Ngự Linh Thế Giới

Chương 14

Lực lượng của tinh quang dần dần ngưng tụ, huyền mang trên đỉnh đầu của Vân Mộ dần dần bành trướng.

Đáng tiếc, tinh thần hồn lực của Vân Mộ chỉ có thể dẫn động ánh sáng từ hai điểm tinh thần, tốc độ ngưng tụ lực lượng của tinh quang cực kỳ chậm chạp. Đã một canh giờ,Thiên Linh Cực Khiếu vẫn chưa có chút phản ứng nào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ chênh lệch rất lớn so với tính toán của Vân Mộ lúc ban đầu, sợ rằng cho đến khi nghi thức khải linh kết thúc, hắn không thể hoàn thành việc thức tỉnh Thiên Linh Cực Khiếu.

Chẳng lẽ thật sự phải từ bỏ hay sao, sau đó sẽ lựa chọn thức tỉnh linh khiếu khác?

Đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy, nội tâm Vân Mộ bỗng nhiên trầm xuống, khóe miệng cười gượng gạo.

Lúc này hắn mới phát hiện, Thiên Linh Cực Khiếu hoàn toàn không đơn giản như mình tưởng tượng, chẳng những cần tích lũy khổng lồ và tinh thần hồn lực cường đại, còn cần tinh thần thiên phú trác tuyệt mới được.

Nói một cách khác, tinh thần hồn lực phế phẩm chỉ có lưỡng độ như hắn căn bản không có tư cách thức tỉnh Thiên Linh Cực Khiếu. Mà Tố Vấn kiếp trước có thể thức tỉnh linh khiếu này, nói vậy thiên phú tiên thiên tinh thần phải cực cao.

Mặc dù không cam lòng, nhưng Vân Mộ cảm thấy chẳng còn cách nào khác. Dù sao thời gian không chờ đợi người, xem ra phải lựa chọn một thiên phú linh khiếu khác để thức tỉnh, nếu không nghi thức khải linh lần này sẽ lãng phí một cách vô ích.

"Ong ong ông !!!"

Ngay khi Vân Mộ định từ bỏ chuyện này,Như Ý Điếu Trụy trên cổ khẽ rung lên, ba động nhè nhẹ từ trong điếu trụy truyền ra, khuếch tán ra chung quanh Vân Mộ, bao phủ hắn bên trong.

"Như ý? Đây là..."

Vân Mộ không kịp suy tư, ý niệm của hắn đã bị một cơn lốc xoáy màu trắng kéo vào trong một không gian khác.

Đây là một không gian thâm u, bốn phía đều là hắc ám vô tận, chỉ có ba cánh cửa đá khổng lồ đứng lơ lửng giữa hư không, xếp thành hình tam giác đối ứng nhau.

"Nơi này là chỗ nào! ?"

Vân Mộ cảm thấy ngạc nhiên quan sát chung quanh, trong lòng cảm thấy mơ hồ.

Mấy ngày vừa qua, Vân Mộ vẫn cố gắng tìm kiếm bí mật bên trong Như Ý Điếu Trụy, vì thế hắn ngâm nước, lửa thiêu, tiếp xúc ý niệm, lấy máu tươi tế luyện... Tiếc là dù hắn dùng phương pháp gì thì nó vẫn không chút biến hóa.

Vốn dĩ Vân Mộ đã bỏ những ý niệm không thực tế này, không ngờ, thời điểm mình thức tỉnh linh khiếu,Như Ý Điếu Trụy lại có phản ứng, còn kéo ý niệm của hắn vào trong chỗ kỳ quái không biết tên này!

...

Tâm niệm khẽ động, Vân Mộ xuất hiện ở giữa ba cánh cửa đá, cẩn thận đánh giá cánh cửa đá này.

Mênh mông, tang thương, cổ xưa...

Cảm nhận được khí tức tỏa ra từ cửa đá, Vân Mộ cảm thấy mình thật bé nhỏ... Đó là sự kính sợ đối với cổ xưa, sự tôn trọng đối với sinh mạng, sự sợ hãi đối với những gì không biết.

Ba cánh cửa đá thoạt nhìn không có khác biệt gì lớn, cổ xưa mà tàn cũ, tựa như bị quá nhiều năm tháng bào mòn, trên mỗi cửa đá lại điêu khắc những điêu văn hình dáng khác nhau, điêu văn đầy thần bí, tựa như chữ mà không phải chữ, tựa như văn mà chẳng phải văn, đan xen dày đặc.

"Huyền văn !?"

trong đầu Vân Mộ bỗng nhiên nổi lên một ý niệm như thế, trong lòng sinh ra cảm giác rung động chưa bao giờ có.

Về huyền văn, Vân Mộ đã từng chứng kiến không ít, vô luận bố trí trận pháp, tế luyện huyền binh đều không thể tách rời việc vận dụng huyền văn. Nhưng huyền văn trên ba cánh cửa đá này phức tạp và dày đặc hơn bất cứ loại huyền văn nào mà hắn đã từng thấy.

Nhiều! Đúng vậy, rất nhiều, cực kỳ nhiều!

Bên trên mỗi một cánh cửa đá, ít cũng phải trên trăm vạn huyền văn, hơn nữa huyền văn có thể hóa giải lẫn nhau, tổ hợp với nhau, tạo thành huyền văn càng thêm phức tạp, thoạt nhìn đã hoa cả mắt.

Ở trong lòng Vân Mộ,Khải Linh Tinh Trận Đồ của Vân gia đã tính là huyền văn trận cực kỳ cao thâm, nhưng nếu so ra... quả thực không thể nào sánh nổi!

...

Quan sát một hồi lâu, nhất thời Vân Mộ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc này mới vội bình phục tâm tình, chính mình đang thức tỉnh linh khiếu, không thể lãng phí thời gian quá lâu ở nơi này, nếu không tất cả sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng làm sao mới có thể rời khỏi nơi này? Chẳng lẽ phải đẩy cửa đá này ra?

Vân Mộ nhíu nhíu mày, đưa tay chạm vào một cánh cửa đá, vận sức sức đẩy ra... nhưng cửa đá chẳng hề nhúc nhích.

Sau đó, Vân Mộ quay sang một cánh cửa đá khác... Vẫn chẳng hề nhúc nhích.

"Chẳng lẽ tất cả đều không thể mở được ư, chuyện này thật là phiền toái!"

vẻ mặt Vân Mộ khổ sở, cho dù tâm tình trăm năm, giờ phút này cũng không tránh khỏi cảm giác bối rối. Nhưng hắn không từ bỏ, ngược lại trong lòng có một tia hi vọng... Nếu đã đẩy hai cánh cửa đá, cánh cửa đá cuối cùng cũng thử nốt xem sao.

"Ong ong ông! ! !"

Không gian vặn vẹo, giống như một viên đá ném vào mặt hồ, tỏa ra sóng nước rung động.

Trong giây phút đầu ngón tay của Vân Mộ chạm cánh cửa đá cuối cùng, cả người hắn tan biến trong hư không, khi xuất hiện hắn đã trở về bên trong Khải Linh Đài.

Mà thời khắc Vân Mộ trở về, tinh thần bao phủ đầy trời nhất tề chớp động, quang mang rực rỡ vô tận lóng lánh.

Tinh quang lực mênh mông từ trên trời giáng xuống, rơi xuống người Vân Mộ.

Giờ khắc này, Vân Mộ cảm giác mình đang đắm chìm giữa tinh hà, căn bản không cần hắn cố sức làm gì, tinh quang lực vô cùng vô tận chảy ngược vào thân thể hắn theo từng lỗ chân lông.

"Chuyện này là sao !?"

Vân Mộ không cảm thấy mừng rỡ, ngược lại vô cùng kinh ngạc. Chuyện khác thường tất sẽ có hiểm nguy, từ trước tới giờ Vân Mộ đều không tin ông trời ban thưởng miễn phỉ, hắn chỉ tin cố gắng mới có thể đạt được kết quả như ý.

Quả nhiên, khi tinh quang lực tràn vào, Vân Mộ cảm giác thân thể của mình bắt đầu đau nhói.

Tinh thần quang mang giống như những chiếc gai đâm vào mỗi một tấc huyết nhục, mỗi một góc nhỏ trên thân thể của hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh của hắn, bào mòn linh hồn của hắn... sóng sau nối tiếp sóng trước, suýt nữa làm cho ý niệm của hắn đắm chìm.

Tinh thần lực rốt cuộc là loại lực lượng gì? Cuối cùng có thể ngưng tụ trở thành mũi nhọn như thực chất! Quả thực khó có thể tin!

Hiện tại Vân Mộ căn bản không có sức lực để suy nghĩ quá nhiều, hắn vội vàng dẫn dắt tinh quang lực trong cơ thể, hội tụ ở thiên linh cực khiếu trên đỉnh đầu.

Tâm cảnh trăm năm, tâm tính bền bỉ, ý chí Huyền Tông.

Vân Mộ gắng sức ổn định tâm thần, vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, toàn tâm toàn ý tập trung thức tỉnh linh khiếu. Việc duy nhất mà hiện tại hắn có thể làm đúng là giữ vững một tia ý niệm thanh tĩnh, không thể để cho thống khổ chiếm lĩnh, không thể vì trốn tránh thống khổ mà trầm mê.

Nhưng lúc này một chuyện kỳ diệu xảy ra.

Bên ngoài Khải Linh Đài, như ý điếu trụy trên cổ Vân Mộ bỗng nhiên sáng ngời, hóa thành một đạo huyền quang chui vào mi tâm của hắn.

Bởi vì chuyện này xảy ra trong chớp mắt, vì vậy không có ai chú ý tới sự khác thường trong tinh trận.

Cùng lúc đó, Vân Mộ bị một tầng vô hình bao vây, ý niệm có cảm giác kỳ diệu... Tinh quang dừng lại, tinh thần dừng lại, ngay cả tinh không cũng dừng lại, chỉ có ý niệm thủy chung vận chuyển.
Bình Luận (0)
Comment