Ngủ Ngon, Paris

Chương 15

“Nếu như không biết nên đi đâu, vậy thì hãy đến bên cạnh tôi. Nếu như không biết nên làm gì bây giờ, hãy đưa tay của bạn cho tôi.”

—— “Ngủ ngon, Paris”

Giữa trưa bọn họ cùng nhau chen vào căn tin đông đúc, buổi tối chọn một tiệm cơm gần trường giải quyết bữa tối. Bữa tối long trọng đầu tiên của họ, theo như lời Châu Tử Bùi, thì là chúc mừng mình thành công tháo được cái thanh nẹp đã trói buộc gần cả tháng trời.

Những khi Thịnh Minh đi thư viện đọc sách, Châu Tử Bùi nằm bò trên bàn uể oải ngủ. Những khi Châu Tử Bùi có trận bóng, Thịnh Minh đứng bên sân cỏ lẳng lặng xem.

Những buổi tối không có ai, đi bên bờ hồ ở trường, Châu Tử Bùi khăng khăng dắt tay Thịnh Minh, thậm chí có đôi lúc còn vô lại hôn hắn, nghe có tiếng người nói chuyện, bèn kéo Thịnh Minh né đi.

Những ngày cuối tuần cùng nhau ngồi xe về nhà. Khi xe điện ngầm xuyên qua đường hầm tối thui, hai người nghe nhạc và thỉnh thoảng chuyện phiếm trên trời dưới đất…

Công cộng khóa mơ mơ màng màng, Thịnh Minh và Thẩm Dao ngồi ở cuối lớp. Một người đọc sách, một người chơi game. Châu Tử Bùi lén lủi vào từ cửa sau phòng học, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Thịnh Minh, một khuôn mặt toe toét.

“Nhóc này thế nào đến đây?” Thẩm Dao buông PSP trong tay xuống hỏi.

“Môn tự chọn, cúp luôn.” Dứt lời nhìn Thịnh Minh một cái, hai lúm đồng tiền hai bên má lập tức nổi lên.

Thẩm Dao sát đầu qua, “Ê cậu có mang máy theo không, chơi trực tuyến a!”

“Không, cậu chơi một mình đi!”

“Xí, trình độ cỡ chú, ông đây thèm vào ——” Thẩm Dao bĩu môi, xoay qua chơi tiếp với nam sinh khác ở bên cạnh.

Giáo viên lịch sử đại cương đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Thịnh Minh đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nhìn Châu Tử Bùi một cái, người nọ đang áp nguyên một bên mặt lên mặt bàn mà ngắm hắn, hắn cũng không thèm để ý, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Những lúc đang học bài hay sáng tác trông hắn đều hết sức an tĩnh, dường như nguyên cả thế giới đều không liên quan đến hắn vậy. Châu Tử Bùi nghiêng một bên mặt nhìn hắn rất lâu, đưa tay che trước quyển sách.

Thịnh Minh ngẩng đầu lên, nghe người nọ úp người vào bàn hỏi kiểu vô lại, “Một quyển sách có dễ nhìn đến vậy sao?”

Thịnh Minh úp quyển sách lên bàn, là tiểu thuyết “Bà Dalloway” của Virginia Woolf. Hắn giải thích, “Virginia Woolf, cậu từng đọc chưa? Là sách hay. Cậu không phải thích đọc Yasunari Kawabata sao, cũng có thể đọc phong cách khác thử xem.”

Châu Tử Bùi nghe vậy, ngừng một chút, rồi xì cười ra tiếng. Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thịnh Minh, chỉ nén giọng nói: “Cậu là nói cái lần gặp mình ở thư viện kia sao?… Mình cố ý đó, lúc đó biết cậu yêu sách, thường đi thư viện, cho nên bèn đi thử vận, xem có thể gặp được không.”

“Cậu…” Đối mặt với việc Châu Tử Bùi khai cả ra một cách tự nhiên lại bình thản như thế này, Thịnh Minh hết lời, đành phải một lần nữa cầm lấy sách đọc.

“Cậu xem đi, mình không làm ồn cậu, ” Châu Tử Bùi cười đến cặp mắt cũng cong lên, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Cậu xem sách, mình xem cậu.”

Chàng trai luôn luôn thẳng thắn, không giống với sự kín đáo của người châu Á, điểm này Thịnh Minh đã sớm biết. Nhưng có đôi khi nghe chàng ta nói như vậy, cũng không khỏi ngượng ngùng. Khác với chàng trai, da mặt hắn cứ như còn mỏng hơn cả giấy Tuyên Thành.

Cũng không biết Thẩm Dao bên kia đang chơi trò gì, chơi quên mình, khi giáo viên trên bục giảng nói đến điển cố Tống thái tổ dùng rượu tước binh quyền thì, Thẩm Dao mừng rỡ la lên: “Ha ha, mình thắng rồi!” Nguyên cái phòng học đồng loạt bật lên một trận cười vang.

Châu Tử Bùi cũng nhịn không được cười to, “Tên Thẩm Dao này thật đúng là…”

“Được rồi, cuối tuần này thời tiết mà tốt, đi leo núi đi. Muốn đi không?”

“Ơ?”

Châu Tử Bùi đứng thẳng người dậy, “À, ngoại liên bộ trong khoa phát vé, mình lén lấy thêm một cái.”

“Ừ.”

“Vậy cuối tuần về nhà, sáng sớm thứ bảy xuất phát!” Châu Tử Bùi hưng phấn bừng bừng.

“Ừ.”

Thịnh Minh đã nhớ không rõ, lần đầu tiên đến nhà Châu Tử Bùi là khi nào.

Nhà rất lớn, trang hoàng cũng rất có không khí lãng mạn của Châu Âu. Một người ở trong căn nhà thế này, lãng phí đến mức có hơi bị quá đáng. Châu Tử Bùi giải thích rằng, những cái đó đều là ý của cha mẹ đấy, lại cười bảo, “Vậy nếu như hai người cùng ở, hẳn sẽ không có vẻ xa xỉ như thế nữa đâu.”

“Này, cậu qua đây cùng ở đi.” Đây đã là lần thứ vô số Châu Tử Bùi nhắc tới. Từ lúc Thịnh Minh đến nhà mình lần thứ hai, anh chàng đã thẳng thừng đề nghị, thay vì cuối tuần cả hai người đều sinh hoạt một mình, không bằng dọn đến sống cùng một chỗ sẽ rất có tình thú.

“…”

“Nè, đầu gỗ…”

“… Chắc trên giá sách vẫn còn chỗ để sách?”

“Vâng vâng.” Cặp mắt Châu Tử Bùi cũng sắp phóng ra ánh sáng rồi, chỉ còn biết gật đầu lia lịa —— thắng lợi ngay trước mắt.

“Cây treo đồ còn chỗ trống không?”

“Có có!” Đầu gật so với cái gì còn nhanh.

“… Vậy được rồi.”

Cứ như vậy, rốt cục cậu bạn Châu đã dựa vào tinh thần kiên trì không ngừng miệt mài không mệt của mình mà thu được thắng lợi trong trận chiến tinh thần này.

Trước đây Thịnh Minh vài độ cự tuyệt, cũng chỉ là ngại vì tình cảm và thể diện. Có lẽ hắn sẽ không nghĩ đến, ở một mức độ nào đó, Châu Tử Bùi đang lên kế hoạch ăn tươi hắn như thế nào.

Lúc chuông tan học vang lên, giảng đường có thể chứa hơn trăm người, chỉ còn lại thưa thớt.

Thịnh Minh bỏ sách vào trong cặp, đi theo phía sau Châu Tử Bùi, đang định đi về thì bị một giọng nói gọi lại.

Quay đầu lại nhìn, thì ra là Cát Giai.

“Cái này, ngày đó tớ dạo nhà sách vừa vặn thấy bản “Orlando” này, bèn mua cho cậu.”

Thịnh Minh nhìn quyển sách trên tay Cát Giai, trong lòng có phần cảm kích. Trước đây mượn Orlando ở thư viện, thích lắm, nhưng tiếc rằng mấy năm gần đây cũng không tái bản, ở đa số nhà sách đã không còn tìm được nữa.

“Cảm ơn nhiều.”

“… Tớ cũng thích quyển sách này, cậu cẩn thận đọc nhé.” Cô bé đưa sách rồi, liền vội vã đi mất.

Thịnh Minh không có nghĩ nhiều, chỉ cất sách vào cặp, đuổi theo Châu Tử Bùi.



* Công cộng khóa: là một môn bắt buộc, là khóa học mà bất kì học sinh chuyên ngành của trường đại học cao đẳng hay trung học nào đều phải tham gia. Công cộng khóa ở trường ĐHCĐ, chủ yếu có lý luận chính trị, đạo đức, ngoại ngữ, thể dục, sinh sản…
Bình Luận (0)
Comment