Ngự Hoàng

Chương 248

Vượt qua Tam Thẩm, tuyển chọn hậu phi bước đầu đã hoàn tất rồi, tiếp theo bọn họ phải ở lại trong cung, tiếp nhận học tập lễ nghi cùng với làm quen quy tắc trong cung, kiểm tra trong thời gian này càng tỉ mỉ, ngay cả dáng dấp ngủ nghỉ, ăn cơm cũng có người ghi lại cho tiết, chờ đợt kiểm tra cuối cùng qua đi, bọn họ sẽ có thể được đưa đến trước mặt hoàng thượng, mặc vua lựa chọn.

Bọn họ ở tại Phong Vũ Các dùng để tuyển phi trước giờ, do tình huống lần này đặc thù, vì vậy huấn luyện nam nữ tiến hành xa nhau, dù cùng trong một tòa nhà nhưng cũng không có cơ hội gặp mặt.

Cửa ải cuối cùng nghiêm cẩn cũng nghiêm khắc.

...

Lạc Cẩn chưa từng nghĩ, trong thâm cung này cũng có cảnh hoa lê bay bay, Ngôn Vô Trạm từng nói, cách một bức tường không có nghĩa gì, thế nhưng bọn họ lại phải vì người kia vĩnh viễn mất đi tự do...

Bởi vì yêu, chôn vùi cuộc đời còn lại của mình, có đáng hay không?

Vấn đề này, Lạc Cẩn không phải là không nghĩ tới, nhưng đáp án mỗi người mỗi khác, đánh đổi tất cả lấy nụ cười quân vương, có người thấy buồn cười, có người thấy xứng đáng, về phần giá trị, chỉ có đương sự rõ ràng nhất...

Gió nổi, hoa bay, đầy trời tuyết trắng xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, Lạc Cẩn ngẩng đầu, hai mắt híp lại, hết sức chăm chú cảm nhận cảnh đẹp thiên nhiên nồng nàn giờ phút này...

Đợi gió ngừng hoa rơi, Lạc Cẩn cười nhạt mở hai mắt ra, dường như cảm thấy bản thân vừa rồi có chút buồn cười, y bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc quay đầu lại, phát hiện đứng cách đó không xa có một người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy...

Người phụ nữ không dùng son phấn, trang nghiêm thanh nhã, lại lộ ra trang trọng ung dung, phía sau nàng còn dẫn theo một đội cung nữ quy mô không nhỏ.

Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, đối diện chỉ chốc lát, Lạc Cẩn khẽ vuốt cằm, động tác của y không lớn, lại có một cánh hoa phất phơ hạ xuống, Lạc Cẩn nhìn thấy, lần nữa bất đắc dĩ nhếch lên khóe miệng, lúc lại ngẩng đầu, dưới tuyết trắng hoa lê làm nền, gương mặtr trắng nõn của người phụ nữ lộ ra một vệt hồng nhuận, ngay cả ánh mắt lạnh cứng cũng dịu dàng hơn rất nhiều...

Từ một giây người phụ nữ này xuất hiện, Lạc Cẩn đã biết, y biết nàng đã nhìn chính mình hồi lâu, y cũng biết nàng cản lại cung nữ muốn trách cứ y không hiểu quy tắc, Lạc Cẩn đã sớm đoán ra thân phận của người này, nhưng y cũng giả vờ ngây thơ, không quỳ không bái...

”Ngươi, ở tại Phong Vũ Các?” Một lúc lâu, người phụ nữ mở miệng.

Lạc Cẩn gật đầu, “Đúng vậy.”

Thân phận người ở trong Phong Vũ Các ra sao, không cần nói cũng biết, hậu phi của hoàng thượng...

Đáp án hợp tình hợp lý, nhưng cũng khiến người khác bất ngờ.

Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã biết người đàn ông này không thuộc trong cung, y siêu phàm thoát tục, ôn nhuận thanh nhã, như hoa lê kia, rồi lại hơn hẳn hoa lê kia như vậy...

Bởi vì người đàn ông này trong nhẹ nhàng thoải mái xen lẫn một loại mê hoặc mê đắm lòng người... Không phân rõ, y là tiên, hay là yêu.

Chẳng biết tại sao, thản nhiên của Lạc Cẩn lhieesn cho nàng đau nhói chưa từng có, chẳng bởi vì người này sắp đi vào thâm cung như chảo nhuộm này, hay là vì trong tương lai không xa, người này sẽ cùng nàng chia sẻ người đàn ông của mình...

”Ngươi là...”

Lời của Lạc Cẩn còn chưa hỏi xong, liền bị tiếng bước chân dồn dập của cung nữ cắt ngang, cung nữ chủ sự mang theo đám người vội vàng nghênh đón, các nàng quỳ thành một loạt, vội vã thỉnh an...

Lạc Cẩn nghe thấy các nàng đối với nàng ta gọi ra xưng hô tất nhiên —— Hoàng hậu.

Cung chủ Đông Câu, chính thất của Ngôn Vô Trạm.

Không còn dịu dàng trước đó, người phụ nữ kia lần nữa khôi phục tư thái cao cao tại thượng, nàng hờ hững gật đầu, ý bảo các nàng có thể đứng dậy, Lạc Cẩn lúc này vừa kinh ngạc nhìn lại, có lẽ là quá mức khiếp sợ, y lại một lần nữa đã quên quỳ lạy thỉnh an, “Ngươi là... Hoàng hậu?”

Nhìn dáng vẻ Lạc Cẩn, ánh mắt lạnh cứng chợt hiện lên một vệt phức tạp, nàng do dự một chút mới gật đầu, thừa nhận thân phận của mình.

Tiếp theo là một mảnh yên tĩnh kéo dài, hai người này nhìn ngó lẫn nhau, đám cung nữ sợ hãi quỳ xuống đất, các nàng không dám ngẩng đầu, cũng không dám tùy tiện cắt ngang.

Một lúc lâu, y lại hướng về phía hoàng hậu gật đầu, lúc này đây so với trước đó phải nghiêm túc hơn rất nhiều, từ hiền hoà biến thành tôn kính.

Lại ngẩng đầu, y hướng về phía người phụ nữ kia lộ ra một nụ cười khó hiểu, “Nếu có cơ hội tiến cung hầu hạ hoàng thượng, mong rằng tỷ tỷ quan tâm chỉ điểm nhiều hơn.”

Người phụ nữ ngẫn ra, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt như vực sâu vô tận của Lạc Cẩn, chậm rãi gật đầu.

Dáng tươi cười của Lạc Cẩn thu lại, trên gương mặt tuấn mỹ chỉ còn thản nhiên, y chậm rãi mở miệng, “Vậy, làm phiền tỷ tỷ rồi.”

Tương lai nếu trực tiếp vào cung, Lạc Cẩn gọi hoàng hậu một tiếng tỷ tỷ cũng không có gì đáng trách, có điều y là đàn ông, lại lớn tuổi hơn hoàng hậu, hình ảnh vốn nên quái dị lại kích động này, áp dụng lên Lạc Cẩn lại trở nên tự nhiên thỏa đáng như vậy, không ai có thể chỉ ra một chút khuyết điểm, mọi thứ đều như chuyện đương nhiên vậy...

Lướt qua đoàn người, Bắc Thần đi tới bên cạnh Lạc Cẩn cùng nhìn hoàng hậu, Bắc Thần là sơn tặc, trên người quanh năm mang theo một vẻ hung ác, có điều lúc này, y thu lại dáng vẻ lưu manh phố chợ, ngược lại biến thành công tử phong độ nhẹ nhàng, tướng tá lưu manh kia bây giờ nhìn lại cũng chỉ là hư hỏng và quái dị thuộc về đàn ông...

”Tỷ tỷ, không nên chỉ chiếu cố Lạc Cẩn, còn có ta.” Bắc Thần cười ha hả chỉ vào mũi mình, tiếng tỷ tỷ này của y và Lạc Cẩn dĩ nhiên khác nhau, ba phần thật, sáu phần giả, còn có một phần đùa giỡn xen lẫn trong đó, bộ dáng y như vậy, thay vì nói là thương lượng, không bằng nói là dùng mị lực thuyết phục người phụ nữ này.

Quả nhiên, trong chốc lát đối diện với ánh mắt mang theo ý cười xấu xa của Bắc Thần, hoàng hậu nương nương theo bản năng lui lại một bước nhỏ, có điều vạt áo quá dày nặng, phản ứng của nàng cũng không lọt vào mắt người khác.

Lại nhìn hai người đứng sóng vai, khí chất khác biệt, lại cùng khiến cho người ta hoa cả mắt, tim hoàng hậu tâm như nổi trống, mặt như hoa đào.

Thì ra hai người đàn ông đứng chung một chỗ cũng có thể đẹp mắt, hài hòa khiến người lóa mắt như vậy...

Chỉ cần nhìn sẽ mặt đỏ tim đập, hơi thở không ổn định.

Không có ganh tị, không hề động lòng, chẳng qua là cảm thấy phải như vậy.

Hoàng đế tuyển phi, không quân trọng nam nữ, hoàng hậu và chúng đại thần kịch liệt phản đối như nhau, chỉ tiếc tâm ý hoàng thượng đã quyết, nàng thuyết phục không được, liền đến xem, cuối cùng là hạng người gì đã mê hoặc hoàng thượng thành như vậy.

Nàng tới rồi, cũng nhìn thấy rồi, nhận được ngoại trừ kinh ngạc còn có rối rắm, nhìn thấy bọn họ rồi, hoàng hậu tìm không ra lý do để phản đối.

Tình cảnh này, đã kích động hậu phụ theo hộ tống mà đến cũng khôn khéo gọi tỷ tỷ theo, việc này vừa bắt đầu, tất cả mọi người hô lên theo, trong một lúc ùn ùn kéo đến đều là tiếng đàn ông gọi “tỷ tỷ” mang theo tình cảm khác nhau. Lại nhìn từng gương mặt vô cùng tuấn lãng, hoàng hậu chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, suýt nữa té xỉu...

Nàng là cung chủ Đông Câu, sinh ở thâm cung, lớn lên ở thâm cung, đời này nàng cũng chưa từng thấy nhiều đàn ông như vậy, càng chưa từng cùng đàn ông xa lạ tiếp xúc như vậy, nàng không quen, cũng căng thẳng, người phụ nữ trấn thủ hậu cung, thủ đoạn tàn nhẫn, giờ này phút này mờ mịt không biết nên phản ứng như thế nào...

Lạc Cẩn và Bắc Thần liếc mắt nhìn nhau, trong lúc những người đó xum xoe, lui sang một bên, Lạc Cẩn là cố ý, mà Bắc Thần chỉ là vì phối hợp với y mà thôi.

Để sau này bớt phiền phức, bọn họ phải cùng hoàng hậu làm tốt quan hệ.

Chỉ là kế vặt mà thôi, chỏ đơn giản mà thôi.

Lạc Cẩn tin tưởng, từ nay, người phụ nữ này sẽ không tới tìm y gây phiền phức nữa.

Có điều đồng thời, y cũng không khỏi không bội phục sự nhạy cảm của người phụ nữ này, không hổ là người đứng đầu hậu cung, chắc là đã phát hiện ra vấn đề mới đến nơi này đi...

Có điều nàng có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng là phụ nữ mà thôi... Còn là một người phụ nữ đáng thương.

Nàng là hoàng hậu, nàng thân mang trọng trách, nàng không có tư cách cố tình gây sự, càng không có chỗ để bốc đồng, nàng phải trơ mắt nhìn phu quân của mình bị người chia sẻ, không chỉ vậy, còn phải chính tay nhường ra. Vi an nhàn thái bình của hậu cung, phải cho mưa móc của đế vương thấm đều, không nghiêng không lệch.

Hoàng thượng sủng ái phi tử, nhưng phần lớn hoàng hậu có thể lấy được, chỉ có xem nhau như khách cùng với tôn trọng của đế vương, về phần tình yêu, là xa lạ cũng xa xôi.

Muốn làm mẫu nghi thiên hạ cũng không dễ dàng, hoàng hậu đều là người phụ nữ đáng buồn nhất trên đời này.

Mọi người tranh nhau hô tỷ tỷ, chỉ có một người sắc mặt lạnh như băng đứng ở phía sau, cung nữ nhìn thấy, thoáng cái liền níu Hoằng Nghị ra, nàng hỏi y, vì sao thấy hoàng hậu không có biểu thị gì?

Thấy Hoằng Nghị bị xách ra, Bắc Thần thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, đừng nói bảo y gọi tỷ tỷ, chính là gọi hoàng hậu là tiểu nương tử, thím lớn, Bắc Thần cũng sẽ không chớp mắt một cái, y hi hi ha ha quen rồi, thế nhưng Hoằng Nghị thì khác à, tên kia quá nghiêm túc...

Vừa nghĩ tới Hoằng Nghị hô lên hai chữ kia, Bắc Thần nổi cơn ớn lạnh chưa từng có, lại nghĩ tới chuyện có thể xảy ra nhất, y và Lạc Cẩn lần nữa mặt đối mặt, hai người không hẹn mà cùng hô không xong...

Có điều trước khi vọn họ tới cứu viện, hoàng hậu đã thua trận trước, nàng không ổn rồi...

Nhìn đôi mắt lạnh nhạt, gương mặt vô cùng tuấn lãng kia của Hoằng Nghị, hoàng hậu chỉ cảm thấy máu chảy ngược, đầu phát nóng, nếu tiếp tục, chỉ sợ cũng phải đột tử ngay tại chỗ...

Quên mất điều tra, quên mất răn dạy, cũng quên mất tạo uy nghiêm, không nói thêm một câu, hoàng hậu quay đầu bước đi, có điều, trước khi đi, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn Lạc Cẩn...

Dưới hoa lê bay bay, nụ cười nhạt đó, lại rơi vào đáy lòng...

Hoằng Nghị nghiêng đầu, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn bọn họ, quay đầu rời đi.

”Dáng vẻ tên kia, phải chăng là đang làm dáng?” Nhìn bóng lưng Hoằng Nghị, Bắc Thần hỏi.

”Ngươi cũng có thể lý giải thành, Hoằng thiếu gia châm biếm ngạc nhiên của chúng ta.” Lạc Cẩn thản nhiên nói.

...

Đêm đó, Lạc Cẩn nhìn ấm trà của mình, thật lâu không cử động.

”Nhìn vật nhớ người sao?” Bắc Thần không cảm thấy âm trà này và Ngôn Vô Trạm có gì giống nhau, đến mức Lạc Cẩn như xem tướng, nhìn lâu như vậy chứ?

”Có độc.” Giọng nói không lớn, chỉ có hai người kia có thể nghe rõ.

Lạc Cẩn dứt lời, Hoằng Nghị theo bản năng nhìn quanh mình, qua lại đều là đàn ông được chọn làm phi tử, sắc mặt bọn họ như thường, nhìn không ra manh mối gì, có điều độc này, tất nhiên là bọn họ hạ...

Việc Hoài Viễn nói, cuối cùng đã tới rồi sao?

Cây to đón gió, bọn họ đã cố hết sức hạ thấp, thế nhưng, trong lúc cạnh tranh kịch liệt như vậy, sự tồn tại của bọn họ chính là một loại uy hiếp.

【Ta sẽ cố gắng bồi dưỡng phụ nữ trong hậu cung của Thúc đều trở thành gái hư, gia đình lớn như vậy cũng không cô đơn nữa, cung đấu gì đó đều cút sang một bên đi, gia đình này sẽ hài hòa tốt đẹp, vui vẻ hoà thuận •. •】
Bình Luận (0)
Comment