Ngủ Ngon, Lương Tiêu

Chương 1

Diệp Quý An, năm nay 34 tuổi, là phần tử nhận lương cao tận tụy với công việc, mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường, ngồi chuyến tàu điện đầu tiên từ nhà đến phòng tập gym của công ty để chạy bộ nửa tiếng.

Sở dĩ đến sớm như vậy là bởi vì khi chạy bộ phải mặc áo cộc tay, mà anh lại không muốn bất kì ai nhìn thấy phần cánh tay, vai và lưng chi chít những hình xăm của mình.

Những hình xăm này là do hai năm trước trong lúc cảm thấy buồn chán cuộc đời, muốn tìm kiếm chút kích thích, Diệp Quý An liền đi xăm logo nhóm nhạc rock mình yêu thích lên người, còn có hoa hồng với đầu lâu gì đó. Đương nhiên công cuộc tìm kiếm kích thích của anh đã thất bại, anh chỉ cảm thấy vừa xấu vừa đau.

Sau khi vận động xong Diệp Quý An đi tắm rửa, xịt chút nước hoa mùi nhàn nhạt, dùng áo sơ mi dày che đi những hình xăm, cho dù là mùa hè cũng vậy. Không phải do anh có hứng thú gì với việc chạy bộ, chỉ là muốn phòng ngừa mỡ thừa xuất hiện, vả lại cũng giúp bản thân duy trì tốt tinh thần làm việc buổi sáng.

Thật vậy, làm một công chức ngành tài chính, mỗi phút đều phải chăm chăm nhìn chỉ báo CSI của Thượng Hải, Thâm Quyến, còn cả cổ phiếu Mỹ, chỉ cần bận vào là đảo loạn giờ giấc, dù cho có đúng giờ tan ca, mỗi lần chen chúc trên tàu điện về nhà vào giờ cao điểm, vừa đeo tai nghe vừa liếm hồ hôi chảy từ đỉnh mũi, Diệp Quý An lại muốn chết quách đi cho xong, đương nhiên anh chỉ nghĩ vậy mà thôi.

Nhìn trò chơi mới vẫn chưa phát hành, PS4 mua năm ngoái vẫn còn mới, buổi biểu diễn ca nhạc mình xin nghỉ phép đi xem vẫn chưa đến ngày, tiền vay tín dụng mua nhà vẫn chưa trả hết, cho nên anh làm sao mà chết được.

Xuống tàu còn phải lóc cóc đi xếp hàng mua khoai lang nướng, anh không dám ăn xiên nướng giá rẻ yêu thích vì sợ béo, bụng nọng mà mặc áo sơ mi thì lại hóa tai vạ. Diệp Quý An có hơi hối hận, buổi trưa đi ăn đồ Nhật cùng cấp dưới giá cả khá đắt, dù hóa đơn là ai trả của người nấy thì anh vẫn đau lòng, tháng này tiết kiệm không được bao nhiêu, chắc trả không nổi tiền nhà mất.

Về đến nhà cũng phải tự mình quét dọn vệ sinh, dịch vụ dọn nhà theo giờ gần đây tăng giá vùn vụt, anh cảm thấy chẳng bằng nhân lúc trong tay chưa có DDL* tự mình rèn luyện thân thể một chút. (*deadline)

Nhắc đến cậu nhân viên trẻ tuổi trưa nay cùng đi ăn đồ Nhật kia, Diệp Quý An vừa lau nhà vừa đánh giá, có chút lo lắng cũng có chút kiêng sợ.

Lo lắng bởi vì người ta mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh chưa được hai năm, lương cũng ít, thế mà cả ngày ăn xài phung phí, thích mặc đồ hiệu xa xỉ, đặc biệt còn có sở thích chụp hình lãng phí tiền. Anh nghĩ không biết người kia sau này làm sao mà kết hôn mua nhà được.

Còn kiêng sợ vì cậu ta là người duy nhất trong công ty biết trên người anh có hình xăm, ngày trước cứ đến kì kiểm tra sức khỏe thì anh lại tìm cớ đi đến bệnh viện quen thuộc khám.

Chuyện không may là hai, ba tháng trước, vào một buổi sáng đầu thu, trong lúc đang tắm ở phòng tập thì Diệp Quý An bị đau dạ dày, vài phút sau đi vào phòng thay đồ, đúng lúc bắt gặp cậu nhân viên trẻ tuổi kia cũng đang thay đồ tập. Cậu nhân viên trẻ tuổi lúc nhìn thấy anh có hơi sững sờ.

Diệp Quý An cũng gượng gạo chỉnh lại tư thế đứng đối diện người ta, dấu đi phần lưng của mình, cố gắng bày tra bộ dạng lịch sự khiêm tốn, “Tiểu Lương sớm vậy đã đến tập à?”

“Tiền bối mới đến sớm!” Cậu nhân viên trẻ tuổi híp mắt lười nhác cười, hai mắt lướt qua một lượt không chút kiêng kị gì nói, “Tiền bối ngầu thật đấy!”

Lần đầu tiên có người khen anh ngầu. Phải không? Hình xăm này bố mẹ anh hơi một chút là đem ra cằn nhằn, ngay cả người bạn gái năm đó đã bàn việc cưới hỏi cũng vì hình xăm của anh mà châm chọc dai dẳng.

“Cảm ơn.” Diệp Quý An vẫn khách khí. Không ai biết lúc cài xong cúc áo đi ra khỏi phòng thay đồ thì gương mặt anh hốt hoảng muốn bỏ chạy. Diệp Quý An vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng, còn đặc biệt mua thêm một chai nước ép trái cây và một chiếc bánh sandwich đầy thịt, nhân lúc chưa có người đến, tìm bàn làm việc của cậu nhân viên trẻ tuổi đặt vào trong ngăn.

Diệp Quý An ở trong phòng làm việc của mình nhìn qua cửa kính trong suốt, thấy cậu thanh niên kia cầm bánh cười híp cả mắt, một tay mở nắp chai nước ép, lại cười hì hì nói một hai câu với cô đồng nghiệp bên cạnh, nhìn vào khiến cho tâm tình anh tốt lên không ít.

Có đoán ra là mình không nhỉ?

Liệu cậu ta có nghĩ rằng mình đang lấy lòng cậu ta không?

Cho rằng mình “hối lộ” cậu ta? Kéo gần quan hệ? Này, mình mới là cấp trên đấy!

Cậu ta sẽ nói ra chuyện mình xăm hình sao?

Diệp Quý An còn tranh thủ giờ nghỉ trưa cẩn thận kiểm tra lại quy định của công ty, không có điều khoản nào cấm xăm hình hết, nhưng anh cứ cảm thấy nếu bị truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Lại muốn chết hơn rồi.

Không ngờ chưa đến hai ngày, khi Diệp Quý An đang hút thuốc ở một góc nhỏ thanh tĩnh quen thuộc phía sau tủ sách của phòng hút thuốc, bản thân chìm trong trạng thái khao khát muốn chết đồng thời nghĩ về nội dung lãnh đạo giao cho buổi chiều hôm nay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, cậu thanh niên với dáng vẻ thư thái lạc quan như thường ngày đang nghênh ngang đứng bên cạnh anh, sau đó cũng châm một điếu thuốc.

“Chào buổi sáng!”

“Chào!” Diệp Quý An khẩn trương như bị lãnh đạo triệu tập riêng.

Cậu thanh niên cười cười, “Tiền bối có vẻ rất thích một mình trốn ở nơi này nhỉ?”

Quả nhiên là tìm anh có việc, Diệp Quý An trưng ra bộ mặt tươi cười ôn hòa, “Cũng tạm, bộ phận của chúng ta không có mấy người hút thuốc, phụ nữ lại nhiều, anh không muốn ảnh hưởng người khác.”

“Ha ha, em cũng thế.” Cậu thanh niên đáp, thế nhưng bộ dạng hút thuốc của cậu ta nhìn thế nào cũng không được thành thạo, có chút nghi ngờ cậu ta chỉ đang giả vờ làm tên nghiện hút thuốc.

“Trước đây không biết Tiểu Lương cũng hút thuốc đấy.”

“Gọi em Lương Tiêu là được.” Cậu thanh niên chỉ vào thẻ nhân viên treo trên ngực. “Tiền bối chắc cũng không lớn hơn em nhiều ha.”

“Ha ha, cũng đúng.” Diệp Quý An nhìn cậu, nghĩ bụng chút nữa về phải tra xem cậu bạn này sinh năm bao nhiêu mới được.

“Ưm.” Lương Tiêu cũng quay qua nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, trong bầu không khí lạ thường nhìn ra được cậu có chút vui vẻ.

“Được rồi, bớt trốn việc lại!” Diệp Quý An điềm tĩnh dập điếu thuốc không dễ dàng mới hút hết trong tay, vỗ vỗ vai cậu. “Tôi về văn phòng trước.”

“Đúng rồi tiền bối.” Lương Tiêu đột nhiên gọi tới. “Có việc này em nghĩ mình nên nhắc anh.”

“Cậu nói đi.” Diệp Quý An có cảm giác mình muốn biến thành con thỏ nhảy khỏi đây ngay lập tức.

“Hình xăm của anh, thật ra mặc áo nhạt màu cũng có thể nhìn thấy thấp thoáng.”

Lương Tiêu thấp giọng nói, rủ mắt nhìn cánh tay người kia đang đặt trên vai mình quên mất bỏ xuống. “Ít nhất em có thể nhìn thấy.”
Bình Luận (0)
Comment