Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 73

Vậy, ta sẽ cho các con được hạnh phúc hơn nữa.

Thần linh đã nói như vậy. Giờ nếu có cho Sakutaro quay về thời điểm trước khi xảy ra tai nạn thì cậu cũng chối từ.

Bởi lẽ sau khi gặp phải tai nạn cậu mới gặp được Tsugumi, nếu phải mất đi Tsugumi để tránh được tai nạn ấy thì thà rằng cứ thế này còn hơn. À, nhưng nếu được, cậu vẫn còn một nguyện vọng.

Xin ông trời hãy để cho con được ở bên Tsugumi nhiều hơn, dù chỉ một ngày.

So với chuyện mất đi ký ức, cậu còn sợ mất Tsugumi hơn.

Đang ngồi nghe tiếng chuông gió ở ngoài hiên thì có tiếng Tsugumi từ phòng khách gọi vào ăn cơm.

Trưa hôm nay hai người ăn mì lạnh. Trong những ngày oi bức kéo dài như thế này, cảm giác mì lạnh trôi trong cổ họng thật quá mức sảng khoái. Những sợi mì trắng mị nổi trên mặt nước đá, trong nước chấm có cả rừng với hành. Cậu cảm giác mì lạnh nhà mình mỗi năm đều cho vào rất nhiều thứ nhưng... Không lẽ chỉ là tưởng tượng?

"Ngon chứ?"

Nghe câu nói từ phía đối diện, Sakutaro mỉm cười gật đầu.

"Muốn ăn gì thì cứ nói nhé"

"Món nào Tsugumi nấu cũng ngon mà."

Tsugumi nghe cậu nói xong liền nheo mắt lại, trông có vẻ buồn bã. Sakurato đang định hỏi han thì tiếng chuông gió ngoài hiên lại ngân vang. Tsugumi lắng tai nghe rồi chợt khen, "Ừm, âm thanh hay thật..."

Một cơn gió lướt qua làm mái tóc Tsugumi lay động. Gần đây anh nuôi tóc dài, giờ đã có thể buộc thành một túm ở đằng sau. Khi Sakutaro khen sợ dây vải họa tiết chấm bi anh dùng để cột tóc trông thật dể thương, anh liên chỉnh sửa rằng, cái này phải gọi là dây buộc tóc mới đúng. Cậu bèn trêu anh giống mấy cô gái trẻ, Tsugumi chỉ khẽ nở nụ cười.

Trời chiều rất nóng nên hai người cũng không làm việc gì nặng. Mấy ngày nay, cái nóng có vẻ gay gắt lên nhiều. Sakutaro tha đi văng ra góc hiên nhà khuất nắng, biếng nhát nằm hóng gió.

"Uống miếng nước đi"

Tsugumi bưng một chiếc khay tới, bên trên đặt một ly nước.

"Tôi không khát mà."

"Không chăm uống nước là dể bị cảm nắng lắm."

Anh đặt chiếc ly lên thành còn đọng mấy giọt nước mát lạnh lên bàn, ở nơi dễ với tay nhất. Bên trong ly lơ lủng vô số bọt khí. Để ý tới ánh mắt của Sakutaro, anh mỉm cười trấn an.

"Đây là soda không đường. Bác sĩ không cho cậu uống nhiều đường đâu."

Tsugumi mỉm cười dịu dàng rồi quay về phòng khách.

Khi không khát mà vẫn phải uống nước thật sự rất khó chịu, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Sakutaro chậc chậc hai tiếng rồi mhomr người dậy với lấy ly nước. Cậu phát hiện có một chiếc lá xanh đang nổi bồng bềnh trên mặt nước soda, khi đưa mũi lại gần, hương bạc hà tươi mát xộc thẳng lên mũi cậu. Một mùi hương đậm chất mùa hè.

Tsugumi không thích bạc hà nên chẳng mấy khi dùng mà...

Cậu nhớ mình đã từng nghe được điều này ở một nơi quan trọng nào đó, vào một ngày xa xưa nào đó, nhưng cậu lại không nhớ đích xác hoàn cảnh.

Cả trong cuốn sổ ghi lại những chuyện đã làm trong ngày, và sổ tay ghi chép những thứ Tsugumi thích ăn đều không ghi lại chuyện đó. Vì sao cậu không ghi lại vậy nhỉ? Chẳng lẽ ngay đến chuyện ghi chép cũng quên sao?

Ký ức đã biến mất như đồng xu rơi khỏi túi.

Vì gắn bó với căn bệnh này quá lâu nên cậu đã quen với nó rồi chăng? Gần đây, thế giới xung quanh cậu cứ lùng bùng như một màng sương mờ ảo, cả hạnh phúc lẫn bất hạnh đều trộn lẫn nháo nhào.

Không chỉ lãng quên mà số lần Sakutaro nhầm lẫn này nọ cũng tăng dần, nhưng cậu không còn hoảng hốt, đau khổ như ngày trước, chỉ ngây ngẫn để mọi chuyện cùng thời gian trôi qua trước mắt mình. Đôi khi cậu còn cảm thấy chúng thật đẹp. Nếu là trước kia, Sakutaro sẽ khổ sở mỗi lần quên mất chuyện gì, nhưng giờ thì không như vậy nữa.

Quên lãng, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là được cứu rỗi.

Tại sao lại thế, Sakutaro cũng không biết. Cậu thong thả nhấp một ngụm soda bạc hà.

Mơ mơ màng màng trải qua một buổi chiều, Sakutaro mở mắt ra khi nghe thấy tiếng gọi.

"Ông Areno, 3 giờ rồi."

"3 giờ?"

Dường như chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu nghiêng đầu sang một bên ra chiều thắc mắc.

Tsugumi mỉm cười nắm tay cậu như muốn dỗ dành, "không hiểu cũng được"

Sakutaro nhốm dậy khỏi ghế, Tsugumi dẫn cậu đi qua phòng khách và phòng ngủ, rồi bước vào gian phòng bên cạnh. Đây là nơi làm việc của Tsugumi, cậu chẳng mấy khi vào đó nhưng...

"Ông cứ thong thả nói chuyện với ông Tsugumi đi nhé."

Cô gái trẻ nói vậy rồi thả tay Sakutaro, bước ra khỏi căn phòng.

Bị bỏ lại một mình, Sakutaro đứng đó ngẩn ngơ hồi lâu. Trong căn phòng tĩnh lặng có một bàn thờ, bên trên treo di ảnh của Tsugumi.

A...

Trong lòng cậu lăn tăn gợn sóng.

Phải rồi, anh đã không còn nữa.

Tsugumi đã ra đi từ hai mươi năm trước. Năm anh 86 tuổi.

"Sakutaro, cảm ơn cậu đã sống lâu hơn tôi."

"Cảm ơn cậu đã giữ lời."

"Tôi đã vô cùng, vô cùng hạnh phúc."

Đó là những lời cuối cùng của Tsugumi, khiến cậu nhớ ra điều mình từng hứa khi còn trẻ.

"Chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn anh, sẽ không bỏ anh lại một mình để ra đi trước, sẽ không để anh phải cô độc nữa."

Từ ấy đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ? Lâu tới mức cậu không thể tính ra ngay được, nhưng trong cái đầu không thể trông cậy được này toàn đọng lại những kỷ niệm hạnh phúc, và cậu biết, cả Tsugumi cũng đã hoàn thành lời hứa anh trao cho cậu đêm ấy.

"Tôi cũng sẽ khiến cậu hạnh phúc."

Vừa đón nhận những gợn sóng ký ức yên ả, Sakutaro vừa chậm rãi ngồi xuống đệm. Sau một hồi ngây người nhìn di ảnh, cậu thắp một nén hương.

"Hôm nay tôi lại quên nữa. Xin lỗi anh nhé."

Sakutaro mở lời.

"Nhưng, tôi đã nhớ ra rồi." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Ngày nào cậu cũng quên mất sự thực là Tsugumi đã ra đi, còn nhầm cô giúp việc trẻ thành anh. Cho nên cứ tới 3 giờ chiều, cậu lại nhờ cô giúp việc đưa mình tới phòng thờ để xác nhận. Mỗi ngày quên đi, rồi mỗi ngày nhớ lại. Trước khi bị cảm giác mất mát đong đầy cuốn trôi, Sakutaro vướn tay lấy cuốn sách đặt trên bàn thờ.

Tiêu đề của nó là Chuyện Sakutaro

Đây là cuốn sách mà biên tập viên khi đó đã phải mất ba năm trời để thuyết phục Tsugumi cho phép xuất bản, vì anh vốn chỉ muốn cho mình cậu đọc. Cuốn đầu tiên đã ra mắt độc giả từ rất lâu rồi. Trái với dự đoán của cả phòng biên tập lẫn tác giả, tuy chỉ được chắp ghép từ những câu chuyện giản dị mỗi ngày, Chuyện Sakutaro lại dần dần bán chạy, trở thành một series truyện nổi tiếng kéo dài những 11 quyển.

Dù lượng công việc tăng dần theo năm tháng nhưng bản thân Tsugumi vẫn không hề thay đổi, cho đến tận trước ngày mất đi ý thức, anh vẫn cặm cụi viết lách, rồi để Sakutaro đọc nó đầu tiên. Những chuyện trong ngày cậu đã quên, lại được tiểu thuyết của Tsugumi nhắc cho nhớ lại. Những câu chuyện được gắn kết bằng ánh mắt dịu dàng của Tsugumi như cây gậy chống đỡ Sakutaro, để cậu không bị ngã.
Bình Luận (0)
Comment