Ngủ Ngon, Lương Tiêu

Chương 6

Ồ.

Thực ra Diệp Quý An cũng hơi đoán được. Lương Tiêu rất được các nữ đồng nghiệp yêu quý, người yêu thích cậu biểu hiện ra ngoài mặt cũng không phải không có, mọi phương diện đều nhìn rất tương xứng, ngoại trừ việc Lương Tiêu không hề có ý đáp trả, giống như tỏ ý rõ ràng bọn họ không phải là gu của cậu ấy.

Vậy là mình sao?

Diệp Quý An suýt chút nữa hỏi ra tiếng.

Không đúng, Diệp Quý An biết bản thân không có cách nào hỏi ra những lời như vậy, giống như đứng trước vực thẳm cũng chấp nhận để người ta đá đít mình xuống. Diệp Quý An có bức bối đến mấy cũng phải ngậm miệng không để lộ ra, nói đến việc điều hòa bầu không khí trở nên thích hợp, anh có thể coi là cao thủ.

Chỉ nghe Lương Tiêu nói: “Nhưng em không định sẽ bày tỏ ngay, bởi vì em biết nhất định sẽ thất bại.”

Lời này nói ra vừa chắc chắn vừa khách quan, giống như cậu ta ngày thường, ngồi giữa bàn hội nghị lớn, trước mặt một nhóm đồng nghiệp mắt lim dim phân tích rành mạch tình huống của ban ngành. Hiện tại, thái độ của cậu ta như cũ làm Diệp Quý An cảm thấy an tâm, cũng có một chút thất vọng khó nói thành lời.

Cho nên, mình đang kỳ vọng điều gì vậy?

Trước kia có từng nghĩ qua vấn đề này chưa?

Có liên quan gì tới mình không?

Diệp Quý An chẳng trả lời nổi một câu.

Đĩa CD đã phát đến nửa cuối, nếu không nhớ nhầm thì đang dừng ở bài nhạc số tám, “To begin let’s get closer”, ca sĩ trong CD vẫn khư khư hát.

“Sao tiền bối không nói chuyện nữa?” Lương Tiêu nghếch mắt hỏi: “Quả nhiên, xu hướng tính dục của em vẫn ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”

“Sao có thể!” Diệp Quý An lập tức cười lên, dường như đang cố gắng giải tỏa sức ép hiện tại: “Anh đang nghĩ phải cổ vũ cậu thế nào.”

“Tiền bối thật giống anh trai của em.” Lương Tiêu cũng cười, cậu luôn giỏi trong việc đưa bầu không khí trở lại thích hợp: “Có điều anh ấy không dịu dàng như tiền bối, còn thường xuyên mắng em.”

“Trong nhà cậu còn có anh em à?” Diệp Quý An có chút kinh ngạc.

“Ừm, có một anh trai, lớn hơn em chín tuổi.” Lương Tiêu nhẹ nhàng hạ mí mắt rồi bất thình lình nhìn qua chăm chú: “Không còn trên đời nữa rồi, mười hai năm trước nhảy lầu tự sát, ở New York, bình thường chúng em không gặp nhau, lúc anh ấy chết cũng chỉ thấy được trên báo.”

Vẻ mặt Lương Tiêu rất thản nhiên, Diệp Quý An cũng không nói chuyện, anh chỉ mở thêm một lon bia, đổ đầy ly của hai người. Tuy anh cũng là kẻ ngày đêm nghiên cứu cách chết nhẹ nhõm, nhưng đối với chuyện buồn nhà người khác anh cũng phải biết cảm thông, thời khắc đẹp đẽ như thế này, anh không cho phép bất kì cảm giác mất mát nào xuất hiện.

Diệp Quý An nhẹ nhàng nâng ly, thấy Lương Tiêu cũng nâng ly theo, lại là vẻ mặt ôn hòa nhìn không ra bất kì cảm xúc gì. “Lúc đó trong nhà khó khăn, anh ấy lại chọn cách lẩn trốn. Em khinh thường những kẻ tự sát, chẳng có mấy kẻ chết dễ nhìn, cũng đều do bọn họ tự tìm lấy.” Hai chiếc ly cụng vào nhau phát ra tiếng leng keng: “Tiền bối, chúng ta phải trận trọng sinh mệnh.”

Diệp Quý An giật mình thon thót như bị nhìn thấu, anh không chắc lúc mình trông như con gấu trúc quầng mắt thâm đen, tay cầm redbull uống ừng ực liều mạng tăng ca có nói linh tinh gì với tên nhóc này không, ví dụ như được công ty bảo hiểm ký cho miếng mộ phong thủy, hay trong tay vẫn ôm mấy năm tiền nợ mà khinh đời nửa mắt. Nhưng bây giờ anh chỉ lo lắng một việc duy nhất.

“Lương Tiêu.” Người này không cho phép anh gọi là Tiểu Lương nữa: “Có khó chịu không?”

“Sao ạ?”

“Nói ra chuyện trong lòng, có khó chịu không?”

“Có một chút.”

“Vậy sao cậu còn cố cười?”

“Xin lỗi.” Lương Tiêu kẹp đũa gắp trứng: “Không dễ gì mới có dịp ngồi ăn với tiền bối, em lại nói những chuyện này.” Cậu gượng gạo cười.

“Đừng cười nữa, cậu cũng không phải nhân viên lễ tân.”

Lương Tiêu ngẩn người, sau đó lại cười ngây ngốc, như thể ngoại trừ cười ra cậu không biết phải làm gì khác.

“Muốn khóc thì khóc đi, mặt liệt cũng được.” Diệp Quý An chống sàn đứng dậy, bước lại gần vuốt lên đôi má cậu, bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi mềm mại, loại ma sát đó, thẳng cho đến khi những đầu ngón tay cảm nhận được sự ấm áp, Diệp Quý An mới ý thức được bản thân đang làm gì.

Toàn thân Lương Tiêu không giữ nổi bình tĩnh, ngay cả vùng cổ cũng ửng hồng. “Tiền bối uống say rồi ạ?”

Diệp Quý An ngay lập tức lấy lại tinh thần, rụt tay về, câu hỏi này anh cũng không trả lời được, nghĩ rằng mình có lẽ đã say rồi.

Say vào là cái tay bắt đầu táy máy, đây là cấp dưới ngoan ngoãn chăm chỉ công ty gửi mình dẫn dắt đó, trâu già gặm cỏ non hả? Diệp Quý An trong lòng thầm mắng, mình là cấp trên biến thái hở?

Lương Tiêu dở khóc dở cười: “Em thực sự không muốn khóc, nếu tiền bối muốn nhìn, vậy thì em phải diễn một chút rồi.”

Dùng thuốc nhỏ mắt diễn thỏ con? Diệp Quý An nghĩ, vẫn là thôi đi. “Có lẽ con người anh có hơi yếu đuối, anh ở nhà cũng sẽ trộm khóc…” Nuốt nước bọt, Diệp Quý An nhắc nhở bản thân đừng lắm mồm nữa, sau đó giải thích: “Thực ra anh muốn nói, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu lại nhỏ hơn anh nhiều tuổi, hoàn toàn không cần thiết tỏ ra cứng cỏi trước mặt anh, những lễ nghi trong công ty, cậu cũng tùy cái mà bỏ.”

“Nhắc đến việc này lại nhớ, trong công ty đã có người nói em và tiền bối dạo này gần gũi quá mức.”

“Thật không?”

“Nói em thường xuyên cùng anh đi ăn cơm.”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao? Cậu rất để ý?”

Lương Tiêu có chút kinh ngạc, sau đó chuyển qua hưng phấn: “Em cứ nghĩ anh sẽ rất để ý những chuyện này chứ?”

Diệp Quý An biết cậu đang nói đến vấn đề gì: “Chuyện hình xăm là do anh sợ bị đuổi việc, biết đâu cấp trên không chịu được những thứ hoa văn lòe loẹt thì sao? Ví dụ như ở trên có cái ông đổng sự trưởng, anh chỉ nhìn thấy vài lần ở những cuộc họp lớn, nghe nói ổng rất để ý đến tác phong và hình tượng của nhân viên, lúc phỏng vấn còn bắt bộ phận nhân sự nghiêm túc sàng ảnh nữa kìa.” Nghĩ một lúc, Diệp Quý An bỗng cảm thấy dạy cấp dưới nói xấu cấp trên là không đúng liền đổi sang chủ đề khác. “Nhưng công ty cũng không thể chỉ vì anh kết bạn với đồng nghiêp mà đuổi việc anh đúng không? Quy định nào viết như vậy?”

Lương Tiêu nhịn mãi đến bây giờ mới được bung ra, lập tức cười lớn, cười xong thì vùi đầu gắp đồ ăn, ngay cả miếng gừng trong đĩa thịt bò cũng dám ăn. Diệp Quý An nhìn mà phục, cứ nói thanh niên bụng trâu không đáy, quả nhiên vậy. Nhưng bọn họ phải ăn nhanh lên, ăn xong phải thu dọn phòng mới, đó mới là trọng điểm của buổi tối hôm nay. Ai ngờ vừa qua tám giờ, khi Diệp Quý An đang tháo một thùng giấy bên trong toàn là sách trinh thám thì nhận được một cuộc điện thoại.

Anh vô cùng đau khổ đi vào bếp.

Lương Tiêu đang rửa bát, hơn hai mươi phút chỉ thấy cậu rửa được hai cái đĩa, lau lau cọ cọ giống như đang vệ sinh hóa thạch, mấy cái nồi còn chưa thèm động vào. Nhìn thấy Diệp Quý An đi vào cậu mới biết ngại.

“Cứ đặt đấy đã.” Diệp Quý An chán không buồn nói: “Đi làm việc thôi, mười rưỡi có cuộc họp.”

Lương Tiêu như trút được gánh nặng: “Em đi gọi xe!”

“Chỗ này khó gọi xe lắm, con Bugatti của cậu đâu?”

“Hả?”

“Đừng hả nữa, nhanh lên.”

“Đấy là của bạn…”

“Xạo tiếp đi, tôi nhìn thấy cậu ở Shin Kong rồi, xe màu đỏ, lúc đó còn tưởng cậu đang theo đuổi tiểu thư nhà nào.” Diệp Quý An ý tứ sâu xa, cười gian tà: “Với cả lúc nãy tôi mới nghĩ lại, phòng cũng không phải cậu trả góp đúng không?”

Lương Tiêu rời ánh mắt khỏi ứng dụng gọi xe. “Em…”

“Sao? Nhà cậu có mỏ?”

Lương Tiêu mở to mắt, ánh mắt có thể gọi là sợ hãi: “Nhưng bây giờ em mệt lắm, không cử động nổi, tối uống nửa cốc bia rồi.” Cậu tủi thân trả lời.

Diệp Quý An hết cách, trong lòng nghĩ nào dám để công tử cậu lái xe, uống rượu lái xe là phạm luật, mình cũng uống hai ly, không có tư cách động vào vô-lăng. Vội vội vàng vàng trở về nhà mặc bộ đồ tây, tránh cho khi đi họp lại nhìn như dân tị nạn. Cầm lấy văn kiện và máy tính, Diệp Quý An ôm cặp xuống lầu. Cứ tưởng sẽ khó gọi xe như mọi khi, kết quả Lương Tiêu gọi được một chiếc, thậm chí đang đỗ dưới lầu đợi anh, Lương Tiêu phong độ ngời ngời đứng một bên, hai tay đút túi áo khoác.

Thấy Diệp Quý An bước đến, Lương Tiêu lịch thiệp mở cửa xe để anh chui vào.

“Vất vả rồi.” Cửa xe vừa đóng, Diệp Quý An nói lời cảm ơn với cậu bạn đang bận thắt dây an toàn.

“Cái lão già khó ở kia đúng là đáng ghét.” Lương Tiêu chớp mắt: “Bình thường thì chẳng quan tâm đến nhân viên, nhưng mà, oan có đầu nợ có chủ.”

“Ơ??? Đến công ty không được nhắc đâu đấy!” Diệp Quý An lừ mắt, đập vai nhắc nhở Lương Tiêu, biết mình dạy hư cấp dưới rồi.

“Tiền bối cũng thắt dây đi.”

Theo lý mà nói ngồi ghế sau không cần thiết thắt dây an toàn, nhưng Diệp Quý An vẫn làm theo. Dù cho buổi tối không tắc đường, đến nơi cũng phải mất một tiếng rưỡi, vì thế anh mở máy tính xem trước nội dung sẽ thảo luận và nội dung lãnh đạo sẽ hỏi. Tài xế nói rất ít, trong xe im lặng lạ thường, điều hòa bật hai mươi sáu độ, Diệp Quý An chăm chăm nhìn màn hình vi tính, ý chí làm việc đang đấu tranh với đôi mắt mỏi mệt. Đột nhiên bên vai nặng xuống, quay sang nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của Lương Tiêu bị đèn đường chiếu sáng, anh nhìn vào những sợi tóc đen mềm đang chọc lên cằm mình ngứa ngáy.

Hô hấp chậm rãi đều đặn.

Được rồi, chắc là mệt rồi.

Diệp Quý An quàng chiếc khăn len của mình lên vai cậu.

Không hiểu tại sao, tối nay anh cứ ôm trong lòng rất nhiều điều đắn đo, làm những việc mình không thể lí giải.

Có gì mà đắn đo nào? Kẻ bị bắt đi họp bất cứ lúc nào thì không có quyền suy nghĩ viển vông.

Xe lái đến công ty, mười phút sau là bắt đầu họp, không ngờ cái thằng nhóc Lương Tiêu này còn có chứng nổi cáu sau khi ngủ dậy, rửa mặt mấy lần mới trở lại dáng vẻ thông minh khéo léo như trước. Cũng may cuộc họp này không dài, ít nhất đã kết thúc trước mười hai giờ. Cách một tấm màn hình lớn, ông giám đốc đang đàm phán ở nước ngoài đĩnh đạc chỉ đạo, chủ yếu bố trí hai việc.

Việc đầu tiên là phải nhanh chóng kết toán một hạng mục cũ, chẳng có liên quan gì đến Diệp Quý An, việc còn lại là, bộ phận của anh được phân công một chuyến công tác dài ngày, đi Moscow.

Chính là dự án vẫn luôn xoắn xuýt từ cuối năm, đánh giá đi đánh giá lại vẫn chưa quyết định có nên đầu tư hay không, lần này gọi đến chắc là để nghe quyết định cuối cùng. Cô thư kí theo thứ tự đọc danh sách nhân viên được phân công, công ty hết sức coi trong chuyến đi lần này, cử ra sáu người, ba người đã được chỉ định sẵn.

Diệp Quý An thân làm quản lý nghiệp vụ chắc chắn nằm trong danh sách, Tiểu Lý phòng tổng hợp cũng đi theo làm tạp vụ như thường lệ, về người còn lại, Diệp Quý An nheo mắt liếc nhìn Lương Tiêu, lòng nghĩ thầm, đây là trùng hợp hay là ý trời, vậy mà lại là tên nhóc này.
Bình Luận (0)
Comment