Ngự Mạt Thế

Chương 13

Chiếc xe tải cứ trực chỉ hướng đông mà đi, đã đi được khoảng một tháng, đi hầu hết các loại địa hình, bùn lầy có, rừng núi có, đường đá có, bất ngờ là bánh xe không bị hư, cũng tốt, nếu bị hư thì ai sẽ là người thay bánh xe?

Cũng trong một tháng này Ngạo Thiên Khải biết được lý do vì sao tang thi lại xuất hiện, hoàn toàn khong hề giống kiếp trước. Kiếp trước sau một loạt sự cố nổ nhà máy điện hạt nhân và thiên thạch rơi xuống trái đất, con người mới bị nhiễm virut, một thời gian sau cả động vật và thực vật đều biến dị.

Còn kiếp này thì lại yên lặng đáng ngờ, đêm giáng sinh hôm đó tuyết bỗng dưng ngừng rơi rồi một lượng lớn sương khô xuất hiện, vài giờ sau một lượng lớn người cảm thấy chóng mặt muốn ói được đưa đến bệnh viện. Bắt đầu rạng sáng thì có người phát hiện những người bệnh bị biến thành tang thi, cắn loạn khắp nơi, người bị cắn cũng bị biến thành tang thi.

Còn chiếc xe lẻo đẻo theo họ cũng đã rẽ theo một hướng khác nhờ một lần tới thị trấn gặp phải xe của quân đội nước L, quân đội đã mang họ đi đến chỗ an toàn. Lúc đó Ngạo Thiên Khải đã hỏi Mộ Hàn Vũ xem hắn có muốn đi theo quân đội không, dù sao đó cũng là quê hương của cậu, Mộ Hàn Vũ đã cười cậu bảo rằng: “Nếu em là một người phụ tình phụ nghĩa em sẽ làm vậy nhưng em không phải. Trong mấy ngày nay là do mọi người chiếu cố em, em sẽ đi theo mọi người.” Từ hôm đó Mộ Hàn Vũ đã chính thức là một người trong nhóm.

Đến chân núi thì chiếc xe tải dừng lại, bốn người nhảy xuống xe chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ cần vượt qua ngọn núi này thì sẽ đến nước V, quê hương của họ. Mộ Hàn Vũ phụ trách nhặt củi nhóm lửa, bốn người ngồi xung xanh cảm thấy thật ấm áp.

Ngạo Vũ Băng giả vờ lấy từ trong ba lô ra hai cái túi ngủ rồi lên xe lấy ra thêm hai cái, bốn người chuẩn bị nghỉ ngơi này mai vượt núi. Không biết vì sao hôm nay họ bỗng dưng thấy tinh thần sảng khoái không buồn ngủ, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời. Bầu trời hôm nay tuy không có sao nhưng trăng lại rất sáng, sáng tới mức làm cho người ta tưởng có mặt trời ở phía sau làm nền vậy.

Bỗng dưng mặt trăng trở nên đỏ hỏm, đó là nguyệt thực nhưng không phải nguyệt thực sẽ xuất hiện từ từ sao? Tại sao lại đột ngột như vậy? Mọi người chưa kịp hỏi vì sao thì nhìn thấy một mặt trăng đỏ nữa dần dần tách ra khỏi mặt trăng ban đầu, mặt trăng vừa tách ra chưa kịp tỏa sáng bao lâu thì vỡ vụng thành từng mảnh, từng mảnh đỏ thẳm chia nhau rơi xuống mặt đất.

Bốn người có thể cảm nhận rõ ràng có tới hai mảnh mặt trăng rơi thẳng xuống chỗ họ đang nằm, chưa kịp động đậy thì mảnh mặt trăng đã tới nơi, một mảnh rơi vào đống lửa, do tốc độ quá nhanh tạo thành một vụ nổ lớn làm bốn người văng ra bốn hướng, mảnh còn lại thì rơi ngay vào người của Ngạo Vũ Băng, mảnh mặt trăng quỷ dị chui vào trong trán của cô. Bất quá bây giờ không ai biết cả, cả thế giới đang chìm đắm trong giấc ngủ, không ai biết rằng, thời khắc này mạt thế mới chính thức bắt đầu, sự tuyệt vọng của con người mới bắt đầu nhen nhóm, con người đã trở thành loài sinh vật thấp bé nhất.

Ba ngày sau, bốn người mơ mơ hồ hồ tỉnh lại không biết bên ngoài đã loạn thành một đoàn, ba nam nhân vừa mở mắt thì việc đầu tiên là tìm kiếm bóng dáng của Ngạo Vũ Băng, họ nhớ trước khi thiếp đi thì thấy một mảnh mặt trăng rớt thẳng tới chỗ của Ngạo Vũ Băng.

Ngạo Vũ Băng lúc này lại lông tóc vô thương yên lặng nằm ở bên đó, trên trán thấp thoáng một vết bớt hình trăng khuyết. Mái tóc dài xõa bung ra nằm trong túi ngủ cứ như một nàng công chúa. Lúc này Ngạo Vũ Băng ngủ rất sâu, sâu tới mức nhìn thấy được ba mẹ một lần nữa, họ mỉm cười xua tay với cô.

Ngạo Thiên Khải là người gần nhất cũng là người đầu tiên chạy đến ôm lấy Ngạo Vũ Băng, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương tích gì hay không thì phát hiện khóe miệng của Ngạo Vũ Băng chảy ra tơ máu, màu máu đỏ sẫm trái ngược với làn da trắng trẻo của cô làm hắn cảm thấy gai mắt.

Ngạo Thiên Khải hốt hoảng lay Ngạo Vũ Băng, “Băng Nhi, tỉnh lại đi em, Băng Nhi.”

Ngạo Thiên Hoành đương nhiên cũng thấy được tình huống đang xảy ra, vội vàng chạy lại bên người Ngạo Vũ Băng, Ngạo Vũ Băng cũng đã tỉnh lại, mi mắt khó khăn mở ra. Chưa kịp nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì cảm giác cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, không cần nói cô cũng biết cơ thể bị quá tải năng lượng, xem ra mảnh mặt trăng mang lại cho cô một luồng năng lượng rất lớn, cơ thể lại quá yếu ớt.

Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành thấy Ngạo Vũ Băng phun ra một ngụm máu thì sắc mặt trắng bệch, sợ hãi kêu lên. “Băng Nhi!”. Mộ Hàn Vũ lúc này cũng đứng ở một bên nhìn tình cảnh của Ngạo Vũ Băng thì cảm giác trong lòng đau nhói, cậu không muốn cô gái đáng yêu này xảy ra chuyện.

Ngạo Vũ Băng khó khăn nói ra một câu. “Không sao…. Đừng thét nữa… đau tai quá… không chết cũng bị hai người thét cho…” – Nói tới đây bỗng dưng Ngạo Vũ Băng cảm giác được có gì đó đang kêu gọi mình, chậm rãi quay đầu Ngạo Vũ Băng thấy được một mảnh mặt trăng nằm nghiểm nhiên ở bên kia, nó đang kêu gọi cô.

Ngạo Thiên Khải, Ngạo Thiên Hoành và Mộ Hàn Vũ nhìn theo hướng của Ngạo Vũ Băng thì thấy mảnh mặt trăng kia, nhìn ánh mắt của Ngạo Vũ Băng, Mộ Hàn Vũ liền nhanh tay cầm lấy mảnh mặt trăng đưa cho cô.Mảnh mặt trăng vừa đến gần Ngạo Vũ Băng, đột ngột biến mất không tung tích làm Mộ Hàn Vũ nhảy dựng lên, rõ ràng lúc nãy cậu còn cầm trên tay mà. Mảnh mặt trăng quỷ dị đó đã biến thành một luồng khói trắng tiến vào trong người của Ngạo Vũ Băng, dần dần chữa trị các vết thương của Ngạo Vũ Băng.

Thật ra có một điều mà Ngạo Vũ Băng mà nếu biết thì cô sẽ rất hối hận vì hành động ngu ngốc của bản thân, kiếp trước không hề xuất hiện mặt trăng thứ hai vì lúc đó Ngạo Vũ Băng nghĩ rằng Linh Phủ đã hoàn toàn biến mất, cứ để mặc như thế, Linh Phủ mới hấp thu hết cả mặt trăng rồi đi chuyển về phía của cô. Mạt thế đến Linh Phủ tự động mở ra mà không cần tốn chút sức lực nào.

Nhưng kiếp này Ngạo Vũ Băng nóng lòng lấy lại Linh Phủ làm mặt trăng thứ hai chưa bị Linh Phủ hấp thu hết, Linh Phủ bị cưỡng ép quay về nên bị tổn hại rất nhiều, ít nhất là gấp mấy lần kiếp trước. Mặt trăng thứ hai sau khi thoát khỏi Linh Phủ thì nhanh chóng tiến về trái đất, bên ngoài mặt trăng bị bào mòn trở thành lượng lớn sương khô gây ra bệnh độc. Đến khi chạm phải tầng ô zôn thì mặt trăng bị vỡ ra thành từng mảnh rơi xuống trái đất.

Mọi việc đều giống như kiếp trước chỉ là thay đổi quá trình nhưng không ai biết cả, nói chung không biết cũng là một loại hạnh phúc.

Quay lại với mảnh mặt trăng đã bị Ngạo Vũ Băng hấp thụ, bây giờ nó đang ngoan ngoãn hóa thành năng lượng chữa trị cho kinh mạch của cô, kinh mạch từ rất bé và rất suy yếu đã trở nên rộng và chắc chắn hơn.

Cho đến khi năng lượng trong mảnh mặt trăng tiêu hao sạch thì Ngạo Vũ Băng cảm giác được tinh thần lực của mình dần tăng lên, không nhiều nhưng đây là một chuyển biến tốt.

Ngạo Vũ Băng mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Ngạo Thiên Khải, Ngạo Vũ Băng cố gắng ngồi dậy,… a phải gọi là từ từ ngồi dậy mới đúng, chẳng biết tại sao cơ thể của cô rất có sức lực, không cảm giác mệt mỏi như thường ngày nữa.

Ngạo Thiên Khải thấy Ngạo Vũ Băng nhẹ nhàng ngồi dậy thì cũng rất bất ngờ nhưng nhanh chóng được thay bằng sự kinh hỉ, dù sao thì Ngạo Vũ Băng khỏe mạnh vẫn là tốt nhất.

Ngạo Vũ Băng nghi hoặc vươn vai hoạt động tay chân, nhún người nhảy một cái thì phát hiện sức bật của nàng rất cao, Ngạo Vũ Băng lại thử chạy chạy một tý thì phát giác tốc độ cũng rất nhanh, Ngạo Vũ Băng nhíu nhíu mày, trong khi Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành thì đau đầu. Bảo bối của hộ thức tỉnh dị năng hệ tốc độ, tại sao không phải dị năng tự nhiên chứ, nhưng dù sao có vẫn hơn không, ít nhất là hơn những người có dị năng tạp nham khác và người bình thường.

Ngạo Thiên Khải nắm lấy tay Ngạo Vũ Băng nhẹ giọng. “Không cần phải thử nữa đâu Băng Nhi, em thức tỉnh dị năng hệ tốc độ.”

Ngạo Vũ Băng nhìn Ngạo Thiên Khải nghi hoặc hỏi, “Vậy mọi người có thức tỉnh dị năng không?”

Ngạo Thiên Khải lúc này mới chú ý, vội vàng cảm nhận cơ thể thì phát hiện trong cơ thể mình cũng có một luồng năng lượng, nhẹ nhàng vận chuyển lên lòng bàn tay thì thấy có một chồi non mọc lên. Ngạo Thiên Khải cười giễu: “Dị năng mộc hệ.”

Ngạo Thiên Hoành cũng cảm nhận được có một luồng năng lượng trong cơ thể, cố gằng di chuyển tới tay thì phát hiện luồng năng lượng này ương bướng không nghe theo cứ chạy loạn xạ, Ngạo Thiên Hoành cảm thấy rất bực bội. Cho tới khi Ngạo Thiên Hoành buông tha việc không chế thì luồng năng lượng lại chạy lên tới cổ họng, Ngạo Thiên Hoành không kiềm chế được rít dài. Tiếng rít nghe chói tai nhưng lại không lớn, thật kỳ lạ.

Ngạo Thiên Khải nhìn nhìn Ngạo Thiên Hoành, hai tay bụm lấy miệng, cố ngăn cản mình không được cười nhưng hắn không thể làm được, cười thành một tràng dài.

“Haha~ Hoành, em trở thành con dơi hồi nào vậy? Âm thanh của em cứ y như trong thế giới động vật. Oahahaha~”

Ngạo Thiên Hoành nghe anh trai cười nhạo mình thì mặt mày đỏ gấc, không biết là do tức giận hay xấu hổ, Ngạo Thiên Hoành quyết định ngậm miệng không nói một tiếng nào. Ngạo Thiên Khải cười đã rồi thì nghiêm trang nói.

“Thật ra cũng tốt còn hơn lúc trước!” Đúng vậy tốt hơn kiếp trước, kiếp trước dị năng của Ngạo Thiên Khải là dị năng hệ đặc biệt, tinh lọc nước, hờ hờ, không hề có sức chiến đấu, cho dù có được đoàn đội mang theo thì cũng chỉ quăng ở một xó mà thôi, tới lúc cần nước thì sẽ gọi qua rồi quăng cho một ít thức ăn, không cần thì phải tự lực cánh sinh. Kiếp trước dị năng của Ngạo Thiên Hoành cũng là hệ đặc biệt, đó là ca hát.Cuộc sống của hai người sau khi Ngạo Vũ Băng tự bạo là một mảnh thảm hại.

Mộ Hàn Vũ nhìn thấy năng lực của ba người Ngạo Thiên Khải, Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng thì rầu rĩ mở miệng. “Sao mọi người đều có mà tôi không có vậy?”

Ngạo Thiên Khải nghe Mộ Hàn Vũ rầu rĩ thì xoa đầu cậu. “Cậu thử tập trung xem trong cơ thể có gì khác thường hay không?”

Mộ Hàn Vũ ngoan ngoãn nghe theo lời dạy của Ngạo Thiên Khải thì phát hiện quả thật trong cơ thể cậu có một luồng năng lượng, Mộ Hàn Vũ hưng phấn gật đầu. Ngạo Thiên Khải cũng thấy vui vẻ, hy vọng nhìn Mộ Hàn Vũ, mong sao dị năng của cậu ta là hệ công kích.

“Cậu thử điều động nó lên tay, xuống chân hoặc một chỗ nào đó xem.”
Bình Luận (0)
Comment