《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Chĩa Mũi Nhọn*.
****
(* ý chỉ có tính công kích, tấn công)
Biên soạn: Vũ Phong.
****
Lạc Cẩn ở trước cửa phòng tân hôn của y chờ hắn, nơi đó không chỉ có một mình y.
Trong Lạc Phủ này, phàm là người có chút thân phận đều tới, bao gồm cả những người phụ nữ không xuất đầu lộ diện kia.
Ánh mắt đầu tiên của Ngôn Vô Trạm nhìn thấy Lạc Cẩn lẫn trong đám người, bất kể lúc nào, Lạc Cẩn đều tồn tại hiển nhiên như vậy...
Thế nhưng lúc này đây, Lạc Cẩn không cho hắn bất kỳ đáp lại nào, dù là một ánh mắt.
Sau đó hắn thấy được vẻ mặt nghiêm trang của Lạc Phồn, cùng với sắc mặt trắng bệch của Dương Nguyệt Nhi.
Dương Nguyệt Nhi dáng vẻ e lệ bị mọi người vây vào giữa, giống như thỏ rừng sắp bị bầy sói cắn xé, một thân một mình, lại vô cùng đáng thương...
Ngôn Vô Trạm vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung trên người hắn, ngay cả Lạc Phồn cũng nhìn hắn chằm chằm. Lúc này đây, Lạc Phồn không còn khinh bỉ cùng châm biếm, ánh mắt nhìn hắn có chút ý vị sâu xa...
Ánh mắt Lạc Cẩn đầy ý tứ, Ngôn Vô Trạm chưa kịp nghiêm túc tự hỏi, đã bị Dương Nguyệt Nhi đột nhiên cất cao tiếng khóc cắt ngang, nhìn cô nàng gần như tuyệt vọng, cũng không quay đầu lại hỏi Lạc Cẩn, "Xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Vô Trạm không đợi được Lạc Cẩn đáp lại, trái lại nghe thấy một tiếng cười lạnh, hắn lúc này mới chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn, có điều lần này, trên mặt Lạc Cẩn không còn dịu dàng cùng yêu thương, ánh mắt u ám, sâu như có thể hút người vào...
Ngôn Vô Trạm không nói lời nào, ngược lại tân tổng quản của Lạc Gia lại đứng dậy.
Chuyện này những người khác không cách nào mở miệng, chỉ có thể do y nói.
Nhưng trước khi tổng quản mở miệng vẫn liếc mắt nhìn Lạc Cẩn trước.
"Ngươi và tiểu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì?"
Những lời này của tổng quản khiến người kia hoàn toàn hồ đồ, hắn lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, "Cái gì gọi là xảy ra chuyện gì, ta cùng với tiểu thiếu phu nhân chưa từng tiếp xúc."
Nếu như không tính mấy lần Lạc Cẩn cưỡng ép đưa hắn tới phòng tân hôn, Dương Nguyệt Nhi kia, Ngôn Vô Trạm ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.
Giọng nói vô cùng khàn đặc của hắn thu hút chú ý của Lạc Cẩn, thế nhưng y cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền tiếp tục im lặng đứng ở một bên.
Sắc mặt Lạc Cẩn không dễ nhìn.
"Hôm nay hạ nhân ở phòng giặt phát hiện trong quần áo tiểu thiếu phu nhân mấy thứ này." Tổng quản nói xong, bày mấy bộ quần áo tới trước mặt người kia, trên vải vóc đắt tiền, có mấy vết bẩn không tính là lớn nhưng rất nổi bật.Dấu vết chất lỏng màu trắng để lại sau khi khô.
Chỉ cần là người từng có kinh nghiệm đều biết đó là cái gì.
Ngôn Vô Trạm không hiểu, tổng quản đưa cái này cho hắn là có ý gì.
Mà Dương Nguyệt Nhi bên cạnh gần như khóc đến suy sụp, ngay cả đứng cũng không vững.
"Ta chưa từng chạm đến người phụ nữ kia."
Lúc này, Lạc Cẩn đột nhiên mở miệng, y một lời nói rõ, âm thanh nhàn nhạt đó khiến Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cảm thấy một trận ớn lạnh...
Ngôn Vô Trạm cứ như vậy nhìn chằm chằm Lạc Cẩn, thế nhưng người nọ lại hoàn toàn không để ý tới hắn. Bộ dạng Lạc Cẩn thoạt nhìn rất đau lòng, cũng rất tuyệt vọng, ngay cả sức lực để tức giận cũng không có.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi và tiểu thiếu phu nhân là quan hệ thế nào?" Ánh mắt kia của tổng quản như đang nói, việc đã đến nước này, ngươi đã không cần phải chối, còn không bằng thành thật khai ra, cũng không đến mức khó chịu như vậy.
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa thề thốt phủ nhận, dùng giọng nói khàn khàn của hắn kiên định nói, "Ta và nàng ấy không có bất cứ quan hệ gì."
Thấy vậy, tổng quản thở dài không thành tiếng, y nháy mắt sang bên cạnh, từ trong đám người rất nhanh đi ra mấy người.
"Tôi từng thấy, hắn sáng sớm từ phòng tiểu thiếu phu nhân đi ra." Người nói chuyện là hạ nhân phía Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn cũng không nhận ra y, một chút ấn tượng cũng không có.
"Tôi cũng từng thấy..." Rất nhanh, tiếng phụ họa vang lên, tốp năm tốp ba tiếng xác nhận vang lên, Ngôn Vô Trạm lần lượt lướt qua mặt mũi bọn họ, những người này hắn cũng không nhận ra, nhưng nhất định là hạ nhân Lạc Phủ.
Người kia không biểu tình gì, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, chờ sau khi những hạ nhân này nói xong, nha hoàn thân cận của Dương Nguyệt Nhi đứng dậy.
"Gần đây đôi khi vừa đến nửa đêm... Tôi nghe thấy... Tôi nghe thấy... Cái kia, trong phòng chủ nhân sẽ vang lên tiếng động kỳ lạ..." Nha hoàn là cô nương chưa lấy chồng, lúc nói ra lời này, mặt đều đỏ ửng nhưng cũng lắp ba lắp bắp nói xong.
Vì để tiện hầu hạ chủ nhân, thường trong nhà giàu có, trong phòng ngủ đều có một gian nhỏ, đây là phòng nội thị chuẩn bị riêng cho thị nữ thân cận, có điều ban đêm không được chủ nhân gọi tới, nha hoàn không thể một mình ra ngoài. Bởi giữa phòng nội thị và phòng ngủ phần lớn chỉ cách một bức tường, cho nên trong phòng ngủ xảy ra chuyện gì, nha hoàn đa phần đều rõ ràng, chỉ là xuyên qua tường, âm thanh có chút biến đổi mà thôi. Nàng ta nói có thể nghe thấy tiếng động kỳ lạ gì đó cũng không có gì đáng trách.
"Đêm qua ngươi ở đâu?" Tổng quản hỏi câu hỏi sau cùng, cũng trực tiếp tỏ rõ chắc chắn nghi ngờ của bọn họ.
Tất cả đầu mũi dùi đều chỉ về phía hắn, người kia im miệng không nói.
Tất cả đáp án đều hiện rõ ra, hắn đã biết vì sao Lạc Cẩn phải mang hắn đến phòng tân hôn, còn mỗi lần làm đều để Dương Nguyệt Nhi ngồi cạnh cả đêm... nghe âm thanh hắn bị y đụng chạm...Còn có vì sao mỗi lần hắn tỉnh lại, Lạc Cẩn đều không ở đó...
Hắn cũng biết, thân phận của người đêm qua kê đơn cho hắn.
Thuốc kia rất mạnh, lúc thân thể vừa có phản ứng, Ngôn Vô Trạm liền rơi vào trạng thái mơ hồ, người hắn duy nhất có thể nghĩ tới chính là Lạc Cẩn, chỗ có thể nghĩ tới là phòng tân hôn của Lạc Cẩn...
Nếu như tối qua không gặp phải Hoài Viễn, sợ rằng hắn sáng nay sẽ bị người chặn ở trong phòng.
Ánh mắt lảng tránh của Lạc Cẩn cuối cùng dời đến trên người hắn, y như đang hỏi hắn, vì sao... Vì sao lại phản bội y, còn cùng thê tử danh chính ngôn thuận của y cùng nhau. Hai người bạn đời trong đời Lạc Cẩn đồng thời phản bội y. Việc này đối với một người đàn ông mà nói là đả kích lớn cỡ nào...
Đối mặt với lên án của mọi người, Ngôn Vô Trạm chỉ nhìn Lạc Cẩn không thể tái nhợt hơn. Trong khoảng thời gian này, Lạc Cẩn dùng tốc độ khiến người khác chắc lưỡi mà hồi phục... Bệnh của y tốt rồi, màu trắng của y cũng không còn là màu trắng bệnh tật, mà chỉ là trắng nõn mà thôi... �
Địa vị của y cũng biến đổi, không còn là Cẩn thiếu gia không quyền không thế, Lạc Phồn gần như bị y chiếm quyền, việc này đối với người bình thường mà nói tựa như là chuyện không thể nào... Thế nhưng Lạc Cẩn lại làm được. Một cậu ấm không hỏi chuyện đời, người mang bệnh nặng.
"Đây là kết quả người muốn?"
Giữa những tiếng hỗn độn, người kia nghe thấy giọng nói của Hoài Viễn. Người nọ nhìn đám người lao xao, nghe những lời quở trách cùng các cách thức trừng phạt của bọn họ với Ngôn Vô Trạm và Dương Nguyệt Nhi, ánh mắt người kia chuyển sang mũi giày của mình, môi mím thành một đường thẳng...
Hắn tới Lạc Gia là vì tìm chứng cứ hành vi không hợp pháp của Lạc Gia, hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành, hắn lại không rời đi, hắn là muốn biết, Lạc Cẩn này, cuối cùng có mấy phần chân thật... Đáp án, hắn tìm được rồi.
"Phu quân, thiếp chưa làm bất cứ việc gì có lỗi với người, thiếp... Đến bây giờ, Nguyệt Nhi vẫn là tấm thân trong sạch, người chưa từng chạm đến thiếp, cũng không có bất kỳ một người đàn ông nào từng chạm vào thiếp! Nguyệt Nhi là trong sạch! Trời đất chứng giám!" Dương Nguyệt Nhi gần như sụp đổ, không để ý tới hình tượng đại gia khuê tú, nàng ta kéo tóc mình kêu khóc, nàng ta uất ức, âm thanh kia tê tâm liệt phế.
Thế nhưng không ai để ý tới lời Dương Nguyệt Nhi, chứng cứ vô cùng xác thực, nàng chỉ là đang già mồm cãi cố mà thôi...
Có điều lúc này, trong đám người đột nhiên có người nở nụ cười, âm thanh kia không phải rất lớn, nhưng cũng có người nghe thấy, bao gồm cả huynh đệ Lạc Gia.
"Cẩn thiếu gia nếu đã yêu hắn, vì sao không tin tưởng hắn? Chỉ dựa vào người ngoài nói vài ba lời bịa đặt liền đưa ra kết luận, lúc này hẳn là Cẩn thiếu gia nên túm cổ áo hắn, hỏi hắn 'Nói cho ta biết đây không phải là sự thật' mới đúng, ít nhất cũng nên hung hăng cho hắn mấy quyền, nếu là tôi, bây giờ đã tức điên mất rồi." Hoài Viễn cười nói.
Lạc Tĩnh Nhu bên cạnh thấy y, lập tức chạy đến bên cạnh y, tình cảm của Lạc Tĩnh Nhu đối với Hoài Viễn sâu đến mù quáng, trong tình huống như vậy, nàng ta vừa nhìn thấy lại có thể cười được...
Ngôn Vô Trạm vẫn cảm thấy dáng vẻ tươi cười của Lạc Tĩnh Nhu có chút chói mắt...
Hoài Viễn khoát khoát tay, đối với biểu tình kia không có bất kỳ biến hóa nào nhìn Lạc Cẩn cười, "Ngươi đã không tin tưởng hắn, cũng không cần nói tới tình cảm gì, cũng không cần làm cho cả Thanh Lưu Thành thật sự cho rằng Cẩn thiếu gia là một người trọng tình trọng nghĩa."
Lời nói của Hoài Viễn lập tức khiến mọi người không vừa lòng, Hoài Viễn là thân phận gì, dám ở Lạc Phủ ra vẻ, ngay cả Lạc Tĩnh Nhu cũng phát hiện không ổn, chuẩn bị che miệng y... Nàng ta không muốn để y đắc tội tam ca, chuyện này Hoài Viễn không nên dự vào...
"Tại hạ bất tài, đêm qua, tôi và hắn vừa vặn ở cùng một chỗ, suốt đêm cũng không rời nhau."
Hoài Viễn cười nhạt, đáy mắt không chút sợ hãi trước sau quay về phía Lạc Cẩn, không có mập mờ cũng không có chột dạ, y nói thản nhiên như vậy...
"Ta không gạt ngươi, Cẩn thiếu gia hẳn là rất rõ ràng, ngươi cũng nghe thấy giọng nói của hắn, nếu ta nói, đây là hắn đêm qua tâm tình rất tốt, 'ngâm nga' cả một đêm, ta nghĩ Cẩn thiếu gia cũng sẽ không hoài nghi chứ?"
Lời của Hoài Viễn thiếu chút nữa khiến người kia ho ra, tối qua hắn ngâm nga cả đêm, nhưng việc này và ca hát hoàn toàn không quan hệ...
Người này, lúc nào trở nên vô liêm sỉ như vậy chứ?
Giọng nói người kia khàn rồi, tư thế bước đi của hắn cũng không đúng lắm, Ngôn Vô Trạm thân thể mềm nhũn như là bất kỳ lúc nào cũng sẽ té ngã... Còn trong lúc lơ đảng toát ra vẻ lười biếng uể oải, như một con mèo thoả mãn...
Hoài Viễn nói không sai, Lạc Cẩn so với ai khác đều rõ ràng.
Đáy mắt không chút sợ hãi kia giờ phút này tựa như dâng lên sóng triều, ánh mắt nhìn Hoài Viễn chợt âm trầm, lóe lên sát ý.
"Nếu tiểu thiếu phu nhân đã nói nàng ta là thân trong sạch, hôm nay người Lạc Gia đều ở đây, có thể để mọi người cùng chứng kiến, như vậy có thể làm rõ sự trong sạch của tiểu thiếu phu nhân, cũng có thể giữ gìn mặt mũi Cẩn thiếu gia không phải sao, dù sao không có người đàn ông nào có thể chấp nhận hai người người thân cận nhất đồng thời phản bội mình."
............
-------------------[Edit:xASAx]--------------------