Ngủ Ngon, Paris

Chương 1.2

Nhớ lại những ngày đầu gặp nhau của chúng ta, tôi cảm thấy không thể nào ngờ tới. Trong nghìn nghìn vạn vạn con người, cứ thế mà là gặp cậu.

Mà sau khi cách biệt, tôi đã bao lần mơ thấy mình gặp được cậu đang một mình hành tẩu trên một nẻo đường ở Paris. Sau khi vượt qua nghìn dặm xa xôi, rốt cục cũng có dũng khí để chào cậu.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Chàng trai trẻ tuổi đứng trước gương cài lại từng chiếc từng chiếc nút áo sơmi, rồi bên ngoài lại khoác thêm một cái áo chui đầu cổ chữ V hơi mỏng. Đầu chui ra cổ áo, rồi lại luồn hai tay vào trong tay áo. Dường như đã từng có người chế nhạo hắn vì điều này rồi, cái cách mặc quần áo như thế giống y như trẻ con vậy.

Nói đến, người kia hẳn là hôm nay trở về.

Chàng trai trông thanh tao nho nhã nhìn thoáng qua tờ lịch đặt trên bàn trà, số ngày hôm nay được đánh dấu tròn bằng bút đen.

Trước khi ra ngoài, hắn lấy đôi dép đã cất một tháng ra khỏi tủ giày, đặt ở huyền quan.

Khi Thịnh Minh đến văn phòng, chuông vào học cũng vừa vặn vang lên.

Hắn bỏ cặp táp xuống, cầm lấy sách đi về phía lớp học.

Đây là một trường đại học ngôn ngữ có tiếng nhất thành phố S. Thịnh Minh là giảng viên ở đây, dạy văn học Đức. Đi vào lớp, nhìn thoáng qua đám học sinh đang vội vội vàng vàng gặm bánh trứng, cười ôn hòa, “Không phải vội, từ từ ăn cũng được.”

“Kế tiếp, chúng ta sẽ làm một đoạn nghe viết.” Thịnh Minh đứng trước bảng đen nhoẻn miệng cười, tiện tay đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi. Hắn đi tới trước mặt một nữ sinh rồi đứng lại, “Juliana, không mang vở nghe viết? Vậy lên bảng viết nhé, bảng lớn lắm.”

Nữ sinh mặt dày đi lên, bạn học xung quanh trộm cười.

Khi hắn dạy học, dường như hài hước hơn bình thường một chút, cũng cười nhiều hơn một chút.

Có thể là vì trẻ tuổi, cho nên nói chuyện khá hợp với các học sinh. Cũng có thể là bởi một khuôn mặt được cho là đoan chính thanh tú, nên đã dẫn đến không ít hảo cảm từ các nữ sinh viên. Những học sinh mà hắn từng dạy qua, đều khen hắn không dứt lời. Không chỉ bởi vì khả năng phát âm tiếng Đức tiêu chuẩn rõ ràng của hắn, càng bởi hắn giảng bài hài hước mà tính tình lại hiền lành.

Đưa tay nhìn xem đồng hồ, cách giờ tan học buổi sáng còn năm phút.

“Hôm nay đến đây nhé, tan học.” Đó là quy củ từ lâu của hắn. Thấy rằng khoa tiếng Đức cách căn tin quá xa, để khỏi phải nghe mọi người oán thán, mỗi lần hắn đều ngừng sớm năm phút đồng hồ.

“Thầy Thịnh, em có một câu hỏi, ab với seit khác nhau ở chỗ nào ạ?”

“Còn nữa ạ, lúc làm trạng ngữ thời gian theo câu, wann, wenn với als có gì khác biệt sao?”



Hắn sẽ kiên trì nắm bắt, không ngại phiền phức mà giải đáp xong từng câu hỏi, sau đó mới về văn phòng.

Tính kiên trì, có lẽ đó coi như là một ưu điểm. Trên đường đi về văn phòng, hắn bất chợt nghĩ đến thật lâu trước đây, dường như có người từng khen hắn như thế này còn rất chi là tử tế.

“Thầy, đây là thư mời của thầy. Chiều nay khoa chúng ta và khoa tiếng Pháp có một trận đá bóng hữu nghị, họ còn mời giáo viên nước ngoài đến từ Paris nữa. Mời thầy nhất định phải tới xem nhé.”

Paris ư?

Hắn mở thư mời ra nhìn xem. Thời gian: bốn giờ chiều.

“Xin lỗi, chiều nay thầy vẫn còn chuyện, chắc là đi không được.”

“Vậy ạ…” Học sinh không khỏi tỏ ra hơi thất vọng.

“Các em cố gắng nhiều vào nhé.” Hắn cười xoay người.

Thịnh Minh đẩy ra cửa phòng làm việc, thì thấy người đàn ông ngồi đối diện bàn đang vắt chân oán thán, “Ê, cậu chậm quá à.”

Hắn đặt sách lên bàn, đáp rằng: “Có mấy sinh viên hỏi bài.”

“Đi thôi, ăn cơm!” Người đàn ông đứng lên, vươn vươn người, nhìn thấy tờ giấy mời quen mắt trên sách Thịnh Minh, lại hỏi hắn: “Ồ? Có thể cùng đi ha.”

Thịnh Minh cười cười, “Không đi, buổi chiều không rảnh.”

Gã đàn ông cùng dùng chung một văn phòng với hắn tên là Trình Giang Đào, mới ba mươi tuổi và chỉ vừa bước ra xã hội, đã thăng chức làm phó giáo sư trong khoa.

“Ầy, cậu thật đúng là nhạt a… Mọt sách một con.” Trình Giang Đào đút hai tay trong túi quần, đi lề rề phía sau Thịnh Minh.

Mọt sách. Từ bé đến lớn luôn có người gọi hắn như vậy.

Từ thời thiếu niên thì bắt đầu đam mê đọc sách. Thích văn học Đức và Nhật hơn cả, vô luận là Shearer, Franz Kafka, hay là Matsuo Basho, Yasunari Kawabata, đều là yêu nhất. Cũng thường viết cái này cái nọ, đăng lên tuần san báo chí trong thầm lặng. Đọc sách chính là niềm ham thích không biết chán xưa nay, thế cho nên cuối cùng ngành thi nghiên cứu sinh cũng là văn học.

Thịnh Minh cũng tự biết, nhưng hắn có vẻ như cũng không thèm để tâm.

Thời đại học là thi đại học S, sau đó thi lên nghiên cứu sinh, lưu lại trường. Mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên.
Bình Luận (0)
Comment