《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
Phiên Ngoại 13 – Tiêu Trừ Tai Họa."Đại gia ta trước khi vào cung là làm sơn tặc, hung hăng, ngang ngược, càn quấy, liều mạng, đại gia ta dạng gì chưa từng gặp qua? Những trò mèo này của các ngươi, đại gia ta cơ bản là không để trong mắt!" Bắc Thần vươn mình ngồi vào bàn Ngôn Vô Trạm ngồi trước đó, y nhấc bầu rượu lên rót một ngụm lớn, thô lỗ lau vết rượu nơi khóe miệng, tiếp tục nói, "Cho nên ta đứng ở đây, mặc tình các ngươi, ta không phải sợ các ngươi, cũng không phải kiêng kỵ cái gì, bởi vì đây là chuyện ta đương nhiên chấp nhận."
Phụ nữ ở đây, ai không phải đại gia khuê các, tiểu gia ngọc bích gì đó, người trong nhà hiểu biết lễ nghĩa, người gặp được cũng là phong độ khí khái, các nàng lần đầu tiên nhìn thấy lưu manh du đãng thật sự về mặt ý nghĩa, trong lúc nhất thời ai cũng không kịp phản ứng, người nhát gan liền từng người khóc tại chỗ, ngay cả nói cũng nói không được...
"Hôm nay, hai huynh đệ bọn ta ở đây, không né, không tránh, cũng sẽ không đánh trả, các vị muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đó, Bắc Thần ta chớp mắt một cái sẽ là con cháu các người" Bắc Thần nói xong, cầm lấy dao nhỏ cắt thịt trên bàn thuận tay ném một cái, "Chỉ cần để lại hơi thở, các ngươi tùy tiện."
Lưỡi dao sắc rơi xuống đất, không những không ai tới lấy, mọi người trái lại theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn Bắc Thần cũng trở nên sợ hãi...
"Chúng ta vì hắn vào cung, muốn là người của hắn, tình của hắn. Trong mắt Lạc Cẩn cũng không được có một hạt cát, cũng không để hắn vì bất kỳ lý do gì phải đụng vào người không có tình cảm, hắn là hoàng thượng không sai, nhưng ở trong lòng hắn sau khi có bọn ta, hắn chính là người của bọn ta." Những lời này vốn không nên nói, thế nhưng Lạc Cẩn là cho các nàng một lý do, y cũng có tự tin, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, dù cho chỉ là để lộ một chút tiếng gió, "Cái thứ gọi là tình cảm này không có tới trước, tới sau, càng không có lễ độ, nhường nhịn, chúng ta không thể vì yêu hắn thì nhân nhượng hắn, để hắn chạm vào phụ nữ, chạm vào bất cứ ngời nào không nên chạm."
Lời này của Lạc Cẩn thô bạo nhưng uyển chuyển, chúng phụ nữ kinh ngạc nhìn hắn, Lạc Cẩn để các nàng tiêu hóa cũng cho các nàng thời gian phản ứng.
Sau một hồi lâu, có người đã hiểu.
Hai người đàn ông này đang cùng các nàng bàn luận tình cảm, bàn luận thứ xa vời các nàng không dám hy vọng.
Các nàng ở trong thâm cung này, vì danh lợi, vì địa vị, vì sống sót mà sống. Các nàng lấy lòng hoàng thượng, cầu được sủng ái, không phải vì các nàng yêu người kia cỡ nào, mà là rõ ràng, một khi mang thai giống rồng, trở thành hoàng trữ, vậy thì mẹ nhờ hơi con, các nàng đời này cũng không cần lo lắng sẽ uổng mạng trong cung. Cũng coi như có ngày ra mặt. Thứ các nàng muốn, cùng lắm là yên bình, cùng lắm là một tia hi vọng mà thôi.
Bọn họ không cho phép đế vương sủng ái phi tần, đây là trò đùa lớn nhất thiên hạ, bọn họ có tài cán gì, bọn họ dựa vào cái gì như vậy..."Các ngươi có oán hận thì trút lên người bọn ta, nhưng sau ngày hôm nay, Lạc Cẩn hy vọng các vị nương nương có thể yên phận một chút, đừng khiến hắn tăng thêm buồn phiền, nếu như không phục, vậy thủ đoạn trong thâm cung Lạc Cẩn không cần nói rõ từng cái, các ngươi cũng có thể đến hỏi thăm bọn ta, thế nhưng, Lạc Cẩn nhắc nhở, làm việc cần gọn gàng một chút, nếu khiến hắn chịu buồn phiền, vậy Lạc Cẩn mặc kệ các ngươi là ai, đều có vô số phương pháp khiến các ngươi vĩnh viễn yên phận."
Bọn họ không phải tới nói đạo lý, mà đến tuyên bố kết quả, tuy rằng tàn nhẫn, thế nhưng bọn họ nhất định phải làm như vậy.
Đây là hoàng cung, cách nhau một bức tường, nhưng là sâu tựa biển, bọn họ đối mặt là phụ nữ, lại không phải phụ nữ tầm thường, dù nhìn mảnh mai cỡ nào, đều là lòng dạ vô cùng ác độc như nhau.
Bọn họ cũng biết, dù thật sự mặc các nàng đánh chửi, đến cuối cùng các nàng vẫn sẽ nghĩ cách tranh sủng, có điều như vậy, sẽ làm các nàng từ sáng chuyển sang tối, Ngôn Vô Trạm không cần lại chịu đựng áp lực, mà những chuyện khác, mấy người bọn họ đều có thể làm tốt.
Tuy rằng không muốn tham gia vào đấu đá lẫn nhau trong hoàng cung, thế nhưng bọn họ đang ở trong đó, cũng không thể không làm.
"Bất kể nói thế nào, bọn ta là thiếu nợ các vị, chuyện trong cung bọn ta mặc kệ, nhưng mọi thứ ngoài cung, các vị chỉ cần nói một tiếng, huynh đệ bọn ta sẽ hết sức giúp đỡ." Bắc Thần cười bỉ bỉ, xoay người nhảy xuống khỏi bàn, "Việc này đến đây coi như chấm dứt, các nương nương tùy ý hỏi thăm, nhưng ra khỏi chỗ này, nếu không quản được chính mình, vậy thì đừng trách ta không nể tình nữa. Nợ của các ngươi, chờ lúc chôn cất cùng nhau trả lại, ta sẽ chuẩn bị tốt đại lễ, đưa các ngươi rời đi nở mày nở mặt."
Nói tới đây, Lạc Cẩn đột nhiên nở nụ cười.
"Nếu ta là các người thì sẽ lựa chọn nghe theo, thái độ của hắn các ngươi đã thấy, có mấy lời đồn đại các ngươi cũng đã nghe được, chọc giận hắn rồi, dù bọn ta không ra tay, hắn cũng sẽ không tha cho các người. Các vị tỷ tỷ, các người không phải thua về tình cảm, mà là, các người không phải đàn ông, hiện tại, các ngươi không thỏa mãn được hắn. Có thể hiểu không?"
Lời nói trắng trợn kết thúc uy hiếp đêm nay.
...
Đám người Bắc Thần lựa chọn cách thức lấy bạo chế bạo, tuy rằng hơi thô lỗ, nhưng hiệu quả rõ rệt. Dù không thể lập tức giải quyết sự việc, nhưng ít ra, áp lực của Ngôn Vô Trạm không còn, các nàng không tới chỗ hoàng hậu và thái hậu cáo trạng, sẽ không ai trở lại tạo áp lực.
Dù Ngôn Vô Trạm lật bài, hắn cũng sẽ không chạm tới bất cứ người phụ nữ nào, việc này vô hình chứng minh lời giải thích của Lạc Cẩn, so với uy hiếp, cái này mới càng khiến các nàng không thể nào chấp nhận được hơn, mới càng khiến các nàng mất đi động lực tranh đoạt hơn... Mục đích xem như đạt được.
Mà một mặt khác, Vân Dương đã đi tìm thái hậu.
Y hy vọng Thái hậu đừng lại tạo áp lực cho Ngôn Vô Trạm."Lúc trước ai gia đồng ý cho ngươi vào cung, là vì ngươi bảo đảm, ngươi không tranh, không đoạt, chỉ một vị trí thôi, nhưng hiện nay, ngươi lại tới yêu cầu ai gia như vậy. Vân Dương, ngươi so với ai khác đều rõ ràng, hắn không phải người bình thường, hắn là hoàng thượng, hắn ngồi ở vị trí này thì có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, hắn vì thiên hạ, vì trăm dân, hắn phải lấy đại cục làm trọng, mà việc của chính hắn thì lại phải vĩnh viễn lùi lại làm thứ yếu, Vân Dương, ngươi đã nói ngươi yêu hắn thì không nên làm khó hắn, mà theo hắn, để hắn hoàn thành mệnh trời."
Cho lui tất cả người ngoài, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không có kiêng kỵ, hai người đều thẳng thắn.
"Ta không phải là vì chính mình mới đến khẩn cầu thái hậu, ta chỉ không muốn thấy hắn khó xử mà thôi. Nhưng chưa nói chuyện bọn ta có thể chấp nhận hắn chạm vào phụ nữ hay không, chỉ riêng bản thân hắn, thái hậu, người cho rằng, hắn vẫn có thể sao?"
Thái hậu ngẩn ra, vẻ mặt hờ hững có chút vết rách, bà đột nhiên nhớ tới một số chuyện không nên nhớ tới...
"Thái hậu, năm vị hoàng tử tuy rằng không nhiều, thế nhưng đã đủ."
Phi tần của Ngôn Vô Trạm không nhiều, nhưng đều dính mưa, phần lớn phi tử đều đã sinh ra giống rồng, có điều đều chỉ có một, dù sao hắn đăng cơ mới ngắn ngủi mấy năm.
"Điều thái hậu muốn, là Nam Triều hưng thịnh, Vân Dương ta có thể bảo đảm, giao cho thái hậu một hoàng đế mới, một người so với hắn còn ưu tú hơn, hoàng đế mới có thể khiến Nam Triều hưng thịnh lâu dài, như vậy, hẳn là đủ rồi chứ? Hắn duy trì dòng dõi, cũng không vì làm lớn mạnh hoàng trữ."
Có hoàng đế mới có thể kế nhiệm mà gánh vác là được rồi, Vân Dương chỉ là không muốn để cho người kia khó xử, chứ không phải khiến hắn triệt đường con cháu, khiến hoàng thất đứt đoạn hương quả.
"Thái hậu hẳn phải biết, người hắn triệu vào cung đều không phải người bình thường, nếu bọn họ chịu tự mình dạy dỗ, dù cho chỉ là một chút da lông, vậy đối với các hoàng tử mà nói..." Nhiều mà vô dụng thì có nhiều hơn nữa cũng vô ích, thiếu mà mạnh mẽ, một cái là được.
Đạo lý này, Thái hậu không thể không hiểu.
Lời này của Vân Dương khiến ánh mắt thái hậu sáng ngời, bên ngoài không chút đổi sắc, nhưng trong lòng thái hậu đã bắt đầu sinh ra dao động.
Bà đương nhiên biết thân phận mấy người kia cũng không bình thường như vậy, nàng cũng biết bọn họ có bản lĩnh nghiêng trời lật biển, nếu bọn họ thật chịu tự mình dạy dỗ, vậy tuyệt đối là cầu còn không được.
"Thái hậu có thể suy tính một chút, thái hậu cũng biết, hắn đối với bọn ta mà nói rất quan trọng, nếu là hy vọng của hắn, bọn họ sẽ không mặc kệ, thế nhưng, nếu thái hậu ép buộc, đừng nói là không cách nào đạt được mong muốn, e là hậu cung cũng sẽ suốt ngày ầm ĩ. Mà hoàng thượng đứng bên nào, chúng ta ngầm hiểu, vì vậy, thái hậu, chuyện vô vị, làm rồi, cũng là cái được không đủ bù đắp cái mất."
Thái hậu giương mắt, tràn đầy uy nghiêm, "Ngươi đây là đang uy hiếp ai gia?"
Vân Dương lắc đầu, đón lấy ánh mắt thái hậu, ánh mắt Vân Dương thản nhiên, "Không, Vân Dương chỉ là đang giúp thái hậu suy tính.""Nếu ai gia không chịu thì sao?"
Nghe vậy, Vân Dương im lặng, chốc lát sau, y mới mở miệng, "Thái hậu, chúng ta có thể giúp hắn ổn định thiên hạ, có thể giúp hắn làm bất cứ chuyện gì, người muốn, là cường quốc, hay là một đám con nít?"
Bọn họ không chỉ có thể giúp Ngôn Vô Trạm bồi dưỡng hoàng trừ, bọn họ còn có thể vì hắn chinh chiến sa trường, bên nào nặng, bên nào nhẹ, Vân Dương không cần phải nhiều lời nữa.
Thái hậu thở dài, bà biết, bà nói không lại Vân Dương, bà cũng biết, có một số việc, đã không thay đổi được nữa.
Tính khí con trai của mình bà hiểu rõ, hơn nữa, lợi và hại này, nàng cũng rõ ràng.
Bà thật ra lại không có lựa chọn nào khác.
Bà chỉ là đang hết sức tranh thủ.
Nhìn thấy thỏa hiệp từ trong mắt thái hậu, Vân Dương cung kính làm lễ, "Vân Dương tạ ơn thái hậu tác thành."
"Ngươi phải biết, ai gia hoàn toàn không phải vì ngươi mới thay đổi chủ ý."
Vân Dương ngẩng đầu, trái lại lại hạ thấp: "Vân Dương biết, thái hậu nhiều hơn vẫn là vì danh dự của hoàng thượng mà cân nhắc."
Thái hậu xoay mặt sang một bên, bà không còn lời nào để nói.
Hiện tại dù bà nàng ép Ngôn Vô Trạm đi tới, cũng không thể xảy ra chuyện gì... Bởi vì con trai bà mới là người bên dưới kia.
Trời mới biết lúc thái hậu biết chuyện này chịu đả kích lớn cỡ nào. Nếu không phải vậy, đánh chết, thái hậu cũng sẽ không gật đầu.
Bà thật sự cảm tạ Vân Dương không nói ra, dù người đem bọn ta đều làm thịt, hoàng thượng cũng sẽ cái gì cũng không làm được rồi... Hoàng thượng không thể rời bỏ bọn họ, bổng đánh uyên ương, vô dụng.
Vì vậy, kiếp nạn đầu tiên từ lúc vào cung tới nay thuận lợi tránh thoát, tiếp đó, chính là cải cách.
------------
Hội nghị gia đình lần thứ nhất.Ngoại trừ Ngôn Vô Trạm, tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm cả Vân Dương...Sự xuất hiện của Vân Dương, khiến vẻ mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ đồng loạt nhìn sang...