản thân tao thì không muốn có con, nhưng mà quả thật thì tao rất muốn một đứa trẻ trông giống Tống Thần Đông…” Viên Hạ do dự nói, “Nhưng mà mang thai hộ ở đây thì chắc chắn là con lai rồi, nhìn một cái là thấy chẳng có gì liên quan đến tao… nếu như tao có thể sinh được thì tốt quá rồi hu hu hu…

Ngụy Nghiêu nói: “Vậy thì không thể nào đâu, mày bỏ cuộc đi.”

Viên Hạ càng nghĩ càng cảm thấy chạnh lòng, người ta đều nói con cái là kết tinh của tình yêu, nhưng mà cậu và Tống Thần Đông có tình yêu, Tống Thần Đông lại có kết tinh với người khác, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Tuy rằng là con của mình thì sẽ chăm sóc tử tế, không phân chia của anh của em, nhưng mà một khi có con rồi, tình yêu của Tống Thần Đông nhất định sẽ bị chia ra rất nhiều…

Hơn nữa nếu mang thai hộ, đứa nhỏ muốn uống sữa thì phải làm sao đây? Viên Hạ cúi đầu nhìn ngực mình, càng cảm thấy chuyện này rất khó, sự nuôi dưỡng của người mẹ có phải rất quan trọng không, Viên Hạ cũng không hiểu, mở laptop ra tìm kiếm, xem nửa ngày cũng không thấy gì thuyết phục.

“Cho nên là… anh rất muốn có một đứa con sao?” buổi tối nằm trên giường, Viên Hạ nằm trong lòng Tống Thần Đông rất tội nghiệp, sờ ngực mình theo bản năng, rồi lại nắn nắn ngực của Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông bắt lấy cái tay đang nghịch ngợm của Viên Hạ, hôn một cái, nói: “Cũng bình thường, sờ ngực làm gì? Còn muốn à?”

Viên Hạ vội vàng lắc đầu, nói đùa chứ, một tiếng mà vẫn chưa đủ sao.

Tống Thần Đông nhìn cậu một cách cưng chiều, hỏi: “Cục cưng không muốn có con sao?”

Viên Hạ buồn bã nói: “Không phải là không muốn, nhưng mà nghĩ tới anh có con với người khác, cảm giác rất khó chịu… hơn nữa tình yêu của anh cũng phải chia cho nó một nửa, có khi còn nhiều hơn một nửa…” Cậu ôm cổ Tống Thần Đông, nhìn vào mắt anh, “Làm sao đây, nếu như em sinh được thì tốt rồi.”

Tống Thần Đông trở mình đè Viên Hạ xuống giường, khàn giọng nói nhỏ bên tai cậu: “Vậy bây giờ anh làm cho em sinh một đứa, sinh con gái nhé, mắt to như mắt em…” Một tay vuốt ve người Viên Hạ đốt lửa.

Viên Hạ đỏ mặt nói: “Em không sinh được…”

Tống Thần Đông thấp giọng cười cười, bắt đầu hôn lên tai cậu.

Qua một tiếng sau, Viên Hạ được Tống Thần Đông ôm đi tắm, não từ từ thức tỉnh từ trong dư vị còn sót lại,lại nói với Tống Thần Đông: “Hay là cứ nhận một đứa đi, em nghĩ các mẹ cũng rất muốn bế cháu rồi.”

Tống Thần Đông nói: “Không muốn thì đừng miễn cưỡng, mấy năm nữa chúng ta lại tính. Vừa nãy anh còn đang nghĩ, nếu như có con rồi thì chúng ta sẽ không còn thế giới hai người nữa.”

Viên Hạ “ừm” một tiếng, nằm trong bồn tắm ôm lấy Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông nhàn nhã nói: “Không dễ gì mới tiễn được mọt con mèo đi, giờ mà thêm một đứa con nữa, không được, như thế thì làm sao có thể làm em mọi lúc mọi nơi trong nhà được chứ.”

Viên Hạ: “… Vậy còn muốn có con nữa không?”

Tống Thần Đông: “Hết rồi hết rồi.”

Mấy ngày sau, Viên Hạ có ý kiến mới: “Chúng ta nhận nuôi đi, thủ tục thì chúng ta cứ đợi thôi, đợi đến khi nào tới lượt mình, chắc là anh cũng chán thế giới hai người rồi.”

“Sao có thể chứ.” Tống Thần Đông cười nói.

Viên Hạ nói: “Sao lại không thể? Chắc phải hai ba năm nữa mới tới lượt mình…”

Tống Thần Đông ngẩng đầu khỏi đống bài tập, nhìn vào mắt Viên Hạ, nói: “Anh nói là anh không chán. Thế giới hai người cùng với em, có trôi qua thế nào cũng không đủ.”

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, cây cỏ trong sân xanh đến kỳ lạ. Giờ này phút này, hai người nhìn nhau cười, vừa an nhiên vừa tươi đẹp.

- TOÀN VĂN HOÀN-
Bình Luận (0)
Comment