Tầng hai là tầng bán trang sức, bốn người trực tiếp bỏ qua tiếp tục leo lên tầng ba, Mộ Hàn Vũ chợt nhìn thấy gì đó lùi về hai bước, nhanh chóng cầm lấy rồi nhét vào túi áo khoác, co giò đuổi theo ba người phía trước.
Như mong đợi tầng ba là tầng bán thực phẩm, bốn người chia nhau ra thu thập. Tại sao phải thu thập? Tất nhiên là che mắt người đời, dù sao có không gian tùy thân chưa chắc là tốt, sẽ bị người ta đánh chủ ý lên đầu rất mệt.
Ngạo Vũ Băng lựa chọn những thực phẩm đóng gói và gia vị thu vào trong không gian, cô cũng không tham lam chỉ lấy đi một nửa, dù sao trong Linh Phủ còn rất nhiều, có lấy thêm cũng là để qua mắt Mộ Hàn Vũ mà thôi, vả lại nếu lấy hết sẽ bị nghi ngờ.
Ngạo Thiên Khải cầm một cái ba lô đem qua chỗ Ngạo Vũ Băng, đeo lên vai cô, rồi tiếp tục lấy một ba lô khác nhanh chóng nhét đầy vào. Ngạo Vũ Băng từ trong Linh Phủ lấy ra một túi cát và đất, vẫy tay ra hiệu với ba người kia.
Mộ Hàn Vũ ở gần nhất nên đứng bên cạnh Ngạo Vũ Băng chờ Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành. Nhìn thấy ba người đứng trước mặt mình rồi thì Ngạo Vũ Băng nhẹ giọng giả thích.
“Bây giờ em sẽ phủ lên người chúng ta một số các và đất, mọi người nhắm mắt lại nhé. Sẽ nhanh thôi những người ngoài cửa sẽ tràn vào đây, chúng ta có lẽ quá sạch sẽ đối với họ, tốt nhất nên ngụy trang một chút.”
Ba người im lặng nhắm mắt lại, không ai thắc mắc hay ý kiến gì hết, Ngạo Vũ Băng thấy vậy cũng bắt đầu công việc, lấy từng nắm cát rắc lên đầu và nhét vào quần áo của từng người, nhưng tới phiên Mộ Hàn Vũ thì bị Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành hung hăng trừng một cái. Ngạo Vũ Băng vô tội nhún vai, đưa túi cát cho Ngạo Thiên Hoành.
Mộ Hàn Vũ vô tội bị Ngạo Thiên Hoành trút giận rắc hết cả túi cát lên người, do Mộ Hàn Vũ bị cát làm ngứa mũi nên ách xì một cái, Ngạo Thiên Hoành nhanh chóng quăng một ít cát vào, Tiểu Vũ của chúng ta thật đáng thương. Mộ Hàn Vũ tức giận rủa thầm. “Chết tiệt!” Ngạo Thiên Khải vừa vặn nghe được dùng thanh kiếm gõ đầu Mộ Hàn Vũ một cái cốc làm cậu ta đau đến phát khóc, ôm lấy đầu la nhỏ.
Đúng lúc này tiếng bước chân từ dưới lầu truyền lên, bốn người nhanh chóng mang ba lô chạy lên tầng bốn, đây cũng là tầng cao nhất của siêu thị - khu bán thiết bị gia dụng.
Những người ở tầng dưới chạy lên vừa vặn nhìn thấy được bốn người lên cầu thang đi tầng bốn, một người vội la lên. “Nhìn kìa! Có người!” – Một vài người cũng quay sang nhìn rồi quay mặt đi thu thập thức ăn, dù sao bây giờ nên lấy thức ăn trước, chuyện mấy người kia tính sau đi.
Bốn người đi lên tầng bốn thì nhanh chóng tìm kiếm một số vật dụng sử dụng bằng ánh sáng mặt trời, Ngạo Vũ Băng nhanh chóng thu lấy rồi quay xuống lầu ba. Chưa bước được vài bước thì chợt nghe phía trước tiếng bước chân trở nên hỗn loạn, mọi người la toáng lên, bốn người dừng chân lại, nép vào góc tường xem tình hình.
Một số tang thi đã tràn vào lầu ba, trong đó có một số tang thi đã tiến hóa mang theo dị năng, năng lực thì ngang bằng nhưng số lượng lại áp đảo. Dù con người có dị năng thì khi chiến dấu với lượng lớn tang thi bình thường cũng rất chật vật huống chi bây giờ họ cũng chỉ mới thích ứng với việc mình có dị năng, vận dụng và phát huy ra sao họ đều chưa biết. Tang thi lại sống nhờ bản năng, việc vận dụng dị năng cứ như sông đổ biển, thuận lợi không cần hỏi.
Ước chừng có khoảng sáu dị năng giả ở tầng ba còn tang thi lên đến con số một trăm, trong đó có khoảng tám con tang thi có dị năng. Tình hình có vẻ là nghiên về phía tang thi nhưng bốn người không ai dự định nhảy ra làm thánh mẫu cứu con người, dù sao thì thánh mẫu đều chết sớm, họ không dại dột như vậy.
Trong đám người có một nam nhân mặc quân dụng màu xanh hét lớn, “giết” – những người sống sót bắt đầu tấn công về phía tang thi, hầu như vũ khí của mọi người đều rất thô sơ: búa, rìu, ba ton, mã tấu thậm chí chỉ là một ống sắt móp méo không biết đã giết bao nhiêu tang thi. Tang thi và người sống sót bắt đầu một trận quyết chiến.
Ngạo Vũ Băng nhìn thấy trận chiến đã bắt đầu thì nhíu mày nói nhỏ: “Tình hình không tốt, chúng ta nên giúp họ, nếu như họ chết hết thì chúng ta sẽ gặp phiền phức.” Đúng vậy, nếu lúc này họ gia nhập giúp những người còn sống sót thì tình hình sẽ khả quan hơn, tiêu diệt đám tang thi này sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng. Còn nếu chờ đến khi những người sống sót thật sự không cầm cự được nữa thì sẽ rất phiền phức, số lượng tang thi sẽ khá đông.
Ngạo Thiên Khải Ngạo Thiên Hoành và Mộ Hàn Vũ nhanh chóng gật đầu rồi tham gia vào trận chiến. Ba người con trai thì dùng kiếm, Ngạo Vũ Băng thì dùng roi, họ sẽ không để lộ ra dị năng, tốt nhất nên giữ lại cái gì đó làm vốn luyến phòng trường hợp bất ngờ.
Những người sống sót đều nhìn thấy bốn người bên ngoài vòng vây tham chiến, một phần ba tang thi bị dẫn dụ qua bên đó, họ cũng nhẹ bớt, nhưng lúc này không phải là lúc cảm ơn. Tất cả mọi người đều ra sức chém giết, khoảng mười lăm phút sau thì số lượng tang thi giảm thấy rõ. Nhiều người có thân thủ tốt cũng nhanh chóng giúp đỡ dị năng giả vây công tang thi tiến hóa.
Bốn người Ngạo Vũ Băng cũng không tính nhảy vào giúp đỡ, tiếp tục chiến đấu với tang thi bình thường, ra tay chuẩn xác một đao, một kiếm, một roi đứt cổ. Tiếng người la hét đau đớn, tiếng rít gào của tang thi, tiếng các bộ phận rơi xuống đất, tiếng đẫm đạp lên nhau, tiếng xé xác kết hợp với nhau vang lên bản nhạc của địa ngục, địa ngục đẫm máu.