Ngự Lôi

Chương 22

Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

“Tại sao lại thêm một việc?” An Dĩ Mẫn không có nói chuyện 30% lợi nhuận kia, xem ra là đồng ý, lúc này thấy Mặc Hi nói còn một việc, lại không cho phép lựa chọn, cô bé này thật có lòng tham a, bất kể thế nào cũng không thể đồng ý nữa.

“Chuyện này chẳng qua chỉ muốn chú giúp cháu nói việc này với cha mẹ cháu, dù sao Mặc Mặc cũng còn nhỏ mà, đúng không? Chuyện gì cũng không thể làm chủ được, Mặc Mặc không muốn để cha mẹ lo lắng, bọn họ cũng không tin tưởng Mặc Mặc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy a.” Mặc Hi lại biểu hiện ra vẻ mặt trẻ con lần nữa, đáng thương nói với An Dĩ Mẫn.

“Ách, đúng vậy.” An Dĩ Mẫn tràn đầy đồng cảm nói, nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy, ai sẽ nghĩ đứa trẻ tám, chín tuổi có năng lực như vậy. truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com Nhìn lại ca từ trong bài hát, một chút cũng không giống như là của một đứa trẻ viết ra, cũng không dùng lời lẽ vừa rồi để đàm phán, còn để mình ăn mệt như vậy.

“Cho nên a! Tất cả đều phải dựa vào chú, nhìn dáng vẻ của chú như vậy chắc rất biết nói dối , lại còn là loại nói dối mặt không đỏ nữa, vậy nên có thể giúp Mặc Mặc nói với cha mẹ nhé. Để báo đáp, Mặc Mặc sẽ rất cố gắng làm việc.” Mặc Hi cười nói ngọt ngào với An Dĩ Mẫn.

An Dĩ Mẫn không nói, giọng điệu này nghe thế nào cũng giống như đang khen ông, nhưng nghe đến nội dung bên trong. . . . .

Hơn nữa, hồi báo sẽ là rất cố gắng làm việc? Việc này cũng giống như không nói, cô bé khôn lỏi này đúng là một chút cũng không để mình chịu thiệt. Nhưng nhìn ra được, dường như cô bé rất quan tâm đến cha mẹ, chẳng qua là lời này phải nói thế nào đây?

Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, liền đối với Mặc Hi cười nói: “Nếu không chú nói là nhận Mặc Mặc làm con gái nuôi, như vậy baba cho con gái tiền cũng là chuyện đương nhiên a.” Huống chi mình không chán ghét cô bé này, thậm chí phải nói là rất thích, so với thằng bé hư kia thì tốt hơn nhiều, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa chủ yếu vừa thông minh lại có năng lực, sao lại không làm đây? Như vậy các ca khúc cô bé viết sẽ vì nhà mình rồi.

“Hả?” Không có nghĩ đến An Dĩ Mẫn sẽ nói như vậy, Mặc Hi sửng sốt một chút, giương mắt nhìn An Dĩ Mẫn, không giống người xấu, hơn nữa hình như mình cũng có ấn tượng tốt với ông ta, làm ba ba? Xác thật cũng là một cái biện pháp, liền mỉm cười ngọt ngào, nói: “Oa, chú thật thông minh a, đã nói chú nói dối mặt cũng không đỏ mà, xác thật là như vậy.” “Kí hợp đồng đi ạ.”

Con mắt An Dĩ Mẫn lóe lên, cũng không có lấy ra hợp đồng, mà là cầm một tấm thẻ đưa cho Mặc Hi, cười nói: “Nếu là con gái nuôi của ba, nói hợp đồng thì sẽ tổn thương cảm tình rồi, bên trong tấm thẻ này có 200 vạn, thẻ này không có tên, có thể trực tiếp quẹt thẻ, trước mắt đưa cho con xem như tiền đặt cọc ca khúc.”

“A? Chuẩn bị chu đáo tất cả rồi sao!” Mặc Hi cũng không khách khí trực tiếp nhận lấy, nếu ông ta muốn đùa giả làm thật cô sẽ không để ý, dù sao đối với cô cũng không có tổn thất, không phải sao? Đem thẻ cất vào túi, sau đó nói: “Nếu đã đàm phán ổn thỏa rồi, đi thôi ạ, cùng đi đón cha mẹ cháu đến căn hộ kia đi, nếu bọn họ không thấy cháu thì sẽ rất lo lắng.”

Đúng là rất sốt ruột a, An Dĩ Mẫn và Mặc Hi đàm phán ổn thỏa thì cùng cô đi đón cha mẹ, trong lòng cũng xác định đây là một đứa trẻ hiếu thuận, vừa lúc buổi chiều không có việc gì, đứng lên: “Nếu là cha mẹ của con gái nuôi, đương nhiên ba phải đi đón a. Nhưng Mặc Mặc a, nếu đã làm cha con rồi, con không gọi ba một tiếng, thì sẽ bị phát hiện nha.”

“Vâng ba nuôi!” Mặc Hi ngọt ngào kêu một tiếng, chẳng qua là ánh mắt kia lại có ý xem thường rõ ràng.

“Ha ha ha! Không tệ không tệ, đi, đi đón cha mẹ Mặc Mặc thôi.” An Dĩ Mẫn rất cao hứng nói, rồi dẫn Mặc Hi đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, người đàn ông thấy Mặc Hi và An Dĩ Mẫn đi ra thì rất kinh ngạc, cúi xuống, cho đến khi nghe thấy giọng nói của An Dĩ Mẫn: “A An, chuẩn bị xe, chúng ta phải ra ngoài.”

“Dạ, ông chủ.” Người đàn ông đáp lời, ngay lập tức đi chuẩn bị.

Mà An Dĩ Mẫn nói một tiếng với thư ký, ông phải ra ngoài, chiều hôm nay có việc gì cũng không cần tìm ông, sau đó cùng Mặc Hi xuống lầu. Ngồi trên chiếc xe do A An lái, bay về phía nhà Mặc Hi.

Sau một lúc, hai người đã đến nơi, cùng Mặc Hi đi vào một ngõ hẻm âm u ẩm ướt, đây là khu bình dân ở thành Đế Do, An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi đi phía trước dẫn đường, trong lòng nghi ngờ. Khi ông quan sát, Mặc Hi có phải đứa bé chưa ra ngoài xã hội không, truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com không nói đến lúc cô bé đến công ty ông một chút kinh ngạc, câu thúc cũng không có, còn cùng mình đàm phán, sự thong dong đó rõ ràng không phù hợp với trí thông minh của một đứa trẻ, dung mạo và khí chất đều không kém với bất kì đứa trẻ quý tộc nào, thậm chí có thể nói là tốt nhất. Một đứa trẻ bất phàm như thế, làm sao ở địa phương này có thể dạy dỗ được một đứa bé như vậy?

Đi đến nhà, đã thấy Chu Tiểu Trúc đứng ở cửa nhìn chung quanh, vừa thấy Mặc Hi, ngay lập tức chạy lại, tức giận nói: “Không phải đã nói Mặc Mặc không được chạy lung tung hay sao? Tại sao lại không nghe lời, bây giờ đã mấy giờ rồi?” Mệt mỏi vì một ngày không tìm được công việc vốn đã phiền não, về đến nhà không thấy Mặc Hi thì vô cùng lo lắng, bây giờ nhìn thấy Mặc Hi an toàn về nhà, không khỏi cảm thấy yên tâm đồng thời cũng dâng lên lửa giận.

Mặc Hi đối với Chu Tiểu Trúc cúi đầu, lên tiếng nói: “Thật xin lỗi mẹ, Mặc Mặc biết lỗi, mẹ không nên tức giận.”

“Chỉ lần này thôi, sau này không được như vậy nữa có biết không? Ba mẹ sẽ lo lắng, ba ba bây giờ còn ở bên ngoài tìm con, không biết bao giờ mới trở về.” Nhìn thấy dáng vẻ nhận lỗi của Mặc Hi, Chu Tiểu Trúc cũng không còn chút tức giận nào, nói với Mặc Hi vài câu, thì kéo cô vào nhà.

An Dĩ Mẫn một bên nhìn hai người hành động, trong lòng cũng hiểu Mặc Hi vì sao nhờ ông nói giúp. Vừa nhìn cũng biết cha mẹ Mặc Hi thuộc tầng đáy xã hội, mà Mặc Hi ở trước mặt bọn họ cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, sợ hãi kiếm được nhiều tiền như vậy, thật không thể giải thích rõ.

Thấy hai người sắp bước vào nhà, ông cũng bước lên, khẽ mỉm cười nói với Chu Tiểu Trúc: “Xin chào, bà là mẹ của Mặc Mặc sao?”
Bình Luận (0)
Comment