*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm ấy cậu cầm tay tôi đi qua đám đông vô số người, trời giá rét, nhưng lòng bàn tay cậu lại ấm áp. Khi đó trong lòng tôi, đột nhiên tràn dâng một loại cảm giác buồn thương không tên khó hiểu, ngay cả chính bản thân tôi cũng phản ứng không kịp.
—— “Ngủ ngon, Paris”
“Nhìn xem muốn gọi cái gì?” Cậu bé lấy ra sổ viết thực đơn, kính cẩn đứng bên cạnh Thịnh Minh.
“Trước tiên không cần, tôi đợi người.”
“Vậy đồ uống có muốn gọi một phần trước không?” Cậu bé mở thực đơn ra, “Trà hoa bưởi là món cháy hàng đấy, đặc biệt cà phê đá cũng rất ngon nữa.”
Thịnh Minh nhìn thực đơn vẽ tay tỉ mỉ, hình ảnh món ăn là dùng máy ảnh Pola chụp lại sau đó dán lên thực đơn.
Rất dụng tâm.
“… Vậy trước tiên cho tôi một ly cà phê đá là được rồi, cảm ơn.”
Cậu bé xoạt xoạt viết vài nét lên tờ đơn, “Vâng, đồ uống sẽ có nhanh thôi.”
Chiếc loa nhỏ trong tiệm đang phát bài “Sưởi ấm”.
Thịnh Minh ngồi trên ghế, có thể lơ đãng nghe rõ tiếng nói chuyện của cô gái ngồi bàn phía sau, bàn luận về ban nhạc và bài hát nọ.
“Nghe nói bài này là A Sâm viết cho A Trạch đó, không biết có khi nào họ là một đôi không ta.”
“Ể? Không phải cùng nhau viết à?”
“Cậu không đọc bài phỏng vấn họ trên một kỳ tạp chí à, là A Sâm muốn viết, sau đó viết đến phân nửa lại gọi điện thoại cho A Trạch, kêu ảnh đến xem, “Alô, tớ xảy ra chút chuyện rồi”, kiểu vậy đó… Chẳng qua ca từ thực sự rất cảm động a, ha ha ông chú siêu đẹp trai…”
“Tớ thích Tiểu Quang ấy, siêu cấp dễ thương… Không biết lúc nào mới đến mở live ta? Rất muốn xem đó.”
…
Nói đến, ban đầu chú ý tới Đảo, dần dần bắt đầu thích, cũng là bởi vì rất nhiều lời bài hát. Không đơn giản là ca khúc dễ nghe, ca từ cũng viết rất cảm động.
Đã nói, thế gian có bốn chuyện nước đổ khó hốt: đá đã ném đi, lời đã nói khỏi miệng, cơ hội bỏ lỡ rồi, thời gian đã tiêu tan. Mà trong lòng mỗi người ít ít nhiều nhiều đều sẽ có một đoạn quá khứ, một câu chuyện cũ, hoặc là một người không cách nào lãng quên. Lúc vừa nghe được “To my last lover”, Thịnh Minh còn phỏng đoán, người hát chính gọi Lục Tự Quang đó rốt cuộc từng có câu chuyện khúc chiết đến chừng nào nhỉ?
“Quý khách, cà phê của bạn.” Ông chủ tự mình đưa cà phê qua đây, “Bởi vì hôm nay là ngày cuối năm, trong tiệm có hoạt động, nếu gọi một phần cà phê đá, sẽ tặng một phần món ngọt Soufflé – sản phẩm mới nhất đấy.”
“A, vậy sao… Cảm ơn.”
Thịnh Minh đợi đợi, nửa ly cà phê đá lót dạ, người kia vẫn chưa đến. Nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, đã qua giờ hẹn từ lâu. Mới lấy điện thoại di động ra xem, chỉ lo bỏ lỡ tin nhắn hay cuộc gọi, nhưng mà cái gì cũng không có.
Cảm thấy chán, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Người qua đường vội vã qua lại, đôi tình nhân nắm tay cười nói, xe cộ nhanh chóng vụt qua, đèn giao thông không ngừng chớp tắt đổi màu…
“Soufflé của bạn, ” Hình như có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, “Cẩn thận mép ly phỏng tay.”
Thịnh Minh quay đầu nhìn, người nọ buộc tạp dề màu trắng sạch sẽ, đặt món ngọt trong tay mới lấy khỏi lò nướng xuống bàn, dáng vẻ trông rất đảm đang.
“Cậu sao lại…?”
Châu Tử Bùi không chút khách sáo ngồi xuống đối diện hắn, “Nào, cậu nếm thử xem mùi vị như thế nào?”
Thịnh Minh ngơ ngác cầm lấy chiếc muỗng nhỏ mà Châu Tử Bùi đưa qua cho mình, múc lên một miếng, nóng nóng, hỗn hợp phô mai thơm béo với mùi vị bơ sữa và lòng trắng trứng xốp mềm, ngọt mà không ngấy. Là món ngọt đến từ nước Pháp.
“Thế nào thế nào?” Châu Tử Bùi đợi không kịp muốn nghe đánh giá, “Có thể cho bao nhiêu điểm?”
“…”
Không được Thịnh Minh đáp lại, góc mày Châu Tử Bùi hơi rũ xuống, “Mình phải học rất lâu mới học được đó hu hu, chừa chút mặt mũi đi mà.”
Thịnh Minh nhìn Châu Tử Bùi cười, “Cảm ơn, ăn ngon lắm.”
“Cậu học ai, thợ cả ở đây à?” Không nén được hiếu kỳ hỏi.
“Ông chủ ở đây đó, là thợ bánh ngọt chính tông, biết làm rất nhiều.”
Thịnh Minh nhìn nhìn trước quầy bar, ông chủ đang tính tiền cho một bàn khách, mà cậu nhóc vừa mới ghi thực đơn cho hắn thì mỏi mệt nằm úp người lên quầy bar.
Tựa hồ là nhớ tới điều gì, Thịnh Minh hỏi: “Người đó, là ai? Người làm công à.”
Châu Tử Bùi hướng theo ánh mắt Thịnh Minh nhìn xem, “À cậu nói Hạ Trăn ấy hả, là bạn của ông chủ, đến giúp một tay.”
Nhịn một đỗi, nhưng cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng, “… Cậu với cậu ta rất thân à.”
Châu Tử Bùi lắc lắc đầu chẳng hiểu chi cả, “Làm gì có. Sao vậy?”
Thịnh Minh lại múc thêm một miếng Soufflé trong ly, “Không có gì.”
Mười giờ đêm, đi trên con đường dòng người hối hả, Châu Tử Bùi vươn tay nắm chặt Thịnh Minh, ngón tay lạnh băng.
Dường như người ta đều đang chen chúc về phía trung tâm thành phố, một làn lại một làn, như là sóng triều, còn họ ngược dòng mà đi. Thịnh Minh đi theo Châu Tử Bùi, gió lạnh thổi vào mũi hơi buốt. Nội tâm hắn bất chợt có một loại tình cảm vi diệu tràn lan ra, trong lòng có chút nóng, cũng lại có chút thương cảm phức tạp.
—
* khúc chiết: lòng vòng khúc khuỷu phức tạp
* vi diệu: bé nhỏ và thần bí, lạ lùng
* Cái đoạn cô fan nọ nói “ông chú” siêu đẹp trai, đó là vì nhân vật A Trạch được fan đặt biệt hiệu là “trầm mặc đại thúc”.
—
SouffléSoufflé (tiếng Pháp: [su.fle]) hay còn gọi là trứng rán phồng là một loại bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng đánh với lòng trắng kết hợp với rất nhiều gia vị và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món tráng miệng ngọt. Từ soufflé là phân từ 2 của động từ tiếng Pháp souffler mang nghĩa “phồng lên” — một từ thường dùng để chỉ hỗn hợp sữa trứng và lòng trắng trứng.
Mỗi chiếc bánh soufflé được làm từ hai thành phần cơ bản:
Phần bên dưới là sữa trứng Pháp
Lòng trắng trứng đánh tơi thành bánh trứng đường
Trong đó phần dưới chứa mùi vị và phần lòng trắng cho ta phần “phồng lên” (để có thể xúc). Những thức ăn đi kèm với phần dưới là mứt, trái cây, quả mọng, sô cô la, chuối hoặc chanh (ba thứ cuối cùng dùng cho món tráng miệng, thường đi kèm với một lượng đường ăn lớn).
Sau khi lấy ra khỏi lò, soufflé sẽ phồng và xốp, và thường xẹp xuống sau 5 đến 10 phút.
Soufflé có khá nhiều loại khác nhau. Một trong số đó là soufflé kem, là sự kết hợp giữa soufflé với kem hay có cả trái cây hoặc tương cay.