Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 124

Edit: mèo suni

Đối mặt với sự chất vấn của Ngôn Ca Hành, trong lòng Thánh Tế Tư vang lên từng hồi chuông báo động, theo bản năng tránh khỏi ánh mắt của hắ: "Ngôn các hạ nói đùa, ta với ngươi vốn không quen nhau, làm sao biết người trong miệng ngươi là ai?"

"Vốn không quen nhau....." Vẻ mặt Ngôn Ca Hành phức tạp, dường như có mấy phần sầu não: "Các hạ xác định không quen biết ta?"

"Một ngày lão phu gặp hàng ngàn người, nhiều năm qua số người gặp mặt đếm không hết, có lẽ từng gặp mặt các hạ một lần, nhưng chưa từng nhớ."

Ngôn Ca Hành nhìn chăm chú vào gương mặt như không có chuyện gì xảy ra của Thánh Tế Tư, nụ cười dần mất, lấy dien@dan!lequydon một phong thơ từ trong ngực ra: "Vậy thì xin các hạ xem cái này một chút, ta có thể bảo đảm, các hạ nhất định nhớ."

"Đây là cái gì?"

"Không, không thể nào đâu...... Trong thư nói Ma Vực bị Quang Minh Thánh Điện vu khống hãm hại, điều này sao có thể! Không phải bọn họ trời sinh tà ác, người mang tà thuật, làm hại rất nhiều người nên bị tiêu diệt sao?!"

"Nhưng ngươi coi trên thư viết rất cặn kẽ, thậm chí còn có địa danh cụ thể -- ah, thư của ngươi khác với thư của ta! Theo thời gian ghi trên đó thì của ta là phần phía sau, nội dung trong thư cũng có thể là nối tiếp nhau!" 

"Chẳng lẽ....."

......

Phượng Tường đứng trong đám người thấy Ngôn Ca Hành và muội muội xuất hiện, cảm xúc đầu tiên là bất ngờ. Lúc này thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Đoạt lấy một bức thư của người bên cạnh, chưa thấy rõ nội dung, trong lòng hắn lập tức giật mình vì bút tích quen thuộc. 

Người khác chỉ nhận ra chữ ký của Thánh Tế Tư, nhưng bản thân là Quang Minh Chi Tử, hắn chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra lá thư này là do chính tay Thánh Tế Tư viết. Thậm chí ngay cả tờ giấy có vân vàng nhạt này cũng là loại giấy đặc biệt của thành Quang Minh! 

Sau khi đọc xong lá thư, Phượng Tường đã kinh ngạc đến không nói nên lời. Phong thư này xuất phát từ tay Thánh Tế Tư, nội dung là dặn dò một người tên là Phi Thiên ở Ma Vực chú ý che giấu thân phận, không nên bị người khác phát hiện hắn là gian tế.

Khó có thể tin điều này Phượng Tường lại đoạt lấy mấy phong thư, tất cả đều là viết cho cùng một người, chữ viết giống nhau như đúc, nội dung cũng giống nhau, đều phân phó cho Thiên Như phải lập mối quan hệ thân thiết, chú ý để không bị phát hiện.

Đoạn đối thoại vừa rồi của Thánh Tế Tư với Ngôn Ca Hành, Phượng Tường đều nghe rõ. Cầm trong tay phong thơ xốc xếch, kết hợp với đoạn đối thoại lúc nãy, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu Phượng Tường: người nói dối vì lợi ích của bản thân trong miệng Ngôn Ca Hành có lẽ chính là Thánh Tế Tư! 

-- Nếu Thánh Tế Tư làm ra chuyện này, người thần bí xuất hiện ở Phượng gia, chắc chắn có liên quan đến hắn! Kết luận vừa rồi của mình là sai hoàn toàn!

Nhận ra điều này, trái tim Phượng Tường trở nên nặng nề.

Dù là người nào khi nhìn bức thư này cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ. So sánh với sự sợ hãi của các tín đồ, trong lòng Phượng Tường càng phức tạp hơn. Đối với hắn mà nói, Thánh Tế Tư chẳng những là cây trụ tín ngưỡng, mà còn là người thân!

Trong đầu hắn gần như trống rỗng, theo bản năng tách đám người ra, đi từ từ về Thánh đàn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: tìm nghĩa phụ đối chất, hỏi hắn có làm những chuyện này không! 

Mà trên thánh đàn, thấy vẻ mặt thay đổi của các tín đồ nhặt được phong thư của Ngôn Ca Hành, Thánh Tế Tư vẫn giữ thái độ bình thường, không nhanh không chậm hỏi: "Chẳng lẽ nói các hạ định dùng những thứ không biết thật giả làm chứng cớ sao?"

"Không biết thật giả? Tế Tư  đại nhân thật là thích nói giỡn. Ngươi xem loại giấy này có vân vàng, rõ ràng là giấy diendan&le%quydon đặc biệt của thành Quang Minh. Còn có chữ viết phía trên, chỉ cần nhìn qua văn thư ngươi viết đều không khó nhìn ra đây rõ ràng là bút tích của ngươi. Bằng chứng xác thực, tế tư đại nhân còn phản bác gì?"

Lúc này, có mấy tên nhân viên thần chức cầm mấy phong thư" vội vã chạy lên thánh đàn, đưa lên cho Thánh Tế Tư: "Đại nhân, thư này là rò rỉ từ thành Quang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Nếu muốn tạo chứng cứ, có thể trộm giấy viết thư, bắt chước bút tích cũng không phải là việc khó. Chẳng lẽ các ngươi hồ đồ rồi sao?"

Rõ ràng chứng cớ đối với Thánh Tế Tư hết sức bất lợi, nhưng nghe giọng nói thong dong của hắn, cộng thêm ảnh hưởng hắn thường xây dựng, vốn dĩ trong lòng rất nhiều nhân viên thần chức có nghi ngờ lại không tự chủ lựa chọn tin tưởng hắn: "Đại nhân nói không sai, quả thật có khả năng này."

Thành công ngăn chặn việc này, sắc mặt Thánh Tế Tư lại không tốt. Ánh mắt lướt qua mọi người, rơi vào trên người thanh niên mới vừa bước lên thánh đàn, bỗng nhiên ánh mắt hắn chợt bén nhọn nhiều hơn mấy phần: "Phượng Tường, ngươi trở lại. Chuyện ta phân phó ngươi điều tra, tiến triển như thế nào?"

Phượng Tường tâm loạn như ma, tầm mắt quét qua Phượng Vũ, Ngôn Ca Hành, cuối cùng rơi vào trên người Thánh Tế Tư: "Nghĩa phụ...... Đây đều là sự thật sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời của ta nói sao?"

"......"

"Ngươi tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không nguyện tin tưởng nghĩa phụ sống chung lâu ngày với ngươi sao?"

Phượng Tường cả kinh, lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Ta không phải......"

Thánh Tế Tư không buông lỏng chút nào, từng bước từng bước mà ép sát: "Nếu không phải, lâph tức thay ta bắt giữ bọn họ."

"Không!" Phượng Tường bật thốt lên, liền vội vàng giải thích: "Nghĩa phụ, ta muốn nói chuyện này nhất định có hiểu lầm, nàng là muội muội thất lạc nhiều năm của ta, nàng --"

Ngôn Ca Hành vẫn thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc lên tiếng cắt đứt lời nói của Phượng Tường: "Ngươi coi hắn như nghĩa phụ, nhưng chưa chắc hắn thật sự coi ngươi như nghĩa tử. Phượng Tường,  ngươi còn nhớ rõ lời Phượng Vũ nói không, ta nhắc nhở ngươi một câu, đối với người này, không đáng giá để ngươi giao phó nửa phần tình cảm."

"Tại sao ngươi nói như vậy? Ngươi có tư cách gì?" Ngoại trừ Thánh Tế Tư và Phượng Vũ, căn bản Phượng Tường không chút khách khí với ai cả.

"Ai nói ta không có tư cách?" Ngôn Ca Hành đẩy hắn, đi đến trước mặt Thánh Tế Tư: "Mới vừa rồi ngươi nói vật chứng có thể ngụy tạo, như vậy, nhân chứng đây? Chỉ bằng ta -- Quang Minh Chi Tử Tiền Nhiệm – Phi Thiên, ta có đủ tư cách đứng ra vạch trần âm mưu 60 năm trước của ngươi hay không? 

Phi Thiên!

Cái tên này ở thành Quang Minh đã sớm là một cấm kỵ. Năm đó Phi Thiên đã lập được đại công trong cuộc chiến tru diệt Ma Vực, nhưng sau khi chiến sự kết thúc lại không biết tung tích. Thánh Tế Tư càng thêm cấm những người khác nhắc đến hắn.

Người khác đối với việc này cũng có nghi ngờ, nhưng theo thời gian, đảo mắt 60 năm trôi qua, ngày ngày chờ hắn xuất hiện, nhưng dần dần mong đợi ấy cũng dần biến mất. Hôm nay nói đến Quang Minh Chi Tử, đã không còn người nhớ Phi Thiên, chỉ biết đến Phượng Tường.

Không ai từng nghĩ tới, sáu mươi năm sau, người ngâm thơ rong đệ nhất thiên hạ Ngôn Ca Hành, lại tự xưng hắn là Phi Thiên!

Mấy tên nhân viên thần chức trên thánh đàn cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ. Chỉ có Thánh Tế Tư cũng không làm gì, lạnh giọng nói: "Quang Minh Chi Tử Tiền Nhiệm vào cuộc chiến năm đó ở Ma Vực trọng thương không trị, đã qua đời. Chân dung của hắn còn treo ở Tập Anh Điện. Ngôn các hạ, cho dù thân phận ngươi bất phàm, ta cũng phải nhắc nhở ngươi, không nên mạo phạm thần linh dù chỉ một chút!"

Đối với lời nói của hắn, Ngôn Ca Hành cười chế giễu một tiếng: "Lấy tướng mạo để chấp vấn sao? Ta nghĩ ngươi nên nhớ cái này."

Ngôn Ca Hành lấy ra một cái đồng hồ, mở ra bên trong không thấy kim đồng hồ, mà là mấy con côn trùng màu sắc đẹp, nhúc nhích di động, nhìn qua hết sức ghê tởm.

"Năm đó ngươi bảo ta lẫn vào Ma Vực đẻ nằm vùng, giao cho ta loại trùng tử này và tên nó là trùng tử hoá nhan, để cho ta đổi dung mạo."

Nói xong, Ngôn Ca Hành lấy ra một con để ở trên mu bàn tay. Trùng tử lớn chừng ngón út khi được hắn đặt trên tay thì nhúc nhích trong chốc lát, giống như thi triển pháp thuật, chui vào trong cơ thể hắn, hơn nữa không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Khi trùng tử đi vào thân thể, mồ hôi hột trên trán Ngôn Ca Hành trượt xuống, cặp mắt vẫn chứa đe dọa nhìn Thánh Tế Tư: "Tử trung hoá nhan một khi ở trên thân thể con người, lập tức tự động bò đến mặt người, chui vào huyết nhục, lại tiết ra một loại chất lỏng, làm huyết nhục trùng sinh. Lợi dụng loại trùng tử này thay đổi dung mạo, nhưng không bao giờ có thể phục hồi như cũ. Nhưng lại hết sức hoàn mỹ, không nhìn ra chút nào dấu vết. Ta nhớ được năm đó ngươi mới giao trùng tử hoá nhan cho ta thì đã từng nói một câu nói: "Vì Quang Minh chi thần  chiếu rọi cho người đời, phải có người hy sinh". Lúc ấy ta còn hết sức ngây thơ  từng bị những lời này làm cảm động không thôi, chính nó khích lệ ta nhẫn nhịn thay đổi dung mạo mà nỗi đau đớn đó người thường không chịu nổi. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, đây chỉ là thủ đoạn ngươi thu mua lòng người."

Giống như để kiểm chứng lời của hắn, trên mặt của hắn bỗng nhiên có gân xanh phập phồng, như nuôi dưỡng cho trungd tử vừa rồi mập mạp lên.
Bình Luận (0)
Comment