Không được hắn gợi ý, y dám chạm vào hắn sao?
Cởi hết thì sao, chủ động lấy lòng thì thế nào, Ngôn Vô Trạm lại không nói để y ôm ấp...
Hoài Viễn thừa nhận lần này là y cố ý, cố ý kích thích hắn, cố ý lạnh nhạt hắn, y cũng không có cách khác, người kia quá tin cậy cũng quá ỷ lại vào y, hắn cho rằng y sẽ không giận hắn, cho nên Ngôn Vô Trạm đối với y không kiêng nể gì cả.
Y thương hắn, cũng bao dung hắn, người kia làm gì, Hoài Viễn cũng không tính toán, thế nhưng y phải để cho hắn hiểu rõ tầm quan trọng của mình. Không phải gọi là đến, đuổi là đi. Y cũng sẽ đau lòng, sẽ quá sức chịu đựng, sẽ rời đi.
Y phải khiến hắn thừa nhận, nếu không, dù y nói hết nước hết cái thế nào, miễn cưỡng nuông chìu thế nào, y và người kia cũng sẽ không có đột phá...
Có điều, đối với tình cảm, người kia trời sinh ngu ngốc, Hoài Viễn đợi lâu như vậy, tên kia cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ...
”Hoàng thượng, ta chờ ngươi nói những lời này, chờ ngươi nghĩ thông suốt, chờ rất khổ cực, chờ ngươi nói một câu ngươi cần ta...”
Nâng mặt người kia, Hoài Viễn hiền lành vuốt ve gò má hắn, y cười khổ...
”Ta có thể giống như trước ép ngươi cùng ta ở cùng một chỗ, ta cũng có vô số thủ đoạn khiến ngươi khuất phục, thế nhưng hoàng thượng, ta muốn để chính ngươi thấy rõ, ngươi không phải là bị ta ép buộc, ngươi cũng yêu ta. Nếu như chính ngươi không đi tới, vòng lẩn quẩn này, chúng ta sẽ còn tiếp tục, vẫn sẽ lặp lại, không thay đổi được. Ta không muốn lại ép ngươi, ngươi hiểu không?”
Hoài Viễn không phải e sợ, cũng không phải đang dùng kế ép hắn đi vào khuôn khổ, mà là đang chờ đợi... Y vẫn luôn chờ hắn. Chờ hỏi y...
”Hiện tại, hoàng thượng, ta hỏi ngươi, ngươi vẫn để ta cần ngươi sao?”
Con ngươi mờ mịt của người kia từ từ khôi phục thần thái, đầu óc tê liệt cũng một lần nữa vận động...
Hoài Viễn ép hắn đến đường cùng, khiến hắn gần như điên cuồng, hiện tại, một câu của y là muốn xong chuyện...
Nghĩ đến thất thố mấy ngày này của bản thân, nghĩ đến hắn như một con ruồi va đụng lung tung, nghĩ đến đêm không thể chợp mắt, nghĩ đến bị Hoài Viễn đẩy tới tuyệt vọng...
Hắn nên để y hiểu được chừng mực, cũng nên dạy dỗ y thật tốt...
Có điều, quên đi...
Hoài Viễn làm là đúng, hắn cần đánh đòn cảnh cáo như vậy, hắn biết hắn mong muốn cái gì, cũng hiểu được ở trước mặt tình cảm, không có phân biệt vương giả, bọn họ đều bình đẳng...
Dù sau này gặp phải cái gì, hắn cũng sẽ không lại lợi dụng tình cảm của Hoài Viễn, ép y quyết định, là muốn tổn thương y, hay là muốn trông chừng y...
Hắn sai rồi.
Nhìn người đàn ông dịu dàng kia, y làm cho mình không còn giống chính mình, thế nhưng y cũng thương hắn, cũng cảm ơn hắn... Y cũng mệt mỏi rồi.
Người kia gật đầu, chân chân chính chính xác định phần tình cảm này.
Từ trong đả kích quá lớn phục hồi lại tinh thần, Ngôn Vô Trạm lần này thật sự tỉnh táo, cũng đã hiểu rõ, một lúc lâu sau, hắn thở ra thật dài...
”Hoài Viễn, không có lần sau.” Mệt mỏi khép lại mí mắt, ngược lại lại nhìn về phía Hoài Viễn, “Không bao giờ đối xử với trẫm như vậy nữa, cũng không cho lừa gạt bất cứ chuyện gì...”
Ôm trọn thắt lưng người kia, khiến thân thể hai người hoàn toàn dán vào cùng một chỗ, y ngửa đầu, vô cùng trịnh trọng nói với hắn, “Hoàng thượng, lúc ngươi nói ra những lời này, lúc ngươi ra quyết định này, thì đã không có đường hối hận, ngươi là của ta, sau này, nếu ngươi còn tùy hứng như vậy, không quan tâm đến ta, ta đây sẽ không khách sáo nữa, cũng sẽ không cảnh cáo ôn hòa như vậy, ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt, cho ngươi nhận rõ, ai mới là người đàn ông của ngươi.”
Đường là do Ngôn Vô Trạm tự chọn, hắn cho ra câu trả lời khẳng định thuyết phục, Hoài Viễn sẽ không cần lại cẩn cẩn thận thận.
Trước đây, dù là chiếm được hắn, y cũng có kiêng kỵ, y phải đoán chừng suy nghĩ của người kia, y là người không thể từ bỏ nhất trong tất cả mọi người. Thế nhưng y muốn chân chính lấy thân phận người đàn ông của hắn để đối mặt hắn.
”Ngươi cũng vậy.” Lần này, Ngôn Vô Trạm không tính chuyện cũ, sau này, hắn cũng sẽ không khách sáo nữa.
”Ừm.” Hoài Viễn mỉm cười gật đầu.
Người kia than thở, bọn họ đây coi như là hòa hảo như lúc ban đầu rồi sao?
Uổng công khiến hắn bi tráng như vậy...
Có điều quên đi, so với cái này, còn có chuyện quan trọng hơn...
Mấy ngày nay hắn chịu đủ dày vò, về tinh thần, càng nhiều hơn chính là thân thể...
Mong nhớ Hoài Viễn, hắn sắp nhớ thành bệnh rồi...
Nâng lên mặt Hoài Viễn, người kia nhìn một chút chỗ bị chính mình đánh, dấu tay vẫn còn, cũng có chút sưng, có điều không ảnh hưởng tới vẻ tuấn tú của Hoài Viễn, sau đó Ngôn Vô Trạm xoay mặt Hoài Viễn qua, để y nhìn thẳng mình, ánh mắt hắn sâu xa nhìn y, ngay cả giọng nói cũng nặng nề không ít, “Cấm Vệ Tổng Trưởng của trẫm, bộ dáng này của trẫm, ngươi là chuẩn bị cùng trẫm ở trên long sàng bàn luận triết lý nhân sinh hay là thơ từ ca phú?”
Quần của hắn còn chưa mặc. Dưới vạt áo trong là trạng thái trống không, đôi chân dài kia của hắn còn vòng ở sau thắt lưng Hoài Viễn...
Hoài Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, vải vóc màu vàng sáng che chắn mọi thứ, có điều hiệu ứng nửa chặn nửa che này càng mê hoặc hơn, Hoài Viễn cũng cười, cổ họng y so với vừa rồi càng khàn hơn, “Nếu như hoàng thượng không ngại, chúng ta cũng có thể luyện kiếm một hồi.”
”Chủ ý này không tệ, trẫm dường như đã lâu chưa cùng ngươi so tài...”
Câu tiếp theo Hoài Viễn không thể nói ra, bởi vì trước đó, người kia đã chặn lại môi y...
Y đợi đã lâu, trông mong đã lâu, giờ phút này Hoài Viễn thật sự là chết cũng không tiếc, hắn có thể chủ động đòi hỏi, có thể không che giấu thêm, biểu đạt ra dục vọng của mình... Y cũng có thể cảm nhận được, Ngôn Vô Trạm muốn y cỡ nào.
Hắn hôn gấp gáp như vậy...
Có điều y không thể chết được, y còn muốn trong tương lai, thương yêu thật tốt hoàng thượng của y.
Từ hôn phớt đến hôn sâu, răng môi gắn bó, cuối cùng đã không phân ra là ai đang hôn ai...
Theo nụ hôn thêm sâu, động tác của hai người cũng càng trở nên mãnh liệt, Hoài Viễn thô bạo xoa nắn thân thể người kia, áo trong vàng sáng thỉnh thoảng gồ lên một khối, sức lực Hoài Viễn không nhỏ, thế nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không muốn bảo hắn thu lại, thậm chí càng muốn nhiều hơn...
Hoài Viễn không cởi bỏ vải vóc duy nhất che chắn trên thân thể người kia, y đã sớm muốn nhìn người kia mặc trang phục hoàng gia, bộ dáng ý loạn tình, hắn mặc càng cao quý, cảm giác kia càng dâm mĩ...
Tay người kia từ cổ áo Hoài Viễn dò vào, hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể cường tráng, dáng vẻ Hoài Viễn đêm hôm đó mình trần đứng dưới ánh trăng, hắn thật lâu không thể quên, thân thể này đều sắp khiến hắn tương tư thành bệnh rồi...
Thứ trong quần sưng đến muốn nứt ra, lúc Hoài Viễn gặm cắn ngực hắn, hắn kéo tóc y, đè xuống, “Liếm cho trẫm...”
Hầu hạ vừa rồi còn thiếu rất rất nhiều, hắn muốn càng nhiều hơn, mãnh liệt hơn, đụng chạm mang theo tình cảm...
Hoài Viễn giương mắt, đầu lưỡi theo lồng ngực người kia trượt xuống, áo trong trơn trượt mở rộng sang hai bên, thân thể người kia nhìn không sót một cái gì...
Hoài Viễn nâng lên hông của hắn, lót chân mình vào, y vừa cúi đầu liền ngậm lấy thứ nọ của người kia vào trong miệng, không chút dừng lại, y trực tiếp hút lấy, người kia giống như co quắp run lên, thứ kia ở trong khoang miệng của y phồng đến lớn nhất, thiếu chút nữa là phóng ra tinh hoa...
Dưới mút mát của Hoài Viễn, da đầu lần nữa tê dại, người kia dùng sức lần mò Hoài Viễn, trên người y bị hắn bóp đến đều là vân tay, nhưng dù vậy cũng còn chưa đủ, hắn còn muốn nhiều hơn nữa...
Trong khoái cảm như nước thủy triều, người kia nhắm mắt lại, sờ xuống dưới bờ mông lơ lửng giữa trời, chỗ đó của Hoài Viễn đã sớm bạt kiếm giương cung, hắn dùng sức rất lớn mới đẩy được quần của y ra, lúc hắn nắm chặt thứ nóng rực như lửa kia, Hoài Viễn cắn vào hắn...
”Này, chạm không được...” So với đau đớn, người kia càng để ý thứ dưới tay mình, hắn chỉ có thể bắt được phần đầu, hắn nắm không chắc, ở tư thế này, hắn muốn chạm vào Hoài Viễn có chút vất vả...
Người này lúc chủ động thật là muốn lấy mạng mà... Hoài Viễn cảm thấy, ngày hôm nay y có thể thật sự phải chết trên long sàng rồi...
Nhìn hắn như vậy, hôm nay hắn không ép khô chắc là sẽ không bỏ qua rồi... Có điều, không sao, y vì hắn, tích góp đã rất lâu rồi... Y sẽ làm hắn thỏa mãn hoàng thượng muốn mà không được này.
Ném Ngôn Vô Trạm về lại trên giường, Hoài Viễn điên đảo ôm lấy eo hắn, y để hắn tùy tiện mò...
Hoài Viễn tiếp tục giúp hắn liếm láp, người kia đạt được nhàn rỗi, đối với thứ kia của Hoài Viễn có thể muốn làm gì thì làm, cùng là đàn ông, kết cấu thân thể đều giống nhau, thứ kia mỗi người đều có, Ngôn Vô Trạm chưa từng nhìn kỹ, hắn ngại ngùng...
Ở lâu cùng bọn họ, dường như ngay cả cảm giác xấu hổ cũng không thấy, hắn gối lên chân Hoài Viễn, bên dưới truyền đến khoái cảm như nước thủy triều, dưới sự kích thích này, hắn gần như si mê nhìn ngắm thứ kia...
Đó là mùi vị của Hoài Viễn, cảm giác của Hoài Viễn...
Nhìn, chạm, vuốt, như là bị mê hoặc, lúc thứ kia không cẩn thận quét lên chóp mũi của chính mình, người kia đột nhiên há miệng ngậm lấy nó...
Hoài Viễn run lên, y đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy, lại là dáng vẻ người kia ôm lấy thứ nọ của y, phun ra nuốt vào...
Xung kích thị giác cùng cảm giác mạnh mẽ hỗn tạp cùng nhau, thú tính ẩn náu trong thân thể dường như cũng bị người này khai quật ra rồi...
Y thật sự không dự định làm người nữa, mà là thú động dục...
Của Hoài Viễn rất lớn, căng chặt miệng hắn, thậm chí chèn đến cuống họng, Ngôn Vô Trạm không có kinh nghiệm, hắn làm rất mất sức, sau khi tên nhóc kia đụng mấy lần vào cổ họng hắn, vành mắt hắn đều đỏ rồi...
Khắp nơi đều là nướt bọt, miệng cũng mỏi nhừ, ê ẩm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như sắp phát điên này của Hoài Viễn, luồng khoái cảm tự ngược này lại dâng lên...
Hắn là hoàng thượng, hắn lại đang vì cấm vệ của mình làm chuyện như vậy... Thậm chí là việc càng thấp hèn hơn...
Càng nghĩ như vậy, hắn càng kích động, cảm giác càng mãnh liệt, loại kích thích này so với thân thể trực quan còn mãnh liệt hơn...
Hai tay chống đỡ thân thể, Hoài Viễn ngửa đầu hung hăng hít khí mấy cái, y sắp chết trên người người kia rồi...
Cúi đầu, nhìn thấy vẫn là hoàng thượng cả mặt hưởng thụ mà si mê, Hoài Viễn đẩy tóc hắn ra, để mặt hắn hoàn toàn lộ ra, như vậy y nhìn càng thêm tỉ mỉ, bao quát mỗi một chi tiết biến hóa nhỏ nhất của người kia...
Y sẽ không ngăn cản hắn, cũng sẽ không cảm thấy việc này sỉ nhục thân phận người kia, hắn vì y làm chuyện như vậy là rất bình thường...
Hắn là người của y.
Nâng sau gáy người kia lên, giọng nói dịu dàng này của Hoài Viễn xoay quanh trên đỉnh đầu, y nói cho hắn biết phải liếm thế nào, hắn mút y chỗ nào mới thoải mái, y cũng hỏi hắn, ăn có ngon hay không, có thích hay không...
Y cũng khen hắn, làm tốt, làm không tệ...
Quên đi thân phận của nhau, chỉ còn dục vọng mãnh liệt, Ngôn Vô Trạm cuối cùng đạt được đụng chạm Hoài Viễn tha thiết ước mơ, hắn chìm sâu, không thể tự kiềm chế, hắn cũng không muốn tỉnh táo, đời này, cứ đắm chìm như vậy đi...
Ở trước mặt bọn họ, hắn không phải đế vương, cũng không có bất kỳ thứ gì thấp hèn, hắn là người của bọn họ...
Nắm giữ lẫn nhau.
..................