Ngủ Ngon, Paris

Chương 27

Tôi hướng về Hạ Môn, không chỉ bởi vì phong cảnh và nhân văn của nơi đó, càng bởi vì đó là một thành phố tràn ngập hồi ức.

—— "Ngủ ngon, Paris"

Họ tìm được Luwak Café ở đảo Cổ Lãng, quán cà phê được đặc biệt dùng nhiều giấy mực để giới thiệu trên tạp chí.

Phải dọc theo thềm đá mà đi lên mới có thể đến nơi, có bóng râm che mát. Bức tường quét vôi thành màu lam, trong suốt như bầu trời xa ngắm từ đảo Cổ Lãng.

Đẩy cửa vào, mang theo tiếng chuông gió trong trẻo trước cửa.

Âm nhạc bên trong đang phát chính là bài "Tuyết mùa hè" của Đảo.

"A, là Đảo." Thịnh Minh nói thầm với Châu Tử Bùi một câu. Thì ra, họ đã đỏ như vậy rồi. Đỏ đến mức cơ hồ đi tới đâu cũng có thể nghe được bài hát của họ, đầu đường cuối hẻm đều là.

Ông chủ của Luwak thân thiện đón chào bọn họ, tóc nhuộm thành màu kim nhạt, xem ra cũng là fan của Đảo: "Bạn nói Đảo sao, bởi vì họ sắp qua đây mở live ấy mà."

Theo ánh mắt ông chủ nhìn qua, nhìn tới cánh cửa treo một tấm áp-phích tuyên truyền của Đảo. Từ trái qua phải lần lượt là A Trạch, A Sâm, Tiểu Quang và A Tề.

Phía dưới là tiêu đề khá lớn: Tuần diễn toàn quốc Island in Solitude.

"Ể? Trạm cuối cùng ở chỗ tụi mình nè, tụi mình có thể về xem rồi." Châu Tử Bùi nhìn lịch trình tuần diễn trên tấm áp-phích.

"Chắc là vé đã sớm bán xong rồi còn gì? Giờ họ đã đỏ như vậy..."

Gọi một ly cà phê mocha, gọi một phần kem đậu đỏ.

Trong lúc đợi, Thịnh Minh mang Nikon theo đi chụp ảnh ở bên ngoài quán cà phê. Ở bên ngoài, các cây nhỏ trồng trong chậu được ông chủ dốc lòng chăm sóc, sinh trưởng rất tốt.

Khung cảnh nơi đây thực sự hợp ý hắn, giản đơn tươi đẹp. Mùa hè xanh um tươi tốt trong ấn tượng, chính là như vậy.

Khi đang quay chụp một khu kiến trúc tường đỏ, bởi vì khoảng cách quá gần tiêu cự quá ngắn, vô thức lui về phía sau. Tập trung tinh thần điều chỉnh tiêu điểm, hoàn toàn không ý thức được phía sau chính là thềm đá. Chân trái đạp hụt một bước, cả người mất đi trọng tâm, suýt nữa thì lăn xuống. Cũng may kịp thời kéo lại lan can bên cạnh, cả người ngã ngồi xuống —— đau.

"Phù..." Xoa xoa mắt cá chân, ưm, tình huống dường như không nghiêm trọng lắm, động đậy xem như bình thường, có lẽ là bị trật rồi.

Mang theo bước chân khập khiễng đi vào.

"Chân cậu sao vậy?"

Thịnh Minh lấy máy ảnh treo trên cổ xuống đặt lên bàn, "À, không cẩn thận trật một phát..."

"Ở đâu!? Trên mắt cá chân?"

"... A, ừ."

"Động đậy được chứ?"

Thấy anh chàng cơ hồ sắp sửa nhảy dựng khỏi chỗ ngồi rồi, Thịnh Minh vội nói, "Không, không có việc gì đâu... Linh hoạt lắm, cậu đừng lo lắng."

"Kem đậu đỏ của các bạn."

"Cảm ơn."

Thịnh Minh cầm lấy muỗng nhỏ múc một miếng, lạnh lạnh, ngoài đậu đỏ thơm mềm ra, còn có mùi vị của sữa.

"Thực sự không sao chứ?"

"Ưm, không sao hết mà, tuyệt đối không đau, " Thịnh Minh đẩy đẩy kính mắt, lại đút một muỗng kem vô miệng, "Ăn ngon ghê."

Châu Tử Bùi nhìn hắn một cái, cầm lấy thìa ăn kem.

Đêm đó trở về, Châu Tử Bùi kéo Thịnh Minh qua, xoa bóp mắt cá chân cho hắn.

Mắt cá chân lạnh lẽo được xoa nắn cứ nóng âm ỉ, theo lời Châu Tử Bùi nói, đó là linh hoạt gân cốt, thúc đẩy huyết dịch lưu động. Kiên trì xoa bóp một hồi, lấy một miếng thuốc cao bong gân trong hộp thuốc dự phòng ra dán lên cho hắn.

Sau đó Thịnh Minh gối lên đùi Châu Tử Bùi, nằm một cách thoải mái. Dưới thấu kính, một đôi mắt đen lúng liếng, mang theo chút mỉm cười.

Châu Tử Bùi thấy vậy thì cúi đầu hỏi, "Cậu cười cái gì? Đầu gỗ." Chàng trai vươn tay ra. Thịnh Minh có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấy đụng vào mi đầu của mình. Từ chân mày dọc theo sống mũi xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi mỏng của hắn mà vuốt ve.

Muốn hôn cậu ấy. Rất muốn hôn cậu ấy. Châu Tử Bùi nghĩ như vậy xong, cúi đầu xuống giữ lấy môi hắn. Hàng mi thật dài của Thịnh Minh giật giật dưới chiếc kính gọng đen, không tránh.

Dường như khó có được không ngượng ngùng, hắn nhắm mắt đáp lại cái hôn của Châu Tử Bùi. Đôi môi khô ráo được liếm láp, hai bên đều như là đang thử thăm dò cái gì. Sau đó Thịnh Minh mở miệng ra, đầu lưỡi Châu Tử Bùi dễ dàng trượt vào, mang đến xúc cảm ấm áp.

Thuốc cao trên mắt cá chân tỏa nhiệt nóng lên, có loại cảm giác bị đốt bỏng, Thịnh Minh có chút không tỉnh táo, đưa tay ôm lấy người nọ.

Tựa hồ Châu Tử Bùi đã có phần nhịn không được, xoay người áp chế hắn, cúi đầu hôn cổ hắn. Thịnh Minh nghiêng đầu đẩy anh chàng, nhưng không cố sức lắm.

"Hư, trật chân đừng lộn xộn..." Châu Tử Bùi liếm tai hắn, thấp giọng nói. Hơi thở phun cả vào bên tai Thịnh Minh, nhột, khiến người muốn né tránh.

Thịnh Minh bắt đầu thở gấp nhè nhẹ, trong lúc thân mật thoát ra vài tiếng lên án cái sự "thừa nước đục thả câu" của Châu Tử Bùi. Châu Tử Bùi biết hắn là đang xấu hổ, cũng chỉ cười, lấy kính mắt xuống, hôn nhẹ đôi mắt hắn, "... Xoa bóp cho cậu lâu như vậy, cậu không muốn thưởng mình một phát à?"

Không đợi Thịnh Minh trả lời, Châu Tử Bùi đã trực tiếp xuống dưới cởi quần hắn.

Khi đầu ngón tay chạm vào cái chỗ đã có phản ứng nọ, vừa ý nghe được một tiếng kêu rên từ Thịnh Minh.

"Nè, muốn mình sờ chứ?" Người không chiếm được trả lời lại kìm không đặng mà hỏi, "Muốn ha?" Giọng nói lúc này dường như cũng trở nên trầm thấp khác thường, mang theo sự gấp gáp hàm chứa tình dục.

Biết rõ chàng ta là cố tình bày trò xấu, Thịnh Minh không khỏi quở chàng: "... Đừng hỏi mình mà!"

Từ ban đầu sờ soạng mở rộng đến cuối cùng tiến quân thần tốc, Thịnh Minh chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên. Loại nhiệt độ như sốt cao đó, thật giống như là thuốc cao từ mắt cá chân cứ thế truyền thẳng đến đại não.

"Nóng quá..." Hai chân gác ở sườn eo Châu Tử Bùi, cả người giống như một con thuyền nhỏ mặc chàng trai loay hoay. Thân thể của nhau lại phù hợp lạ lùng, tính khí cứng lên của hắn thỉnh thoảng đánh vào bụng dưới Châu Tử Bùi, cảm giác hết sức tình dục. Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng theo tiết tấu của Châu Tử Bùi, Thịnh Minh có phần chịu không nổi, bấu chặt lưng chàng trai. Lúc cao trào chỉ cảm thấy bản thân sắp sửa hít thở không thông.

Mỗi lần làm xong, Châu Tử Bùi cũng không lập tức rời khỏi người hắn, luôn ôm hắn nghỉ ngơi một lát.

Nói đến chuyện này, Châu Tử Bùi cười lớn vỗ vỗ gáy Thịnh Minh, đùa bảo, "Đó là bởi vì mình muốn tùy thời dụ dỗ cậu một lần nữa đó đồ ngốc."

Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu, ôn tồn thế này là cỡ nào đáng quý.



* "Tôi hướng về Hạ Môn": ý ngầm là nghĩ về nó, nhớ nó, thích nó, như "hướng về Tổ quốc" chẳng hạn.
Bình Luận (0)
Comment