Ngự Hoàng

Chương 106

Lúc Ngôn Vô Trạm tỉnh lại, trời còn chưa sáng.

Thuốc này hạ không nhẹ, đầu choáng váng mờ mịt không nói, dù cho mở mắt ra, trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ.

Người kia ôm đầu nặng trình trịch ngồi dậy, cảm giác buồn nôn này khiến hắn không nhịn được cảm thấy muốn rên rỉ, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, một điểm sáng cách đó không xa đã bị người che lại. . . . . .

Có người đến rồi.

Người kia theo bản năng nhìn sang, nhưng do tầm mắt chưa khôi phục, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, hắn không nhìn thấy tướng mạo đối phương. . . . . .

"Tỉnh lại cũng thật là nhanh."

Giọng nói này?!

Người kia bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hắn không thể tin mạnh mẽ nháy mắt, chỉ chốc lát sau, một đoàn bóng đen này dần dần lộ ra dáng dấp vốn có, sau đó, hắn nhìn thấy gương mặt Vân Dương. . . . . .

Dù rằng còn chút mơ hồ, thế nhưng người kia là Vân Dương không sai.

"Vân Dương. . . . . ." Kinh sợ quá lớn, người kia cũng quên phản ứng, tên gọi Vân Dương cũng vô thức từ trong miệng chen ra. . . . . .

Vân Dương lạnh lùng hừ một tiếng, ngược lại đi vào sơn động, nơi này và chỗ Bắc Thần chọn trước đó quả thật là khác biệt một trời một vực, vừa ẩm vừa ướt, ngay cả thứ dáng dấp giống tảng đá cũng không có, Ngôn Vô Trạm phải dựa lên vách đá, trước lúc hắn bất tỉnh chỉ mặc áo lót, hiện tại cũng giống vậy, có điều bên ngoài đắp một cái áo mỏng. . . . . .

Trên áo này có mùi vị của Vân Dương, hẳn là của Vân Dương.

Vân Dương không để ý tới người kia, mà ném củi khô cầm trong tay xuống đất, y dùng chân gom lại, làm ra hình dạng đại khái liền đốt củi, trong hang núi đen kịt một lúc liền sáng lên, mặt mũi của nhau cũng nhìn thấy rõ ràng. . . . . .

Vân Dương vẫn là dáng vẻ kia, dù nhìn lúc nào đều là tinh thần phấn chấn, khí thế bức người, dưới cái nhìn chăm chú của người kia, Vân Dương ngồi xổm bên cạnh hắn, hai ngón tay ở trên áo mỏng che thân của người kia vén ra một góc, sau khi châm chọc nhìn lướt qua mới cùng người kia mặt đối mặt, "Ngươi gần đây, trải qua không tệ nhỉ."

Nghĩ tới dáng vẻ hắn và Bắc Thần trước khi hôn mê, trong lòng người kia chợt kinh hãi, hắn giật lấy áo, một lần nữa bọc lấy chính mình thật kín.

"Sao, ăn quen bén mùi à?" Vân Dương nhếch lên một bên khóe miệng vẫn luôn mang theo châm biếm, nhìn thấy biểu hiện có chút lúng túng của người kia, một màn châm biếm kia càng thêm nồng đậm, "Bị đàn ông làm nghiện rồi sao? Bây giờ bỏ không được rồi hả? Ta nói, ngươi không phải nên cám ơn ta sao? Nếu không có ta, làm sao ngươi biết được tuyệt vời của việc bị người làm, ngươi làm sao lại từ một thứ giả vờ thanh cao biến thành thứ lẳng lơ, ai cũng có thể lấy làm chồng!""Vân Dương!"

Người kia lạnh lùng quát lớn, nhưng cùng lúc âm thanh này vang lên, Vân Dương đột nhiên nắm lấy cằm hắn. . . . . .

Y vòng lấy eo hắn, nâng mặt Ngôn Vô Trạm đến rất cao, châm biếm bị tàn nhẫn thay thế, Vân Dương hung ác nhìn hắn, "Bắc Thần? Lạc Cẩn? Hoằng Nghị? Hay là nói, bọn họ đều từng làm ngươi rồi?"

Người kia nói không nên lời, hắn định đẩy Vân Dương ra, nhưng tay kia vừa chạm tới lồng ngực Vân Dương, người nọ đột nhiên hơi dùng sức, kẹp cả người hắn ở trong lòng. . . . . . Không thể động đậy.

"Ngôn Vô Trạm, ham muốn của ngươi không nhỏ nhỉ, một người đàn ông cũng không cách nào thỏa mãn ngươi, ngươi nhìn thử, ta mới rời khỏi ngươi mấy ngày, ngươi liền tìm cho ta nhiều tình địch như vậy, cũng thật là lợi hại nhỉ."

Dược hiệu của thuốc mê vẫn chưa tan đi, Ngôn Vô Trạm không có bao nhiêu sức lực, nhưng Vân Dương đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn hung hăng hất đầu, cái cằm ở trong tay Vân Dương phát ra tiếng răng rắc, có điều vẫn chưa trật khớp, người kia không để ý tới đau đớn dưới cằm, dưới tóc mái rủ xuống, căm tức nhìn Vân Dương, "Ta muốn tìm bao nhiêu người thì tìm bấy nhiêu người, ngươi có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta?"

Vân Dương bất quá là tội phạm bị truy nã, theo đó, đừng nói hỏi tới, y ngay cả tư cách nghĩ tới cũng không có.

"Thu lại vẻ mặt hoàng đế buồn nôn này của ngươi đi, đừng quên, ngươi là đồ của ai." Lại thêm một lần, cằm Ngôn Vô Trạm cũng sẽ bị y làm vỡ, Vân Dương trực tiếp nắm lấy gáy hắn, đưa cả người hắn nhấc về phía mình, "Cũng đừng quên, ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi có thể bị đàn ông làm, thế nhưng người đó, chỉ có thể là ta."

"Người đó có thể là bất cứ ai, chỉ duy nhất không tới phiên Vân Dương ngươi." Ngôn Vô Trạm châm biếm lại.

Lời này thốt ra xong, vẻ mặt Vân Dương đột nhiên hơi ngưng lại, chớp mắt tiếp theo, trong hang núi vang lên tiếng vổ tay lanh lảnh. . . . . .

Ngôn Vô Trạm ngẩn ra.

Hắn nghĩ sao cũng sẽ không nghĩ tới, Vân Dương lại dám tát hắn. . . . . .

Hắn căm tức, hung hăng nhìn sang, nhưng gương mặt mới quay qua, Vân Dương ở một bên khác, lại quăng ra một cái tát. . . . . .

Vốn thuốc mê đã khiến hắn đầu óc choáng váng, bây giờ lại mạnh mẽ chịu hai cái tát, người kia lúc này mắt nổ đom đóm, đầu tựa lên vách đá liền bất động. . . . . .

Thế nhưng phẫn nộ trong mắt lại chỉ tăng không giảm.

"Lần sau còn nói như thế nữa, ta xé miệng ngươi ra." Đối với lửa giận của Ngôn Vô Trạm, Vân Dương làm như không thấy, y lạnh lùng cảnh cáo, đây không phải nhắc nhở đơn thuần, mà là một quyết định, Ngôn Vô Trạm nếu không tin, có thể khiêu chiến một lần, "Còn có, đừng để ta biết ngươi lại cùng người đàn ông nào dây dưa, bằng không, ta ngay cả bên dưới của ngươi cũng bứt ra."

Vân Dương nâng người kia lên, y vẫn nắm lấy cổ hắn, y kéo hắn lại gần, cười lạnh nói, "Không phải thích thứ kia của đàn ông sao? Sẽ có một ngày, ta sẽ đem thứ kia của mấy nhân tình này của ngươi đều chặt xuống, nhét vào cho ngươi, để các ngươi thời thời khắc khắc, mãi mãi cũng không chia lìa."Vân Dương khiến người kia rùng mình một cái chưa từng có, hắn một chút nghi ngờ cũng không có, Vân Dương đây không phải đe dọa, y nói ra, nhất định sẽ làm được. . . . . .

"Ngôn Vô Trạm, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi rốt cuộc là đồ vật của ai."

Vân Dương nói xong, liền ấn lấy cổ người kia, khiến mặt hắn trực tiếp áp sát mặt đất, mặt Ngôn Vô Trạm bị tát tay đau rát, những mảnh đá vụn thật nhỏ trên đất cấn vào hắn, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác. . . . . .

Mà lúc này, Vân Dương bắt đầu cởi quần hắn ra.

Y muốn làm gì, y muốn chứng minh quyền sở hữu của y ra sao, không cần nói cũng biết.

Ngôn Vô Trạm không cử động, hắn cũng không cử động được, sức lực Vân Dương quá lớn, chưa được bao lâu, bên dưới hắn liền không còn thứ gì, không khí lạnh như băng khiến hắn trực tiếp nổi da gà. . . . . .

Vân Dương không cho hắn bất kỳ thời gian thích ứng, ngón tay trực tiếp đặt lên vị trí trung tâm của người kia, trong tiếng kêu gào thảm thiết của người kia, đẩy vào một cái. . . . . .

Khô ráp, ngón tay Vân Dương cũng bị cọ đến phát đau, huống hồ người kia. . . . . .

Y cảm nhận được run rẩy của Ngôn Vô Trạm, nhưng y mặc kệ, người này chính là phải được dạy dỗ. . . . . .

Không để ý đến cảm nhận của người kia, Vân Dương ở chỗ nho nhỏ kia hung hăng bới móc, mở rộng, người kia từ đầu đến cuối đều không cử động, kiềm chế của Vân Dương cũng tạm dần thả lỏng một chút. . . . . .

Ngày lúc này, người đang quỳ kia đột nhiên quét một chân, Vân Dương không hề chuẩn bị, một phen đã bị hắn đá trúng một bên. . . . . .

Người kia lần này dùng toàn lực, sau lưng Vân Dương đụng vào vách đá, phát ra tiếng vang nặng nề.

Ngôn Vô Trạm nhẫn nại, chính là vì thời khắc này.

Hắn vội vã bò dậy, ngay cả quần cũng không kịp mặc liền chạy ra ngoài, một đá kia của hắn đá vào bụng Vân Dương, y tạm thời không dậy nổi . . . . . . Ít nhất đủ để hắn ẩn nấp rồi.

Thuốc mê khiến đầu óc của hắn vẫn hỗn độn, người kia đem hết toàn lực chạy băng băng trên đường nhỏ giữa núi, may mà giày còn ở trên chân, hắn ít nhất không sợ bị đá trên đường tổn thương, nhưng đồng thời hắn cũng biết tình trạng của mình chật vật cỡ nào. . . . . .

Cả người chỉ có một cái áo lót, cùng một đôi giày. . . . . .

Ngôn Vô Trạm không biết đường đi, hắn cũng không biết đây là đâu, hắn chỉ chạy trối chết, nhưng ông trời cũng không chịu giúp hắn. . . . . .

Ngôn Vô Trạm mơ mơ hồ hồ, lại chạy tới bên bờ vực.

Cuồng phòng thổi tung vạt áo, tình cảnh ầm ầm dậy sóng này chỉ khiến người kia cảm thấy tuyệt vọng. . . . . .

Mà lúc này, Vân Dương cũng đã đuổi tới rồi.

Bị người kia đá một đá không nhẹ, y bây giờ vẫn còn ấn bụng mình, cũng không biết, cái tên này có phải là trực tiếp đá nát dạ dày y không. . . . . . Nói chung là rất đau."Ngôn Vô Trạm, cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi nhảy xuống, hoặc là ngươi quỳ xuống."

Áo lót Ngôn Vô Trạm rất dài, vừa vặn có thể che chắn vị trí quan trọng, hai chân thon dài từ trong duỗi ra, sau lưng của hắn là biển cây mênh mông, cảnh sắc này, dâm mỹ đến chấn động lòng người. . . . . .

Ngôn Vô Trạm quay lại nhìn bờ vực một cái, nhảy xuống, hắn sẽ thịt nát xương tan.

"Không cần nhìn, ta chọn giúp ngươi."

Giây lát thất thần, Vân Dương lại đi tới bên cạnh hắn, người kia theo bản năng lùi về sau, chân hắn trực tiếp liền dẫm lên cạnh bờ vực, thân thể lơ lững, hắn theo bản năng ôm lấy người trước mặt, sau đó hắn thấy được gương mặt tươi cười của Vân Dương. . . . . .

"Ta sẽ không để ngươi chết."

Vân Dương kéo người kia trở lại, nhưng không mang tới chỗ an toàn, ở bên cạnh bờ vực này, y đỡ người kia đến bên cạnh vách núi, nắm lấy eo hắn liền mạnh mẽ tiến vào thân thể hắn. . . . . .

Lần này, người kia suýt chút nữa bị y đẩy rớt xuống vực.

Tiếng kêu thảm kia vang vọng trong vách núi. . . . . .

Vân Dương không tiếp tục nói nữa, ra sức phi nhanh, trước mặt người kia là vách núi cao mấy trượng, cùng biển cây màu xám tro. . . . . .

Lúc này, chân trời sáng lên một đường vàng rực, một vòng mặt trời đỏ ngầu từ phía bên kia trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng xuyên phá sương mù, xua đi mặt đất tối tăm, cũng dát lên thân thể chồng lên nhau của hai người ánh sáng lửa đỏ, Vân Dương ôm người kia, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói. . . . . .

"Chúng ta cùng ngã xuống đi, ngươi nói có được không?"
Bình Luận (0)
Comment