Ngủ Ngon, Paris

Chương 24

Ý nghĩa của sinh mệnh không hề phức tạp… Không cần chết đi khi 29 tuổi, chúng ta có thể chầm chậm già đi, sống đến bảy tám mươi tuổi là tốt nhất.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Thịnh Minh có tài năng trời sinh với các ngôn ngữ, trong vài ngày cuối cùng cuối học kỳ, miễn cưỡng cúp môn tiếng Đức, bị Châu Tử Bùi lôi ra ngoài xoay vòng. Có lẽ những ngày đầu đến bên nhau đều là như vậy, nếm qua ngọt ngào, liền thời thời khắc khắc đều muốn ở bên nhau, cứ như là thiếu người kia một khắc cũng không được.

Hai người ngồi ở Mạch Ký, điều hòa ấm áp. Đầu giờ chiều ngày hành chính, học sinh hầu hết đều đang đi học, người đi làm cũng đã lao vào công tác buổi chiều, trong tiệm người cũng không có mấy, có vẻ rất rộng rãi. Châu Tử Bùi vui hơn hớn gặm một miếng hamburger trong tay. Thịnh Minh hút coca, thỉnh thoảng lại cắn ống hút hai cái, “Một hồi đi đâu?”

“Không thì, đi xem phim đi.”

Y theo dự định đi xem điện ảnh, xem hai bộ liên tiếp.

Đầu tiên là một bộ phim hành động khoa học viễn tưởng, hiệu ứng máy tính, đao quang kiếm ảnh, xem loạn cả mắt. Trong căn phòng chiếu phim không lớn, người xem thưa thớt.

Khi một con thủy quái xấu xí nhảy lên từ trong con sông của thành phố, há ra một cái miệng máu lớn, cô bé ngồi dãy trước lập tức hệt như một chú chim nhỏ bị kinh hãi, trốn vào trong lòng bạn trai ở cạnh bên. Lúc con quái vật xuất hiện lần thứ hai, Châu Tử Bùi cũng giả vờ nũng nịu, nhào vào trong lòng Thịnh Minh, hai tay ôm cứng ngắc lấy Thịnh Minh, “Eo ơi, thật đáng sợ mà ~” Thịnh Minh đầu tiên là sửng sốt, rồi lại bó tay liếc mắt xem thường, “Cậu… né qua bên kia.” Châu Tử Bùi cười hô hô, ném hai miếng bỏng ngô vào miệng, một ngụm nuốt xuống, ngọt ngào.

Bộ phim điện ảnh thứ hai Thịnh Minh vẫn nhớ rõ như in. Vốn không định tìm phim tình cảm xem, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể chấp nhận lịch chiếu phim. Sau khi xem xong mới thấy không uổng công. Tên phim gọi là “Đã hẹn nhau năm hai mươi chín tuổi cùng đến Bắc Âu chết”, chậm rãi kể lại một câu chuyện, về vệ tinh và ái tình.

Vai nam chính mới vừa chia tay bạn gái vào lễ Giáng Sinh, trong lúc lơ đãng quen biết một cô gái. Khi đang ngồi cùng rất nhiều bạn bè, anh ta vui đùa hỏi, “Đố các cậu, động vật đầu tiên đi lên vệ tinh là con gì?” Cô gái xa lạ nọ đáp rằng, “Là một chú cún con chứ gì.”

Cô nói không sai. Mùa đông năm 1957, vệ tinh nhân tạo Sputnik 2 của Liên Xô cũ mang theo chú cún con Lycra bay vào vũ trụ, chuyển động xoay quanh Trái Đất. Tin tức nói, Lycra sống một tuần trong vũ trụ sau đó lẳng lặng chết đi. Nhưng sự thực thì Lycra chỉ vừa bay lên trời vài tiếng đồng hồ, bởi vì cực nóng và cao áp mà đã chết. Đó là một câu chuyện khiến cho người ta đau buồn, một câu chuyện có đi mà không có về.

Trước mắt anh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh như vậy: Chiếc mũi nhọn nhọn của Lycra đặt sát vào cửa khoang thuyền, nhìn vũ trụ màu xanh đen bên ngoài. Nó sẽ thấy Địa Cầu sao? Nó biết rõ chính mình vĩnh viễn cũng không trở về được sao?

Không lâu sau, anh nhận được tin nhắn của cô gái: “Đừng đau lòng vì Lycra, cuộc đời sẽ không cô độc như chiếc phi thuyền, đây là số của tôi, anh lưu lại đi.”

Sau khi vệ tinh vận chuyển 2570 lần với quỹ đạo vòng quanh Trái Đất, ngày 4 tháng 4 năm 1958 đã rơi vào tầng khí quyển Trái Đất, cháy thành tro.

Còn bọn họ cứ như vậy quen nhau.

Lại một năm nữa xuân hạ thu đông, thầm lặng trôi qua. Cuối cùng, thời gian lại đi tới Giáng Sinh.

Họ hôn nhau khi mười hai giờ vừa điểm, cầu nguyện khi thổi nến, ôm nhau khi pháo hoa bay lên trời. Thế nhưng cô gái đột nhiên bảo rằng, “Em biết anh không hạnh phúc.”

Anh nửa đêm mộng tỉnh, đứng dậy phát hiện bạn gái ngồi một mình ở phòng khách, dáng vẻ vô hạn cô đơn. Anh không có đi qua ôm cô, hay là dặn dò cô đừng ngồi như vậy, anh chỉ cảm thấy cô gái rất giống bản thân mình một năm trước.

Sáng sớm, cô ngủ trong sô pha. Anh nhìn thấy cô để lại một tờ giấy cho mình, trên đó viết: “Em không muốn sống quãng đời sau 30 tuổi, tuổi trẻ trôi đi, mãi mãi không đến nữa, nó sẽ là chuyện khó chịu nhường nào. Cho nên, em quyết định vào lúc 29 tuổi sẽ đi Bắc Âu, tốt nhất là lễ Giáng Sinh, chỉ mặc một chiếc áo sơmi, suốt đêm đông chết ở Bắc Âu. Anh có sẵn lòng cùng đi với em không?”

Bọn họ đều có những vấn đề âu lo của người trẻ tuổi, sở dĩ ở cạnh nhau, cũng bởi vì biết rõ lẫn nhau là đồng loại.

Trong phim có một câu thoại vai nam chính phản vấn chính mình, rằng: “Tuổi trẻ và cái chết, là quan hệ Trái Đất và vệ tinh chăng? Thanh xuân vòng quanh tử vong xoay một vòng lại một vòng, khi thanh xuân kết thúc, tử vong vẫn vĩnh hằng như thế, không chút thay đổi.”

Năm anh hai mươi tám tuổi, họ đã quyết định sẽ xuất phát vào tháng Mười Hai lạnh lẽo, hành lý cũng đã sửa soạn xong. Nhưng mà, có một việc đã thay đổi toàn cục —— bạn gái mang thai rồi. Đột nhiên họ nghĩ rằng sẽ thay đổi kế hoạch. Lúc này, vai nam chính biết được bạn gái trước và bạn trai hiện giờ của cô, cùng đi du lịch Phần Lan. Họ đã tắm ở Phần Lan, đi dạo nhà bảo tàng, ăn cá Salmon, nấm, pho mát, ném tiền xu cầu nguyện vào suối phun ở quảng trường, sau đó họ uống thuốc độc chết trên giường khách sạn.

Anh thoáng thấy nghi hoặc, phải chăng mỗi người đến ngưỡng cửa ba mươi tuổi rồi, sẽ đột nhiên bắt đầu sinh ra ý niệm cùng chết với người yêu? Anh cũng bỗng nhiên hiểu ra, bạn gái trước chia tay mình, chính là bởi vì nhìn thấu mình sẽ không cùng cô ấy đi chết, mà cái người nước ngoài rậm râu cô ấy yêu sau đó thì sẽ. Câu tiếng Trung duy nhất gã biết nói chính là “Thuận theo tự nhiên” —— thuận theo tự nhiên mà sinh ra, lúc muốn chết cũng liền đi chết.

Cuối phim là một đoạn độc thoại của vai nam chính, anh nói: “Mà tôi, tôi chỉ biết kể câu chuyện về vệ tinh kia. Tôi định sẽ nói cho đứa con chưa ra đời của mình, vệ tinh chuyển động vòng quanh Trái Đất, nó rất cô độc, Trái Đất cũng cùng cô độc, bởi vì chúng không thể hiểu được nội tâm lẫn nhau. Nhưng, làm bạn như vậy dần dần dà dà cũng thành một kiểu quan hệ ổn định, đó có lẽ chính là ý nghĩa chân chính của sinh mệnh, ý nghĩa của sinh mệnh không hề phức tạp, để cho chúng ta tin tưởng chúng ta đều là người hết sức bình thường, không cần chết đi khi 29 tuổi, chúng ta có thể chậm rãi già đi, sống đến bảy tám mươi tuổi là tốt nhất.”

Xem tới cuối phim, khi nghe được nhạc nền chậm rãi nổi lên, Thịnh Minh bỗng cảm thấy viền mắt hơi nóng lên.

Hắn đọc thầm đoạn thoại đó ở trong lòng —— Ý nghĩa của sinh mệnh không hề phức tạp… Không cần chết đi khi 29 tuổi, chúng ta có thể chậm rãi già đi, sống đến bảy tám mươi tuổi là tốt nhất.

Dường như Châu Tử Bùi ý thức được sự chấn động của hắn, thế là đưa tay qua đây nắm lấy hắn, vững vàng nắm chặt tay hắn. Để an ủi.

Chúng ta có thể chậm rãi già đi, sống đến bảy tám mươi tuổi là tốt nhất.



Tác giả:

Bộ phim được nói đến trong này, câu chuyện cũng không phải là bịa đặt.

Nguyên là tiểu thuyết, tình tiết không thay đổi, chỉ là viết trở thành phim điện ảnh, trích dẫn lời thoại.

Nhan đề cũng là “Đã hẹn nhau năm hai mươi chín tuổi cùng đến Bắc Âu chết”, tác giả không rõ.

Là một đoạn văn tự ta xem rồi rất chấn động, thân nào có hứng thú có thể GG một phát. (TDT: GG thử rồi mà chả thấy gì)
Bình Luận (0)
Comment