Ngự Linh Thế Giới

Chương 66

Phía bắc của Loạn Lâm tập là nơi tập trung lưu dân (dân lưu lạc).

Lưu dân chính là những người sống lang thang nay đây mai đó. Có rất nhiều người vì tránh né chiến tranh mà đến đây, nhiều người khác lại là vì thú loạn.

Tóm lại, họ là những người vô gia cư, rời xa quê hương, để sống sót họ chỉ có thể bán sức lực để mưu sinh, cuộc sống cự kì bấp bênh, tương lai và hi vọng mịt mờ không rõ.

Bởi vì nơi này dựa sát vào vách núi, lại dùng hang làm nhà, nên khắp nơi vừa bẩn vừa bề bộn, điều kiện sinh hoạt cực kỳ tồi tệ, do đó mà nơi này còn được gọi là xóm nghèo. Xóm nghèo đại diện cho cằn cỗi, cho tối tăm, cho cuộc sống vĩnh viễn không có ngày ngoi đầu lên được.

...

Sau khi rời khỏi Vạn Thông thương hội, Vân Mộ liền dẫn theo tiểu Tố Vấn đến xóm nghèo mà không hề cảm thấy rằng bản thân đang mang một khối tài sản kếch sù. Nhưng cũng vì vậy nên không ai nhìn ra được Vân Mộ là một cự phú với mấy chục vạn huyền thạch trên người.

Đối với xóm nghèo này, Vân Mộ cực kì quen thuộc, hắn đã từng sống ở chỗ này hơn hai năm, trong ký ức mơ hồ tất cả đều là màu xám, không phải cô độc thì là thống khổ, rất ít có cảm giác ấm áp. Nhân tính* vốn ích kỷ và xấu xa, trong một nơi như vậy, tất cả đều hiện ra rõ ràng.

*Bản tính con người

Vân Mộ vừa bước vào khu vực xóm nghèo liền có một nhóm người ăn mặc rách rưới chen chúc nhau vây chặt lấy hắn.

"Thiếu gia, cần sức người không? Thân thể của ta rất cường tráng, sức lực lại lớn, làm việc cực kì tháo vát, có thể gánh, có thể vác, lại có thể ăn ... Ách, ăn cũng không nhiều lắm!"

"Chọn ta, chọn ta, thiếu gia hãy chọn ta, ta miệng mồm lanh lợi, lại khéo ăn nói, chân tay nhanh nhặn, khả năng chạy tốt, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ được giao ..."

"Vị thiếu gia này, thấy ta thế nào? Ta không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi nghe lời, ngươi bảo ta làm gì thì ta làm đó, không sợ bẩn, không sợ mệt, muốn đánh chửi tùy ý, lại rất nhẫn nhục chịu khó."

"Ta... ta vừa rẻ lại vừa dễ dùng, muốn dùng như thế nào thì dùng như vậy."

"Đại gia chọn ta đi! Nhà chúng ta có ba người đã hai ngày nay không có cái gì trong bụng rồi..."

"Ngươi mới có hai ngày, nhà chúng ta đã ba ngày không có gì ăn rồi, trẻ con trong nhà đến sữa cũng không có mà uống!"

"Xin đại gia ban cho chút đồ ăn a!"

...

Đủ các loại âm thanh kêu la, cầu xin vang lên bên tai, xung quanh loạn lên như một cái chợ, diễn hóa ra đủ loại dáng vẻ trong cuộc sống.

Nếu đổi lại là người khác bị đặt trong tình huống như vậy có lẽ sớm đã bị hù họa mà chạy trốn rồi. Nhưng Vân Mộ vẫn đứng đó, sắc mặc không đổi, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của hắn lần lượt quét quá từng gương mặt chờ mong ở xung quanh.

Nhìn xem khuôn mặt của những người này, trong lòng Vân Mộ bỗng nhiên thấy nặng nề, không phải vì thương cảm cũng không phải vì đồng tình mà là vì sức nặng của sinh mệnh.

Không mấy ai biết cái xóm nghèo nho nhỏ này cất chứa bao nhiêu sinh mệnh bé nhỏ?

Cũng không mấy ai để tâm những sinh mệnh bé nhỏ này cất chứa bao nhiêu hi vọng?

Nếu như có thể sống thì chẳng ai lại muốn chết.

Nếu như còn danh dự thì chẳng ai muốn đọa đày.

Thế nên mới nói, trên thế gian này điều dễ dàng nhất chính là cái chết, chết đi là xong hết mọi chuyện, chết đi sẽ không còn vướng bận. Thế nhưng, điều khó khăn nhất cũng chính là cái chết, lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.

Trước đây, Vân Mộ cũng sống như vậy, thứ duy nhất duy trì niềm tin của hắn chẳng qua là một chút không cam lòng trong nội tâm.

Giữa lúc ngẩn ngơ, một cánh tay bé nhỏ từ sau lưng đặt lên vai Vân Mô, thì ra tiểu Tố Vấn cảm ứng được cảm xúc bất ổn trong lòng Vân Mộ nên muốn động viên hắn.

"Ừ, huynh không sao, muội không cần lo lắng."

Vân Mộ lật tay vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ bé trên vai kia, trong nội tâm cũng bắt đầu dâng lên một chút ấm áp.

Nháy mắt đã qua một kiếp người, quay người lại đã là cả một đời. Hắn đã từng chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng Tố Vấn vẫn luôn bên cạnh không rời, hiện tại đã cách nhau hai đời, Tố Vấn vẫn như cũ ở bên cạnh hắn.

Người ta thường nói, đời đời kiếp kiếp mãi mãi không chia lìa... Đáng tiếc điều này chẳng qua là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi.

Mà Vân Mộ và Tố Vấn trong thấm thoát cũng đã đi qua một đời, một kiếp rồi.

Phần tình cảm này, mãi mãi đáng quý trọng.

...

"Tránh ra, tránh ra! Tất cả tránh ra! Cả đám chen vào đây làm gì? Các ngươi muốn chết phải không!"

Trong tiếng gào thét ngông cuồng, một tên nam tử trẻ tuối xấu xí đi về phía Vân Mộ. Sau lưng hắn đi theo hai tên thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi. Bọn chúng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng bước tới, tuy tuổi không lớn lắm nhưng lại có vẻ rất oai phong lẫm liệt.

Nhận thấy nam tử trẻ tuổi xuất hiện, xung quanh hơn trăm người liền ầm ầm tản ra, tất cả đều mang vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Thấy tình cảnh như vậy, nam tử trẻ tuổi càng hiện lên vẻ đắc ý: "Sao đây, đám ngu ngốc các ngươi quên hết quy củ rồi đúng không? Bất kỳ kẻ nào nếu muốn làm việc thì phải đăng ký với Điền lão đại, nếu không thì chính là phá hỏng quy củ! Nếu ai dám phá hỏng quy củ của nơi này thì cả nhà đều sẽ gặp họa!"

"..."

Đám đông xung quanh đều cực kì sợ hãi, ai cũng âm u trầm mặc.

Người này tên là Điền Đại Hải, Điền lão đại trong miệng hắn chính là đại bá của hắn, cũng là kẻ quản lý xóm nghèo này, một gã Huyền sĩ Dẫn Linh Kỳ cường đại, làm người giảo hoạt giỏi biến báo, lòng dạ cực kì độc ác, có thể nói là người gặp người sợ, thần hận quỷ ghét, là một đại ác bá của xóm nghèo này.

Với tư cách là cháu trai của Điền lão đại, Điền Đại Hải cũng kế thừa tác phong ác bá của Điền lão đại, làm mưa làm gió khắp nơi trong xóm nghèo.

Đối với hai người này, Vân Mô cũng có ấn tượng rất sâu sắc. Hắn đã từng tận mắt thấy Điền Đại Hải làm cho một gia đình lưu dân cửa nát nhà tan, càng tận mắt thấy Điền lão đại tự tay đánh chết một đứa bé mới năm sáu tuổi chỉ vì trong mắt đứa bé kia ẩn giấu hận thù.

Thủ đoạn của hắn có thể nói là cực kỳ độc ác, tàn nhẫn. Những ai có dũng khí phản kháng đều bị hắn dùng thủ đoạn máu tanh trấn áp.

Đương nhiên, cho dù Điền lão đại sử dụng thủ đoạn máu tanh, tàn bạo đối với đám người trong xóm nghèo này, nhưng mà hắn lại cống nạp cho hai nhà Đỗ - Vân không hề ít, cho nên hắn vẫn có thể yên ổn cai trị xóm nghèo mà không bị ai sờ đầu.

Ngay trong lúc Vân Mộ đang suy nghĩ, Điền Đại Hải đã đi tới trước mặt hắn.

"Này, tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy? Tới đây làm gì? Muốn thuê cu-li phải đến chỗ chúng ta đăng ký, đây là quy củ của xóm nghèo."

Tiên kính la y hậu kính nhân*, Điền Đại Hải đánh giá Vân Mộ từ trên xuống dưới, thấy quần áo của hắn mộc mạc, cả người đầy vẻ phong trần mệt mỏi tự nhiên có phần coi thường. Nếu không phải trên cổ tay Vân Mộ có đeo Tàng Giới luân thì còn lâu Điền Đại Hải mới để ý đến hắn.

* xem dung mạo cũng như ăn mặc để nhận xét một người

Vân Mộ thản nhiên liếc nhìn Điền Đại Hải rồi sau đó đưa ánh mắt nhìn về một thiếu niên sau lưng hắn.

Thiếu niên kia để một cái đầu húi cua, nhìn qua hết sức phấn chấn.

"Chu Nhạc, sao ngươi lại ở đây?"

Vân Mộ hơi nhíu mày, cách biệt mới nửa năm, không nghĩ tới Chu Nhạc vậy mà cũng đến xóm nghèo, lại còn ở cùng một chỗ với loại người như Điền Đại Hải.

Không sai, thiếu niên kia không phải là ai khác mà chính là Chu Nhạc, đệ tử ngoại viện của Vân gia.

"Vân... Vân Mộ! ? Ngươi thật là Vân Mộ!"

Chu Nhạc vừa thấy Vân Mộ thì không nhịn được ngẩn người rồi lập tức xông lên ôm lấy cổ hắn, vui vẻ không ngớt: "Ha ha, đúng là tiểu tử ngươi rồi, ta còn tưởng ngươi chết trôi chết nổi ở đâu rồi chứ, xem ra cuộc sống rất tốt nha! Nửa năm không gặp, thân hình cũng cao lớn, cứng cáp hơn không ít."

Nghe Chu Nhạc nói chuyện với mình giống như đang lảm nhảm việc nhà Vân Mộ không nhịn được cười cười, lông mày đang nhíu lại cũng dần dần giãn ra.

Thời gian trôi qua, có nhiều thứ có lẽ sẽ dần đổi thay, nhưng cũng có những thứ sẽ trở nên lắng đọng.

Chẳng hạn như sự chân thành, chẳng hạn như … tình bạn.
Bình Luận (0)
Comment