Ngủ Ngon, Lương Tiêu

Chương 12

Cái miệng của Diệp Quý An đã hơn tám trăm năm chưa làm việc gì ngoại trừ nói chuyện, ăn uống và hút thuốc. Giờ đây nó phản hồi lại Diệp Quý An hai việc:

Thứ nhất, kỹ thuật hôn của thằng nhóc Lương Tiêu này sao mẹ nó đỉnh vậy?

Thứ hai, sao mình gà vậy?

Thật ra hai người cũng hôn được một lúc, mười giây? Nhiều nhất cũng không đến hai mươi giây. Rõ ràng Diệp Quý An mới là người mở miệng hôn trước, vừa hé miệng ra phát hiện hơi thở của người kia cũng lập tức hòa quyện vào, ma xui quỷ khiến làm anh nhường mất thế chủ đạo, từ tấn công biến thành đón nhận không đến một giây, nói đón nhận cũng không đúng, phải là được chăm sóc. Lương Tiêu từ hơi thở đến động tác đều đang săn sóc anh. Có lẽ thằng nhóc này thực sự có mê lực, Diệp Quý An chỉ cảm thấy một vài bộ phận nào đó trong khoang miệng mình bỗng trở nên hết sức mẫn cảm, trước khi bị Lương Tiêu hôn anh không hề cảm nhận được sự tồn tại của chúng, ngay đến ăn lẩu cay cũng không cảm nhận được, chứ không phải ngứa ngáy như lúc này.

Diệp Quý An kéo mạnh cổ áo sơ mi của Lương Tiêu, bởi vì Lương tiêu không ôm anh, cũng không có động chạm cơ thể, cậu chỉ nhẹ nhàng vuốt lên hai má anh, cẩn thận như vuốt ve một chiếc bình sứ Nguyên Thanh đang chuẩn bị được bày bán trên đài đấu giá, anh cảm thấy cái eo già này của mình bắt đầu mềm nhũn, hô hấp của mình cũng gấp gáp lên mấy lần, Diệp Quý An buộc mình phải mở mắt.

Anh nhìn thấy mắt Lương Tiêu vẫn đang nhắm, giữa đôi lông mày thả lỏng thư thái, đuôi mắt cong cong giống như mang theo ý cười, nếu như cậu là một nghệ thuật gia đang diễn tấu loại nhạc cụ yêu thích của mình, có lẽ đó chính là biểu cảm giống như giờ phút này. Diệp Quý An nghiêm túc nghĩ, nghĩ không lâu, đôi mắt đó đã mở ra rồi.

Giây kế tiếp, môi lưỡi Lương Tiêu buông tha anh, nhưng tay vẫn vuốt ve đôi má anh, cảm giác hai người giống như trán chạm trán, dùng đầu ngón tay lau đi nước miếng còn vương lại trên khóe miệng, “Tiền bối cảm thấy thoải mái không?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.

“… Cũng được.” Diệp Quý An chỉ cảm thấy vừa rồi hai người dừng lại có chút đột ngột.

“Ừm, không nên hôn quá lâu.” Lương Tiêu cười rộ lên, buông tay khỏi gương mặt Diệp Quý An, đứng thẳng người, giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh, “Tiền bối sẽ chịu không nổi.”

Diệp Quý An trong lòng phản bác, cậu ta coi anh là cái gì vậy, ít nhiều anh cũng là người có thể bơi được hơn năm trăm mét hạng mục bơi tự do, lượng dung tích phổi đó còn không đủ để cậu ta hôn sao?

Lại nghe Lương Tiêu giải thích hết sức hợp lý: “Đây là quá trình cần tiến dần từng bước, cả tâm lý và sinh lý, nếu như động tác của em quá gấp gáp sẽ chỉ làm mọi thứ đảo lộn lại, khiến tiền bối sinh ra cảm giác mâu thuẫn.”

Diệp Quý An nghe đến đầu óc có chút lơ mơ, khi anh căng thẳng sẽ có thói quen nói linh tinh, ví dụ như bây giờ trong đầu anh chỉ toàn những suy nghĩ tạp nham: Được rồi, xem như tôi nhìn ra rồi, trình độ tiếng Trung của cậu gần đây tiến bộ rõ rệt chứ gì, được khen vài câu thì thích dùng thành ngữ nói chuyện đúng không? Cấu trúc ‘nếu như… thì’ dùng rất quen miệng phải không? Để cậu đi dạy ngữ văn ở trường tiểu học là thiệt thòi cho cậu rồi, dù sao cậu cũng thông minh như thế, phân tích hôn môi cũng có lý thuyết có chứng cứ giống như đang phân tích cổ phiếu cho người nghe.

Tuy nhiên, tâm lý hoạt động phong phú cũng không thể biểu hiện lên trên mặt, Diệp Quý An đơn giản hỏi: “Tiến dần từng bước? Ví dụ như lần sau hôn tăng thêm năm giây?”

Lương Tiêu nâng mày, “Có thể thử.”

Diệp Quý An quyết định có việc nói thẳng: “Bởi vì anh là trai thẳng?”

Lương Tiêu nghiêm túc gật đầu, “Tiền bối có phản ứng sinh lý với em không?”

Diệp Quý An vô hình trung nghẹn họng, không nói được thành lời. Lúc nãy nói anh thoải mái đúng là có thoải mái, eo mềm nhũn cũng là đúng thật, nhưng vẫn chưa đến mức làm đũng quần anh cứng lên. Nói thật thì những năm gần đây anh thay đổi rất rõ rệt, không còn quá hứng thú với việc xem phim người lớn, khi nằm trên giường việc duy nhất nghĩ tới là phải ngủ đến chết, mơ những giấc mơ đẹp không muốn tỉnh dậy, không mơ đào hoa chỉ mơ phát tài. Cho dù có lúc nhàm chán xem được nửa bộ, anh vẫn cảm thấy cứ thiếu thiếu gì đó, nỗi buồn nhân sinh của hiền giả còn mãnh liệt hơn vài phút sung sướng hư ảo, thậm chí anh còn hoài nghi liệu có phải mình sắp gia nhập hội triệt dục trước tuổi 35 không.

Nhưng anh có thể nói việc này với Lương Tiêu sao? Khác nào đang chứng nhận với đối tượng ái muội của mình rằng anh sắp đến giai đoạn lên không nổi nữa rồi ư!

Vì thế Diệp Quý An hỏi ngược Lương Tiêu: “Cậu cứng rồi à?”

Lương Tiêu thẳng vai như không có việc gì, “Anh muốn sờ không?”

Diệp Quý An vươn tay tới, “Tôi xem thử.”

Thế nhưng Lương Tiêu vừa né người đã trốn thoát được, “… Vẫn nên thôi vậy.” Cậu ngoảnh mặt nhìn ra mảnh tối tăm bên ngoài cửa sổ, không còn hưng phấn như cũ nhìn Diệp Quý An.

Lần này Diệp Quý An ngược lại có chút trộm vui mừng, đúng là đồ hổ giấy, anh nghĩ, sờ hay không thì cậu ta cũng xấu hổ hơn mình. Anh lại chăm chú nhìn đôi tai đã đỏ ửng của Lương Tiêu, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật là quen mắt, Lương Tiêu từ lâu đã bắt đầu ở trước mặt mình lộ ra biểu cảm xấu hổ rồi.

Anh tặng cho bản thân một tràng pháo tay, đập đập vai Lương Tiêu, bắt đầu hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ là…”

Lương Tiêu lập tức quay mặt lại, lần nữa nhìn thẳng mắt anh, không chút ngại ngùng, ngược lại ánh mắt sáng ngời, “Anh động lòng rồi, em biết.”

Gương mặt Diệp Quý An trong chốc lát phát nóng, giống như ngồi trong phòng hội nghị đông người cả ngày, chuẩn bị báo cáo hạng mục, anh nghe thấy nhịp tim mình dập bình bịch, vả lại còn xác định Lương Tiêu cũng nghe thấy, cho nên mới có thể phán đoán chắc chắn là mình đã rung động, “Anh không phải người hôn không cảm xúc.”

“Vậy còn đi ngủ thì sao? Nếu như không phải em mà là phó quản lý Trần mất ngủ, tiền bối cũng sẽ giúp anh ấy như vậy sao?”

“Đương nhiên là không!” Lời này chẳng thèm nghĩ đã nói ra, Diệp Quý An sau khi biết mình hơi to tiếng mới phát hiện, những việc ngày trước, ví dụ như anh cảm thấy bản thân làm gối ngủ cho Lương Tiêu là hoàn toàn hợp lý, không cần bất cứ lý do nào.

Anh đương nhiên nhớ đến lời Lương Tiêu từng nói, cậu có người mình thích, đang theo đuổi, cũng không thể thiếu được người đó.

Nếu như nói theo đuổi người khác không cần treo trên miệng, vậy bị người khác theo đuổi là một loại chuyển hóa lặng lẽ… Diệp Quý An chỉ cảm thấy càng nghĩ càng túm ra được một chuỗi manh mối, cũng giống như việc Lương Tiêu thích đọc ngược tiểu thuyết trinh thám… Thực ra chính mình cũng đã sớm có dự cảm rồi, không phải sao? Sức mạnh của ám chỉ tâm lý đúng là không thể xem thường được.

“Em biết tiền bối sẽ không làm thế.” Lương Tiêu không để cho anh có quá nhiều thời gian suy nghĩ, đôi lông mày cong cong trở lại, ẩn trong đôi mắt là ý tứ đã dự liệu từ trước, “Thực ra bây giờ anh cũng không cần phải suy nghĩ về việc chúng ta có nên đến với nhau hay không.”

“Hả?” Diệp Quý An trong phút chốc lại phát ngốc, anh vừa hôn người ta, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đi tìm hiểu căn nguyên gốc rễ, anh không định lấp liếm, bởi vì anh tin mình một khi đã rung động, vậy thì phần tình cảm này chắc chắn tồn tại, chỉ cần thản nhiên thừa nhận anh chấp nhận, anh thích ứng là được rồi, Lương Tiêu nói vậy là có ý gì?

“Những việc như yêu đương nặng nề hơn so với thiện cảm lúc ban đầu, huống hồ đối tượng yêu đương còn cùng giới với mình, việc như vậy không nhiều người có thể tiếp nhận ngay.” Chỉ nhì Lương Tiêu dựa vào cửa kính lạnh lẽo, thanh thản bình tĩnh bày tỏ quan điểm của mình.

“Thiện cảm là những thứ mềm yếu, dễ dàng bị nhầm lẫn với tình yêu, thậm chí bị quy về một loại lừa gạt, cuối cùng tự nhiên sẽ bị vứt bỏ. Em không phải nhà chủ nghĩa lý tưởng, bởi vì em thật lòng thích tiền bối, cho nên em không muốn trở thành một kẻ lừa gạt.”

Diệp Quý An hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, quan điểm của người trẻ tuổi bây giờ đa hình da dạng, anh cũng thấu hiểu phần nào, nhưng Lương Tiêu này có thể nghĩ được vừa lý tính vừa thẳng thắn như vậy, đây đúng là hạt giống tốt để làm đầu tư, những dự án tiền tỉ đưa cho cậu ta cầm, cậu ta không những không run sợ mà còn có thể thức thời chơi được đối phương vài cú.

“Cậu nói đúng.” Diệp Quý An chỉnh lại tâm tình, cũng bày ra thái độ sáng suốt chân thành, dù sao anh cũng không phải người làm việc bừa bãi, “Dù là bất cứ khi nào, yêu đương cũng rất rắc rối, anh đối với việc này không phải không có chuẩn bị.”

“Vậy em sẽ đợi đến khi tiền bối không sợ bất kì rắc rối nào nữa, chỉ muốn ở bên em thôi, giống như em bây giờ vậy.” Lương Tiêu chỉnh lại cổ áo cho Diệp Quý An, nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh, lông mi cậu dịu dàng duỗi thẳng, “Em muốn đợi đến khi tiền bối thật sự thích em, em sẽ nỗ lực.”

“Diệp Quý An chậm rãi tiêu hóa đống này một lúc, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc không miêu tả được thành lời, cuối cùng lại chọn cách bật cười khì khì, không phải anh không đủ nghiêm túc, anh chỉ cảm thấy bộ dạng Lương Tiêu như vậy có chút đáng yêu lạ thường, làm anh có cảm giác muốn uống một cốc sô cô la nóng hay đại loại như vậy. “Cho nên chúng ta bây giờ là… trạng thái chuẩn bị yêu đương?”

Lương Tiêu nghiêng đầu ngắm nhìn anh, “Nói vậy cũng được.”

Diệp Quý An xoa xoa hai mắt mình, “Anh biết rồi, vậy nhà triết học Tiểu Lương có yêu cầu gì dành cho anh không?”

Lương Tiêu lập tức nói: “Đừng hẹn hò với ai là được.”

“Tiền bối yêu có cầu gì cho em không?”

Diệp Quý An suy nghĩ một chút, cũng chỉ suy nghĩ có một chút đó thôi, bọn họ bị tiếp viên hàng không phát hiện rồi, người ta cười tươi như hoa nở đề nghị hai vị đây nhân lúc đường bay chưa có nhiều lỗ hổng không khí thì nhanh về chỗ ngồi, vì thế Diệp Quý An nghiêm túc dắt Lương Tiêu quay về vị trí của mình. Chỉ nhìn thấy bốn người đồng nghiệp ngủ ngon lành, đầu của lão Trần còn nghiêng nghiêng ngả ngả gối lên ghế ngồi của Lương Tiêu, Diệp Quý An đẩy một cái làm lão rụt cổ trở về nghế của mình, sau đó ấn Lương Tiêu xuống ghế ngồi ngay ngắn, “Anh cũng có một yêu cầu, đợi đến khi nghỉ lễ, cậu có thể mời anh đến nhà cậu ở hai ngày không?”

Cặp mắt to của Lương Tiêu bỗng nhiên tròn hơn bình thường, hỏi: “Sống thử?”

“… Không phải tuyệt đối như vậy.” Diệp Quý An bóp lưng ghế của cậu, tổ chức lại ngôn ngữ biểu đạt của mình, “Anh muốn nói rằng, cậu mua nhà có phải nhìn trúng điều kiện gì của tiểu khu này rồi không?”

“Đương nhiên là muốn gần tiền bối hơn một chút.” Lương Tiêu nghiêm túc, cậu tự có lập trường của mình, “Nhưng sống chung thì hơi nhanh rồi.”

“Cậu nghĩ gì vậy, anh không định làm việc khác, giúp cậu ngủ cũng không được sao, giống như mấy hôm nay vậy.” Diệp Quý An cũng ngồi lại ghế của mình, vắt một chân lên, cách một lối đi nhìn cậu, “Ừ thì, bây giờ không phải mỗi mình cậu theo đuổi anh nữa rồi, công việc bận như vậy, chúng ta tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm nhé.”
Bình Luận (0)
Comment