Ngủ Ngon, Lương Tiêu

Chương 26

Dù sống ở thành phố vệ tinh, nhưng do dân cư đông đúc nên siêu thị ở đây lúc nào cũng chật kín. Diệp Quý An nhớ ra có một rạp chiếu phim trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm, hai người đã từng đến đó vài lần, từ cầu thang đi xuống rẽ một góc, bên cạnh tòa Game Center, có một cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ xếp hình.

Quả nhiên là không nhớ nhầm, trước giờ cơm trưa hai người qua đó ngắm một lúc, nhìn thấy tiệm nhỏ mà nội dung phong phú, có đủ các mẫu phẳng, mẫu khối, mô hình tháp Eiffel theo hình dạng Âu-Á, thành phẩm được trưng bày trong tủ kính, nhiều bộ đồ chưa được mở hộp xếp thành đống cao. Người hướng dẫn mua hàng đang ngồi mua tích trữ cổ phiếu ở quầy thanh toán, không mấy quan tâm đến khách hàng, Diệp Quý An An tập trung ngắm những món đồ tinh xảo. Không giống như những món đồ chơi xếp hình dành cho trẻ em giống như trong tưởng tượng của anh, những món đồ xếp hình chuyên nghiệp này đều có kích thước chỉ bằng đầu ngón tay cái, thậm chí có loại còn nhỏ hơn, trông vừa mỏng manh vừa dễ vỡ,  giả dụ như cầm trên tay lâu quá thì nó có thể bị cong mất.

Diệp Quý An trong trong lòng nghĩ, bố vợ không hổ là người biết kiếm tiền, có tâm tư đối phó với những thứ này, lại còn xem nó như sở thích, đổi lại nếu là mình có lẽ đã nửa đường đứt mệnh, nói khéo léo chính là đau đớn cả đời. Nhưng mà lần này còn được yêu cầu phải chơi cùng bố vợ, còn phải càng phức tạp càng tốt, Diệp Quý An đã chuẩn bị tốt tinh thần nhẫn lại, anh định tìm một mẫu ghép to một chút, màu sắc một chút, tốt nhất là phải có chút ngụ ý.

“Ừm.” Lương Tiêu đút tay vào túi quần ngẩng mặt lên, mắt quét qua những chiếc hộp giấy, nheo mắt lại nhìn, “Thật ra đa số những thứ này bố em đều đã ghép qua rồi, đặc biệt là các bức họa nổi tiếng thế giới. Lúc nhỏ em không ít lần ghép cùng ông ấy.”

Diệp Quý An buồn phiền, “Vậy còn Trung Quốc thì sao? Thanh Minh Thương Hà Từ?” Anh chắp tay sau lưng, nhìn vào chiếc hộp lớn nhất.

“Thế thì lại quá lớn, nhà em không có chỗ treo.” Lương Tiêu cười, đột nhiên duỗi tay lấy một chiếc hộp trắng từ trên nóc tủ xuống đưa cho anh, “Chính là cái này.”

Bên trên in dòng chữ tiếng Nhật, nhưng Diệp Quý An cũng có thể đọc hiểu, ví dụ như logo, “純白の地獄”.

“Chỉ có 1000 tấm, ghép ra rất nhỏ.” Lương Tiêu nhìn mép hộp.

Diệp Quý An nuốt nước bọt, “… Em chắc chắn chứ?” Toàn là màu trắng, anh nhìn hoa cả mắt rồi.”

“Bố em vẫn luôn muốn ghép cái này, nhưng miệng nói muốn cũng chẳng bao giờ làm, rõ ràng chỉ cần đặt mua trên mạng là được.” Lương Tiêu kẹp cái hộp mỏng giữa hai ngón tay, quay qua quay lại đầy điệu nghệ, “Lần này không thoát được rồi.”

Diệp Quý An luôn cảm thấy người trước mắt có chút hả hê.

Nhưng nụ cười lại thuần lương.

Cho nên thiên thần và ác quỷ trên người em ấy có thể chuyển đổi theo ý muốn?

Đột nhiên Diệp Quý An bị suy nghĩ sến sẩm của mình làm cho rùng mình. Anh đuổi theo Lương Tiêu đến quầy thanh toán, tuy đây không phải món đồ đắt tiền gì, nhưng tốt xấu gì anh cũng đến làm khách của bố người ta, không thể để Lương Tiêu trả tiền được.

Ngoài mẫu xếp hình ma quỷ ra, Lương Tiêu còn chọn một khung tranh có kích cỡ phù hợp, nói là có thể bổ trợ cho việc ghép hình, sau đó cậu một tay xách túi quà chuẩn bị tặng cho bố mình, một tay nắm lấy tay Diệp Quý An chuẩn bị giới thiệu cho bố mình, vui tươi rạng rỡ đi xuống dưới lầu ăn lẩu hải sản.

Buổi chiều hôm đó hoạt động team building diễn ra như dự định, mức độ phản nhân loại của nó đúng là không phụ sự kỳ vọng của quần chúng. Từ một rưỡi bắt đầu, rục rịch đến cả trăm nhân viên, ai cũng liều mạng chạy trong gió rét, đến khoảng sáu giờ mới thành công chạy hết một vòng công viên Olympic. Diệp Quý An bị bao vây giữa đám người trưởng phòng chủ quản của tổng giám đốc, quy củ dừng lại nghỉ một lúc, sau một hồi đi bộ, anh nén trở về bộ phận mình, một đám người trẻ tuổi xúm lại quanh anh kể khổ, người nào người nấy mặt cũng tủi thân còn hơn bị bắt tăng ca nửa tháng, Diệp Quý An bất bình ra mặt đến an ủi bọn họ, chia cho bọn họ chocolate và túi giữ nhiệt, tầm mắt liếc sang hướng khác.

Chỉ nhìn thấy Lương Tiêu cách đó chừng mười mấy bước, vẫn là bộ trang phục lúc mới bắt đầu xuất phát,  cậu khoác áo khoác lông ngỗng của Canada dài phủ kín bắp chân, từ mắt trở xuống đều lấp vào trong khăn len, trên đầu đội một chiếc mũ len đỏ sẫm, có lẽ đây là ưu thế của những người chân dài chăng, cho dù cậu bị bao kín người nhưng bước đi vẫn rất ổn định, thoải mái dễ chịu, luôn giữ vị trí ở giữa đoàn người, cũng không nói chuyện cùng ai, ánh mắt xa xăm mơ hồ.

Diệp Qúy An biết, cậu đang rơi vào trạng thái trống rỗng, thi thoảng cậu sẽ như thế này một lần, trong đầu không biết có loại kẹo nổ gì đang nhảy nhót, có lẽ là sở thích chung của những người thông minh. Quan sát kỹ một lúc, anh lại nhận ra Lương Tiêu còn đang đeo airpods, hiệu quả loại bỏ tiếng ồn của loại airpods này Diệp Quý An đã từng được lĩnh ngộ, nếu anh đứng ở đây gọi, Lương Tiêu tuyệt đối không nghe thấy, cho nên anh giao cho Tiểu Lý bộ phận tổng hợp nhiệm vụ phân chia vật tư cho mọi người, tự mình ngồi xuống giả vờ buộc dây giày, đợi Lương Tiêu đi qua thì anh sẽ đứng lên.

Lương Tiêu nhìn thấy anh, bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, tháo tai nghe trên tai xuống, ” Tiền bối.”

Diệp Quý An nhân cơ hội vươn tay bắt lấy vai Lương Tiêu, cùng nhau bước về phía trước, “Mệt chưa?”

“Không mệt, chỉ có điều tai nghe sắp hết pin.” Lương Tiêu thở ra một hơi, “Chán quá!”

“Đưa tay ra đây.” Khuỷu tay Diệp Quý An chạm chạm vào người cậu.

Lương Tiêu ngoan ngoãn làm theo, vừa mới mở bàn tay ra, hai thanh chocolate bỗng được đặt vào lòng bàn tay cậu, vỏ kẹo màu vàng kim được ánh mặt trời chiếu vào lóe sáng rực rỡ.

“Nhân hạt việt quất em thích ăn.” Diệp Quý An khe khẽ nói, “Ăn hết vẫn còn.”

“Kẹo còn mang độ ấm của nhiệt độ cơ thể, Lương Tiêu bóc một thanh, dạng trục của chocolate vẫn còn, chỉ là đã mềm đi nhiều, “Tiền bối không ăn sao?”

“Anh sợ béo, buổi trưa vừa ăn lẩu rồi.” Diệp Quý An buồn rầu nói, “Cứ đến mùa đông là thịt trên người anh lại nhiều lên, không không chết thì sẽ biến thành eo bánh mì mất, như thế mặc áo sơ mi sẽ không đẹp nữa.”

Cảm giác thư thái cứ thế kéo dài cho đến khi Diệp Quý An chính thức đến điểm tiệc. Trong một con hẻm nhỏ trên đường Trường An, một tòa biệt thự ba tầng hiện ra, có vườn riêng, bốn phía trồng những cây phát lộc lớn, bên cạnh là một trường cấp hai, chỗ này cách công ty không xa, càng tuyệt hơn là đi vài bước là có thể đến rạp hát quốc gia. Chỉ vị trí của tòa nhà này đã làm người khác kinh ngạc rồi, chỉ có thể nói là có tiền mua tiên cũng được, còn có thể làm hàng xóm với Trung Nam Hải.

Lương Tiêu thì không thấy có gì ngạc nhiên, đỗ chiếc Bugatti nhỏ dưới gốc cây, tắt nhạc của Oasis band đang hát trong loa. Quản gia Phùng đã đứng ở cửa lớn đợi khách, đẩy đinh cửa trên cửa đỏ ra, Lương Tiêu nắm lấy tay Diệp Quý An cùng nhau bước qua cánh cửa lớn tiến vào sân trong.

Cây hoa trong vườn đã được phủ kín bởi vô số nụ hoa, nhìn rất giống hoa hạnh trong Di Hòa Viên, dọc theo lối nhỏ còn đi qua một hồ bơi chưa tan hết băng, Diệp Quý An đến trước tòa nhà, ngôi nhà nhìn thì xấu xí ma chê quỷ hờn, nhưng lại rất có phong vị thời dân quốc, có lẽ là kiểu kiến trúc cũ còn được giữ lại, xung quanh tối đen chẳng nhìn rõ thứ gì.

Quản gia niềm nở tới chào đón, đẩy cửa phòng khách, Lương Tiêu gấp gáp đi vào, nhìn quanh phòng khách một vòng, không thấy người đâu, cậu gào lên: “Bố! Chúng con về rồi!”

Không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu lại tiếp tục gọi lớn: “Bố ở đâu thế?”

Lúc này, trên cầu thang lập tức có tiếng bước chân truyền tới, nghe ra bước đi rất uyển chuyển, một cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi tung tăng nhảy chân sáo đến, “Anh Tiêu Tiêu!” Cô bé ôm lên, húc đầu vào người Lương Tiêu, nào biết áo khoác của cậu dày quá, khiến cô bé ôm rất tốn sức.

“Tiểu Quả!” Quản gia mắng.

Lương Tiêu lại cười híp mắt kéo kéo bím tóc của cô bé, “Lại cao hơn rồi.”

“Thật không?” Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, hưng phấn chớp chớp mắt.

“Thật, ít nhất cũng phải ba xen ti mét.” Lương Tiêu đưa tay lên làm động tác đảm bảo, lại nhẹ nhàng tách bỏ hay cánh tay ngắn ngủi của cô bé đang bám chặt vào người mình ra, nắm lấy tay của Diệp Quý An giới thiệu, “Đây là Tiểu Quả, là con gái của chú Phùng.”

Diệp Quý An nhìn nội thất trang trí xung quanh, không có hào nhoáng xa hoa như trong tưởng tượng của anh, ngược là một phong cách hết sức thoải mái và thực dụng, trên tường treo những miếng dán trang trí, trong tủ cũng toàn là sách. Lúc này được giới thiệu cho một bạn nhỏ, anh liền ngồi xổm xuống, đưa tay ra trịnh trọng làm quen với cô bé, “Tiểu Quả Tử, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bảy tuổi!” Tiểu Quả nhe răng cười hì hì với anh, “Anh là bạn trai của anh Lương Tiêu hả?’

Diệp Quý An bị lời của đứa nhỏ dọa cho giật mình, gật đầu, “Bọn họ nói với em hả?”

“Mỗi lần về nhà đều nói!” Tiểu Quả xòe bàn tay đếm ngón tay, lại nói: “Mẹ Hồ nói, bố em cũng nói, Trữ đại bá cũng nói, nhưng mà anh Tiêu Tiêu nói nhiều nhất, anh ấy còn nói, đó là người tình trong mộng!”

Lương Tiêu vội vàng sửa lại: “Không có khoa trương thế đâu.”

Diệp Quý An bị một màn này làm cho vui vẻ, mình bây giờ có thể coi là chưa thấy hình đã thấy tiếng không, anh xoa xoa mái tóc hơi rối của cô bé, “Lần đầu gặp mặt, không kịp chuẩn bị gì, lần sau anh mua đồ ăn cho em nhé.”

Tiểu Quả dùng sức gật đầu, hai mắt long lanh như sao, có lẽ đang chờ đợi món quà lần tới, lại thấy Lương Tiêu nói hai ba câu với quản gia đã mất kiên nhẫn, “Vẫn ở bên ngoài?”

“Ừm, đi đến bệnh viện 301 rồi, có một người bạn đang nguy kịch, không chừng không qua nổi đêm nay, chủ tịch phải đến đó xem.” Quản gia mắc áo khoác của hai người lên móc treo, mẹ Hồ cũng đi đến, đặt vài đĩa hoa quả vừa cắt trên bàn trà, thân thiết chào Diệp Quý An, sau đó dắt Tiểu Quả đi mất, gương mặt niềm nở vui vẻ.

Lương Tiêu lại chẳng hề vui vẻ gì, “Thế thì cũng phải báo trước chứ? Chúng cháu đều đã đến rồi.”

“Ông ấy cũng chân trước vừa đi thì vừa khéo hai người đến, đột nhiên nhận được điện thoại báo rằng bạn ông ấy sắp không qua được rồi, có lẽ là không kịp gửi tin nhắn báo cho các cậu.” Quản gia than thở, “Cũng không biết tối nay có kịp về không, chủ quản Diệp không có việc gì gấp chứ?”

Diệp Quý An liền nói: “Không sao, ngày mai không phải là cuối tuần sao?”

Quản gia khách khí hỏi: “Vậy mau ở lại nghỉ một đêm, ngày mai chúng ta tụ họp, cậu xem có được không?” Đợi lão gia về ông ấy chắc cũng mệt rồi, thời gian cũng muộn.”

Diệp Quý An chính là đợi câu nói này của ông, đúng lúc, anh cũng cảm thấy thích ứng hoàn cảnh nhiều một chút cũng có lợi cho anh, dù sao ngủ ở căn nhà này một đêm, ăn cùng một bàn với nhạc phụ đại nhân một bữa, sẽ không đến nỗi thận trọng đến mức đũa cũng không dám động, sau này nếu có người hỏi anh cái gì, thì anh cũng có thể trả lời cực thuyết phục.

“Không vấn đề gì, chỉ là làm phiền mọi người rồi.” Anh nói.

Quản gia cười, “Đâu có đâu có, là chúng tôi sắp xếp không chu đáo.”

Lương Tiêu đánh vỡ cảnh tượng thủ lễ khiêm nhường của cả hai, “Vốn dĩ phải ngủ ở đây một đêm, nửa đêm ai mà muốn vòng lại đường vành đai năm.” Cậu nhíu mày, vẫn là bộ dạng không mấy vui vẻ, “Cơm làm xong chưa? Chúng cháu không đợi nữa đâu.”

Quản gia cười khổ đưa hai người đi qua hành lang đến phòng ăn, đồ ăn đã được bày kín trên bàn, Lương Tiêu cũng không khách khí nữa, ngồi bịch xuống sô pha, đập đập chỗ trống ở cạnh mình, Diệp Quý An ngoan ngoãn ngồi xuống. Trên bàn đặt ba chén canh, hơn mười món ăn, hương vị của từng món bốc lên hòa quyện vào với nhau làm người ta muốn ăn ngay lập tức.

Nhưng Diệp Quý An vẫn không vội vàng động đũa, “Hay là chúng ta mỗi món nếm một chút, đừng có trực tiếp ăn như vậy.”

Lương Tiêu nghi hoặc đặt thì canh xuống, “Tại sao?”

Diệp Quý An nghĩ một chút, “Thì  là… Anh cảm thấy mình không xem mình là người ngoài quá rồi, có phải hơi bất lịch sự không?”

“Vốn dĩ không phải là người ngoài.” Lương Tiêu vuốt vuốt vai anh, “Với lại hôm nay chúng ta không ăn, ngày mai cũng phải làm món mới, những thứ này cũng đem đổ đi cho chó hoang mèo hoang ngoài ngõ thôi.”

Tuy nghe thì có chút lãng phí, nhưng cũng không thể phủ nhận, lý do chân thực nhất chính là như vậy. Diệp Qúy An vứt bỏ chút đấu tranh cuối cùng trong lòng, lấy khăn ướt lau tay, bắt đầu bóc vỏ tôm, “Em muốn chấm tương hay giấm?”

“Em đều không muốn.” Lương Tiêu nhích đến gần Diệp Quý An, cắn miếng thịt tôm vừa mềm vừa đỏ.

Sau bữa ăn Diệp Quý An tìm mẹ Hồ hỏi vài phương pháp làm thịt cừu, bởi vì anh làm luôn còn mùi tanh, chính anh cũng không thích ăn, Lương Tiêu mỗi lần đều giữ mặt mũi cho anh cố ý khen ngợi, anh thấy cậu ấy cũng rất vất vả. Từ bếp đi ra, vừa đến phòng khách liền nhìn thấy Lương Tiêu ngồi dưới thảm chơi cuphead, Tiểu Quả ở bên cạnh cổ vũ.

Diệp Quý An buông xuống tay áo vừa mới kéo lên, ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người kết hợp chơi vài ván, bị tắc ở một cửa, có chơi thế nào cũng không qua, Tiểu Quả thừa cơ hội nói: “Em muốn chơi cờ cá ngựa!”

Lương Tiêu còn đang muốn phá xong trận này, nhàn nhạt đáp: “Anh không chơi.”

Diệp Quý An cũng đang hưng phấn lên não, nhưng vẫn dịu dàng đáp lời: “Tiểu Quả đợi một chút, được không?”

Tiểu Quả nhảy từ sô pha xuống, giận dỗi chạy đến chỗ mẹ Hồ.

Diệp Quý An dựa vào vai Lương Tiêu, “Xong rồi, chúng ta làm người ta tức giận bỏ đi rồi kìa.”

Lương Tiêu không rời tầm mắt, “Em phải giết chết cái tên Medusa này. Ngày mai chơi với nó.”

Trận này chơi thẳng đến hơn mười giờ, lão gia vẫn chưa về, Lương Tiêu cũng tận lực rồi, vứt tay cầm chơi game xuống đưa Diệp Quý An đi thẳng lên lầu, hoàn toàn không có ý muốn chờ đời. Trong phòng có phòng tắm riêng biệt, nhưng ở đây không có bao cũng không có gel bôi trơn, không tiện làm việc gì khác, Diệp Quý An chuyên tâm đi tắm, mặc bộ đồ Lương Tiêu cầm đến, xung quanh văng vẳng bài hát của Ốc Đảo, Lương Tiêu đang nằm trên giường lắc lư, ngoảnh mặt lại nhìn anh, ánh mắt phát sáng.

“Tiền bối, màu đỏ rất hợp với anh.”

Diệp Quý An ve vẩy vạt áo, cong đuôi mắt nhìn cậu, “Không mặc quần càng tốt đúng không? Hóa ra trong nhà em còn có loại áo như vậy, lần trước định mặc như vậy cho em xem rồi.”

“Em đi tắm đây.” Lương Tiêu giống xấu hổ, chạy như thỏ vào nhà tắm.

Diệp Quý An trộm cười, nhéo eo mình đi vòng vòng quanh phòng. Khi nãy không kịp ngắm kỹ, căn phòng này còn to hơn cả phòng khách nhà mình một vòng tròn, nhưng lại không hề trống trải, có vài giá gỗ ngày trước dùng để đặt hộp thằn lằn, bây giờ xếp đầy cây cảnh, trên tường cũng dán đầy các loại poster, đa số là các nhóm nhạc rock, trong số đó có một số là thành viên Avengers. Còn có vài chiếc bàn, trên bàn toàn là sách chuyên ngành, tiểu thuyết trinh thám, giấy tính toán và truyện tranh, phần tường phía trên bàn còn treo vài khung ảnh.

Diệp Quý An nhìn qua một lượt, thì ra là ảnh Lương Tiêu thời còn học mẫu giáo đang mỉm cười, thì ra là Lương Tiêu ngốc nghếch thời dậy thì, thì ra là Lương Tiêu đứng ở cổng trường cấp ba giơ hai ngón tay thiếu hụt niềm vui thời mới sang nước ngoài học, còn có ảnh Lương Tiêu đang mỉm cười mặc đồng phục cử nhân đứng ở lễ tốt nghiệp đại học, toàn bộ đều để lại ấn tượng sâu sắc trong tim anh.

Trình độ vẫn luôn ổn định như thế, đúng là từ nhỏ đã có tố chất đóng quảng cáo kem đánh răng.

Diệp Quý An còn nhìn thấy người anh trai trong sống mô tả của cậu, là tấm ảnh chụp thời trung học, anh mặc bộ đồng phục có huy hiệu nhà trường, đứng cùng Lương Tiêu ở trước cổng trường, khung xương và lông mày của hai người gần như giống nhau, nhưng một người thờ ơ, còn một người nghiêm túc.

Đứng bên cạnh gọn họ còn có mẹ của bọn họ.

Diệp Quý An nhìn vào người phụ nữ thanh tú hơi gầy trong tấm ảnh, nhìn bà ấy chẳng có mấy phần ý cười, nhìn một lúc anh liền trở về giường ngồi lại. Trong lòng anh là một loại hỗn tạp, không phải cảm giác thương tiếc cho người xa lạ, bọn họ cũng chẳng biết gì nhau, cũng chưa gặp nhau bao giờ, cũng chẳng nói với nhau nửa lời, anh chỉ cảm thấy khi nhìn vào bức ảnh ba người này, anh biết Lương Tiêu không vui vẻ.

Bao gồm bức ảnh chụp trong buổi lễ tốt nghiệp, em ấy có thật sự vui vẻ không?

Hoặc là trong quá trình trưởng thành của em ấy, Lương Tiêu cũng có nhiều lần vui vẻ, nhưng nhìn những tấm ảnh chụp em ấy ở đây, anh tựa hồ không thấy sự vui vẻ. Diệp Quý An cũng muốn nhìn những tấm khác, nhưng anh biết mình không thể nữa, vì thế đứng dậy đi vài bước, trong lòng không ngừng suy nghĩ liên tưởng, trong căn phòng này đã từng phát sinh những gì, đều là những việc mình nghĩ không ra, bao gồm nửa năm trước đây, khi Lương Tiêu vừa mới về nước, nhất định cũng đã ở đây, căn phòng không phải sở hữu của riêng mình.

Nếu Lương Tiêu không chủ động bắt chuyện với anh, vậy thì tất cả của bây giờ cũng sẽ không xuất hiện. Diệp Quý An hơi xấu hổ vì bản thân mình bị động, anh nghĩ nếu như mình có mặt ở đó thì tốt biết bao, biết nhau sớm vài năm thì tốt biết bao, hoặc không cần phải tham lam như thế, nếu bọn họ biết nhau sớm vài tháng, vài ngày thì sao?

Diệp Quý An nhìn ngắm vu vơ, cặp mắt lại vô cùng sắc nhọn, đánh giá độ cũ mới trong căn phòng, anh phát hiện thực ra nằm võng còn thỏa mái hơn nằm giường, vì thế anh nằm lên đu đưa vào cái, âm nhạc đang phát là bài Wonderwall, đợi âm nhạc chuyển qua vài bài, tóc anh cũng khô, liền nhảy từ trên võng xuống.

Sau đó Diệp Quý An đứng trên thảm cởi bỏ quần đùi, áo sơ mi màu đỏ vẫn đủ dài để che đi cái mông của anh.

Đợi Lương Tiêu lau tóc bước ra, vừa ngước mắt đã nhìn thấy anh, ánh mắt lại một lần nữa thẳng tắp.

“Trước khi em chuyển qua sống với anh, có phải thường xuyên ngồi đây đọc sách viết chữ không?” Diệp Quý An chỉ vào bàn luyện chữ gần cửa, “Bây giờ tới đây ngồi một chút.”

Ánh mắt Lương Tiêu vẫn dính trên người anh như cũ, nhìn đến mê man, vẻ mặt có chút không hiểu nguyên nhân, nhưng cũng nghe lời ngồi xuống.

Diệp Quý An bật cười, bước lên phía phía trước, hai tay ôm lấy vai Lương Tiêu, “Bây giờ vẫn chưa đến mười một giờ.”

Lương Tiêu gật đầu, “Tiền bối nếu không mệt, chúng ta có thể xem phim.”

“Em muốn xem phim sao?”

“Em sao cũng được.”

“… Ài, em đó.” Diệp Quý An nôn nóng, trực tiếp đặt mông ngồi lên đùi cậu, ôm lấy hai đầu gối, hai bàn chân lơ lửng không chạm sàn, hai tay ôm lấy cổ cậu, “Nếu bởi vì chưa chuẩn bị đồ, anh dùng miệng làm cho em là được đúng không…” Anh ghé sát bên tai Lương Tiêu, “Khẩu giao không cần bao cũng không cần gel.”
Bình Luận (0)
Comment