Ngự Hoàng

Chương 243

Hay cho một câu vua không nói chơi, Bắc Thần lại muốn xem, hắn có thể làm tới trình độ nào... Người kia, lại sẽ trốn ở đâu. Hay là nói, hắn chọn chờ y ở đâu “hành hình ngay tại chỗ“.

Dạo bước trong hoàng cung mỹ lệ, tính toán thời gian cũng sắp đến, Bắc Thần liền chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm, nhưng mục đích đầu tiên còn chưa đạt được, đã liên tiếp nghe được tiếng bước chân dồn dập...

m thanh rất nhanh, cũng không hỗn loạn, hiển nhiên đối phương đã được huấn luyện nghiêm ngặt, Bắc Thần phát hiện không ổn, trong nháy mắt y muốn trốn đi, bốn phía chợt sáng lên...

Đèn đuốc vây y vào giữa, y bị bắt ba ba trong lọ rồi.

Mọi đường đều bị chặn, Bắc Thần nghe thấy có người đang nói, thích khách...

Y khẽ động, tất cả vũ khí đồng loạt chỉ về phía y, chuẩn bị khiến y thủng bụng lòi ruột bất cứ lúc nào, Bắc Thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ phải đường hoàng đứng ở đó, dù y có dùng hết bản lĩnh, đêm nay cũng không có cách nào dễ dàng thoát thân... Đối phương đây là đã sớm có chuẩn bị.

Lúc này, phía trước nhường ra một con đường, Bắc Thần thấy có người đi vào...

Phía sau ánh lửa, gương mặt người kia không rõ ràng lắm, thế nhưng Bắc Thần đã đoán được thân phận người tới, y không bất ngờ việc Hoài Viễn xuất hiện, thấy những người mặc trang phục cấm vệ này, y liền biết việc này và Hoài Viễn không tránh khỏi liên quan, chỉ là y không ngờ tới...

Đứng cạnh Hoài Viễn, không phải người một nén nhang trước vẫn cùng y ngươi ngươi ta ta thì là ai...

Mặt Ngôn Vô Trạm không đổi nhìn y, hắn mặc cũng không phải quần áo ra cửa mọi ngày vừa rồi, mà là quần áo hoàng gia...

Người tính kế y là ai, Bắc Thần đã biết.

”Bắt lại cho trẫm.”

Bắc Thần bị bắt, không có vùng vẫy, Ngôn Vô Trạm muốn bắt y, y sẽ chạy không thoát, trong hoàng cung này từ lâu đã bày thiên la địa võng, chỉ chờ y tới “chui đầu vào rọ” thôi.

Trước khi bị đưa đi, Bắc Thần sâu đậm liếc mắt nhìn người kia...

Khác với người kia, y không thấy được ánh mắt chờ đợi mơ hồ của người kia, cũng không có uy nghiêm y quen thuộc, y chỉ thấy được một đế vương lạnh lùng. Bên cạnh hắn, Hoài Viễn cũng là vẻ mặt hờ hững.

...

Mộ Bạch đang ôm cô nương làm mộng đẹp, quan binh đã xông vào, Mộ Bạch chưa kịp mặc quần áo, cô nương bên cạnh đã bị quan binh bắt đi.

Lầu của Lạc Cẩn bị niêm phong rồi.

Mộ Bạch vừa nhìn giấy niêm phong mới tinh trên cửa chính và Tinh Kỵ Binh trấn thủ vừa buột chặt đai lưng, văn kiện mật nguyên nhân quan phủ niêm phong nơi này là nghi ngờ lầu xanh này cấu kết cùng Nhược Phù Cung...

Mộ Bạch tối hôm qua mới biết được lầu này là của Lạc Cẩn, mấy người này tại sao lại tụ họp ở đế đô, gã cũng đoán được đại khái, gã vốn cho rằng bọn họ trải qua đau khổ, cuối cùng cũng phá tan trùng trùng trở ngại ở cùng một chỗ, sao trong một đêm mọi thứ lại đều thay đổi, còn biến hóa lớn như vậy.

Nghi ngờ cái gì, Ngôn Vô Trạm đã sớm biết thân phận Lạc Cẩn, đây cùng lắm là cái cớ mà thôi.

Ai tới nói cho gã biết là đã xảy ra chuyện gì?

Gã cùng lắm là ngủ với cô nương mà thôi...

Mộ Bạch mờ mịt, gã đi tìm Mộc Nhai, người nọ cũng là vừa mới biết được...

Ngôn Vô Trạm dưới tình huống không thông báo y, điều động Tinh Kỵ Quân. Cùng lúc lầu xanh của Lạc Cẩn bị niêm phong, Hoằng Nghị ở trong phủ Điện Đô Sử cũng bị bắt... Tội danh là, lăng mộ Ngự Vương bị trộm. Hoàng lăng xảy ra chuyện, đây không phải là việc nhỏ, Hoằng Nghị chỉ có bó tay chịu trói.

Bắc Thần thời gian này đều ở chỗ Mộc Nhai, y đêm qua không về, Mộc Nhai nghe thấy, tối hôm qua, trong cung bắt được một thích khách... Có ai từng thấy người mặc quần áo hàng ngày không cằm vũ khí đi ám sát chưa...

Nghe vậy, Mộ Bạch hoàn toàn choáng váng, gã lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được một câu trọn vẹn, hôm qua không phải vẫn rất tốt, Bắc Thần mới đưa người kia chính thức giới thiệu cho bọn họ, hôm nay làm sao vậy, sao mỗi một người đều bị giam vào đại lao... Còn không phải lao ngục bình thường, mà là thiên lao.

Bắc Thần đã sớm nói, y vẫn luôn liều mạng, y đã đụng vào người khó lường, Ngôn Vô Trạm sẽ không bỏ qua bọn họ, đến cuối cùng, nói không chừng một người cũng chạy không khỏi...

Y nói y và mọi người giống nhau đều đang đánh cược, đánh cược tình cảm người kia đối với bọn họ, tiền vốn hơi lớn một chút, chính là mạng của bọn họ.

Bắc Thần không phải thắng rồi sao? Vì sao...

Mộ Bạch hoàn toàn luống cuống, trong đầu hiện lên vô số suy đoán, so với hoàng thượng muốn loại trừ hết bọn họ, Mộ Bạch càng không muốn tin Ngôn Vô Trạm phản bội tình cảm của bọn họ...

”Mộ Bạch ta hỏi ngươi, 'hắn' có từng có bất kỳ bày tỏ gì hay không?”

Hắn mà Mộc Nhai chỉ là ai, không cần nói cũng biết, đón lấy ánh mắt âm lạnh kia của Mộc Nhai, mồ hôi lạnh của Mộ Bạch chảy ròng ròng...

Không có, từ đầu đến giờ, hắn cũng chưa từng bày tỏ, đều là mấy người kia đang chủ động...

”Mộ Bạch, Bắc Thần chơi cả đời, lần này, e rằng sẽ đem mình thua vào bên trong rồi.”

...

Thiên lao.

Cuộc sống bị giam cầm không dài, ba ngày mà thôi, nhưng ý nghĩa ba ngày này đại biểu, Bắc Thần so với ai khác đều rõ ràng hơn.

Y không phải trả con, sẽ không lừa mình gạt người, an ủi mình đây chỉ là vui đùa, người kia hù dọa y mà thôi, từ lúc cấm vệ đưa xiềng tay xích chân lên người y, Bắc Thần đã thấy rõ, cũng chấp nhận số mệnh rồi.

Y không bị tra khảo, hầu hạ ăn ngon uống tốt, đây là đối đại chỉ có tội phạm tử hình mới có.

Từ khi mang người kia về Liệt Long Trại, Bắc Thần đã sớm có giác ngộ hôm nay, chỉ là y không ngờ tới, y mới đưa người kia tới trước mặt bạn bè... Trước khi tách ra, bọn họ còn vô cùng thân thiết như vậy, người kia còn đang quyến rũ y...

Bắc Thần cười, không biết là đang cười chính mình, hay là đang cười người kia.

Tiếp theo dù xảy ra chuyện gì, Bắc Thần đều không sợ hãi, y dám làm sẽ dám gánh chịu, thế nhưng, trước đó, y muốn gặp người kia một lần...

Muốn hỏi thử hắn, tình cảm và quyền lực, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cái sau sao?

Y thua rồi, thất bại thảm hại, lại không có đường cứu vãn.

Trở mình giường đá lạnh như băng, Bắc Thần biết, người kia nhất định sẽ tới.

Chỉ là, có thể là một lần gặp mặt cuối cùng trong đời này.

Xích sắt trên tay chân là đặc chế, dù là Bắc Thần cũng không cách nào giãy thoát, trong phòng giam vắng vẻ, âm thanh lanh lãnh của xích sắt nghe quỷ dị như vậy, Bắc Thần không thích âm thanh não người này, vì vậy y cố gắng bất động, có điều lần này, tiếng xích sắt không phải vang lên bên tai...

Bắc Thần chợt ngồi dậy, sau một lát, âm thanh kia từ từ phóng lớn, cuối cùng dừng ở trước cửa phòng giam của y...

Thấy người tới, Bắc Thần vui vẻ.

”Ai u, mấy ca đủ rồi.”

Lạc Cẩn không phản ứng gì, mặt Hoằng Nghị so với bình thường lạnh hơn một chút, đối với tình hình lẫn nhau, bọn họ ai cũng không bất ngờ, bắt được một người rồi, người kia lại không thể buông tha những người khác.

...

”Ta nói, Hoằng thiếu gia, ngươi không phải biết đào hang sao? Sao ngươi cũng ở đây...”

Lúc Ngôn Vô Trạm tới, vừa vặn nghe thấy Bắc Thần chế nhạo Hoằng Nghị, người kia khe khẽ nở nụ cười, Bắc Thần người này vĩnh viễn đều lạc quan như vậy, sắp rơi đầu rồi vẫn có thể nghĩ chuyện nhàm chán đó...

Nghĩ đến việc tiếp theo phải đối mặt, người kia ngẩn ra, dáng tươi cười nhanh chóng thu lại, hơi híp mắt, hắn đi tới trước cửa phòng giam.

Ồn ào trước đó không còn, mọi ánh mắt đều tập trung tới, người kia không chút phân biệt, sau khi Hoài Viễn mở rộng cửa, chậm rãi bước vào.

Hoài Viễn ra hiệu ngục tốt ra ngoài cửa chờ, tiếng bước chân dồn dập các bước càng xa, cuối cùng, nơi này chỉ còn mấy người bọn họ.

Một màn này, e rằng mấy người đều từng tưởng tượng tới, cũng đều đã chuẩn bị tâm lý, khi mọi thứ thật sự xảy ra, lại không thực tế như vậy. Không biết nên dùng biểu tình gì, cũng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt.

Lúc ngục tốt đi khỏi, trong phòng giam lần nữa rơi vào vắng vẻ, rõ ràng có nhiều người, lại so với vừa nãy yên tĩnh hơn nữa...

Bắc Thần cười nhạo, cái này con mẹ nó giống như sinh tử ly biệt, cũng không phải ai chết rồi...

Dáng tươi cười cứng đờ, nghĩ lại, y thô bạo cào tóc mình, xích sắt phát ra âm thanh chói tai, mãi đến da đầu phát đau, Bắc Thần mới dừng lại, giọng nói tiếp theo không còn lỗ mảng, “Nói đi, ngươi dự định đối phó bọn ta thế nào.”

Đã không còn vui đùa ầm ĩ ngày xưa, cũng không còn giọng điệu lưu manh, giọng Bắc Thần nghiêm túc đến vô tình, khiến nắm tay dưới áo bảo của người kia chợt nắm chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên. Người kia từ sau khi vào cửa liền nhìn dưới chân, lúc này mới chật vật mở miệng...

”Các ngươi nên biết, về tình về lý, ta cũng không thể tha cho các ngươi.”

Bọn họ là trọng phạm triều đình, bọn họ cũng đã đụng đến người không thể đụng vào.

”Chuẩn bị này, sớm nên có đi.”

Không chỉ hắn, bọn họ cũng vậy, từ vừa mới bắt đầu, đã thấy kết cục không đúng...

Bọn họ cũng đều sớm chuẩn bị xong gánh vác.

”Trẫm đã cho các ngươi cơ hội, tha cho các ngươi rời đi, vì sao còn muốn trở lại? Nếu trẫm là các ngươi thì sẽ không đến gần đế đô chút nào nữa, ở chỗ của mình tiêu dao khoái hoạt, trẫm cũng sẽ tuân thủ lời hứa, chúng ta không phạm lẫn nhau, thế nhưng...”

Người kia trầm ngâm, chợt ngẩng đầu, khác với bi thương trước đó, trong ánh mắt kia mơ hồ lộ ra nghiêm nghị...

”Trẫm là hoàng đế, khác với người thường, có vài thứ lướt qua rồi thôi, cũng phải hiểu được một vừa hai phải, trẫm nhẹ dạ một lần, nhưng chỉ có một lần, là các ngươi không thức thời.”

Ngôn Vô Trạm biến thành hoàng thượng, ngay cả vẻ mặt, giọng nói đều thay đổi, uy nghiêm, vô tình...

”Sự tồn tại của các ngươi, chính là thường trực nhắc nhở trẫm quá khứ hoang đường, cũng đang nhắc nhở lỗi lầm các ngươi phạm phải, đối với trẫm mà nói, cũng là một loại uy hiếp, dù các ngươi không phải trọng phạm triều đình, trẫm cũng sẽ không để nhược điểm của mình lưu lạc bên ngoài.”

”Ý của ngươi là, chúng ta quay về tìm ngươi, chính là đang uy hiếp ngươi, khiến ngươi không thể không đi vào khuôn khổ, không thể không trấn an bọn ta, khuất phục bọn ta, vì vậy để đổi lấy bộ mặt hoàng đế của ngươi, vậy những bí mật này mới không lộ ra, mới không ai biết được. Ngươi đây là, đang tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?”

Lạc Cẩn chất vấn, người kia lựa chọn im lặng.

Cười nhạt, Lạc Cẩn tới gần, “Sau đó, vừa cùng bọn ta nói chuyện yêu đương, khiến bọn ta buông lỏng cảnh giác, vừa tìm những cách này, một lưới bắt gọn chúng ta.”

Vấn đề này, Ngôn Vô Trạm cũng tương tự không trả lời, nhìn thanh niên dù ở trong lao ngục, khí chất cũng không thay đổi này, lạnh lùng trên mặt Lạc Cẩn đâm nhói mắt hắn...

”Tông Bảo, ta hỏi ngươi, ngươi có yêu bọn ta không? Bất kỳ một ai, tùy tiện là ai cũng được.”

Ngay cả tim cũng đau đớn theo, thấy Hoài Viễn đang nhìn hắn, người kia vô lực nở nụ cười...

”Yêu a.” Dứt lời, hắn xoay người đi. Quả nhiên vẫn không dám nhìn bọn họ, cũng không có can đảm, “Cho nên, trẫm đến tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng.”

Người kia đối diện tường đá lạnh như băng, chậm rãi nhắm hai mắt lại...

”Bản lĩnh của các vị, trẫm so với ai khác đều rõ ràng hơn, bên ngoài chắc chắn đã náo động đến lệch trời rồi, cướp pháp trường, xông vào thiên lao e là chỉ chốc láy sau, có điều, trẫm sẽ không cho các ngươi cơ hội này. Trẫm từ nhỏ đã được dạy dỗ, phải biết diệt cỏ tận gốc, cắt đứt hậu họa. Cho nên, không có thẩm vấn, không có dạo phố, cũng không có chém đầu răn chúng, ở đây, chính là chỗ về của các ngươi.”

Tuyệt tình, cũng kiên quyết, nhưng lúc người kia nói xong những lời này, cũng than nhẹ một tiếng kết thúc công việc...

Hắn líu ríu, âm thanh nghẹn trong cổ họng...

”Các ngươi, không nên trở lại.”

Hoằng Nghị ngẩn ra, y trực tiếp liền muốn kéo lấy người kia, có điều y vừa khẽ động, Hoài Viễn bên kia đã rút kiếm ra khỏi vỏ rồi...

Mũi kiếm chỉ vào, chính là cổ họng Hoằng Nghị.

”Chớ làm càn.”
Bình Luận (0)
Comment