Ngủ Ngon, Paris

Chương 4

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trong lòng tràn ngập nỗi xem thường. Thái độ, biểu tình, thậm chí là động tác rất nhỏ của cậu, cũng đều khiến người ta cảm thấy cẩu thả và thiếu nhẫn nại. Trước nay tôi rất ghét những người có tính cách như vậy, nhưng mà tất cả của sau này đều là chuyện không thể ngờ.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Mười chín tuổi, vừa mới bước vào ngôi trường này. Tỉ lệ nữ sinh ở đây chiếm tuyệt đại đa số trong các lớp ngôn ngữ, nam sinh có tướng mạo thanh tú, tâm tư lại tốt như Thịnh Minh tự nhiên là phong quang vô hạn.

Nói không nhiều lắm, nhưng lại không phải khó để thân cận. Lúc nhàn rỗi, so với việc ra ngoài chơi bóng rổ, càng thích ở lại đọc sách trong lớp học hơn. Có khoảng thời gian liên tục đọc Yasunari Kawabata, trong ngăn bàn đặt quyển “Xứ tuyết” của ông.

Các nữ sinh biết hắn thích văn học và chụp ảnh, hay là bị loại khí chất văn nhã ấy hấp dẫn, hiếu kỳ không ngớt về hắn.

Nói đến bản “Xứ tuyết” nọ, đã là đọc nhiều lần rồi. Nhưng vẫn luôn thấy thích, sách cũng giữ gìn rất tốt.

Trong lớp có một nữ sinh tên Cát Giai thấy vậy mới hỏi mượn đọc. Đợi đến khi trả về, lại là một quyển mới toanh với bản dịch khác.

Cô gái xấu hổ giải thích: “… Chuyện này, Thịnh Minh, thật có lỗi. Sau khi cầm đi đọc, chẳng biết thế nào mà, lại tìm không được… Bản dịch đó của cậu, trong nhà sách tìm không thấy nữa… Cho nên mua phiên bản này. Nhưng mà nhân viên cửa hàng đều nói bản dịch này tốt hơn!… Xin lỗi.”

Thịnh Minh nhận sách, “Cảm ơn, đừng để ý.”

Cát Giai cười có chút lúng túng, “… Vậy trưa nay mời cậu ăn cơm nhé! Xem như là bồi thường.”

“Vậy không khách sáo.”

Đó là một nhà hàng kiểu Ý ở gần trường học.

Trong bữa cơm, hai người hàn huyên rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám. Bàn văn học, bàn chụp ảnh, cơ hồ cái gì đều có, Cát Giai cũng khá cảm thấy hứng thú đối với những thứ đó, thích đọc Virginia Woolf, Montaigne, còn yêu thích nhất Cố Thành, Tịch Mộ Dung.

Nói đến chụp ảnh, Cát Giai lấy từ trong cặp ra một cái máy DC đơn giản, “Cậu hẳn rất am hiểu về chụp ảnh, có thể chỉ tớ không?… Sơ sơ một ít là được rồi.”

Thịnh Minh nhìn xem, là một cái Canon.

Cùng trong CLB nhiếp ảnh, còn nhớ trước đây từng nhìn thấy một vài tác phẩm của Cát Giai. Tuy rằng chỉ dùng DC, thế nhưng năng lực nắm bắt đối với khung cảnh rất tốt, kết cấu cảm cũng rất mạnh.

Cô gái lại tiếp tục hỏi: “Giờ cậu đang dùng máy gì? SLR à?”

Thịnh Minh ừ một tiếng.

Hắn vừa mới sở hữu được bộ máy chụp hình SLR đầu tiên của mình, góp tiền rất lâu mới mua được. Trước đó, vẫn luôn dùng DC để chụp.

Họ nói đến đại hội thể thao sắp sửa bắt đầu ở trường. Cùng đồng thời tổ chức trong dịp đó, có cuộc thi nhiếp ảnh.

Ngày đầu tiên có trận bóng đá khoa tiếng Đức đấu với khoa kinh tế tài chính. Lúc Thịnh Minh vội vội vàng vàng chạy tới sân bóng, trận bóng đã bắt đầu rồi, Cát Giai ở chỗ xa xa sau cầu môn vẫy hắn, “Thịnh Minh! Bên này!”

Hắn chạy tới, “Thế nào rồi?”

“Vừa mới bắt đầu, không – không.”

Nhìn xem tình huống trên sân, Thịnh Minh cầm lấy máy ảnh. Ống kính đi quanh và chụp lại cầu thủ đang chạy nhanh trên sân.

Hắn nhanh chóng chú ý tới người kia. Vóc dáng rất cao, khi dẫn bóng chạy động tác rất nhanh, đoạt bóng cũng tương đối lưu loát.

Nhìn từ ống kính, người nọ tựa hồ có chút không giống người thường. Tóc màu nâu, đôi mắt mang theo chút sắc thái ngoại quốc. Nhìn rất anh tuấn.

Cách chuyền bóng xa cho đồng đội rất chuẩn, đồng đội phía trước đón bóng, nhìn chuẩn một quả bóng cao vượt đầu từ phía trước chuyền tới, tiền đạo phía trước nhảy người lên với một cái đánh đầu, bóng vào.

Đội cổ động viên bên sân đối phương đồng loạt bắt đầu nhảy nhót.

“A, bị vào bóng rồi a…” Cát Giai ở một bên nhỏ giọng coi thường.

Thịnh Minh nhìn lại tấm ảnh vừa mới chụp được, là tiền đạo trung tâm cao lớn kia. Tư thái phóng khoáng nhảy lên giữa không trung đánh đầu được lưu trên tấm ảnh chụp, biểu tình và góc độ đều vừa vặn đẹp. Thế nhưng trước đó, tấm chân dung người này mà hắn chụp được, lại bởi vì không nắm bắt đúng thời cơ mà bị mờ mất.

Thịnh Minh cầm máy ảnh tiếp tục chụp.

Đội bóng khoa hắn đá cũng không tốt, bóng đá không phải sở trường. Thi đấu đến nửa trận sau thậm chí hình thành xu thế nghiêng về một phía. Khoa kinh tế tài chính vẫn cứ thế chuyền bóng xuyên suốt, thế tiến công biến đổi hết lần này đến lần khác.

Qua màn ảnh hắn lần nữa nhìn rõ nam sinh anh tuấn cao lớn nọ, anh chàng mang theo quả bóng, cứ thế xông lên phía trước. Khi cách cầu môn chừng ba mươi mét, cậu ta thình lình triển khai một cú sút xa như mũi tên bắn lén. Tốc độ bóng đi rất nhanh, quả bóng cao su vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, sau khi Thịnh Minh nhấn nút Shutter, chỉ thấy quả bóng bay rất nhanh về phía bên này. Cuối cùng sượt qua khung thành, thẳng tắp bay đến đây.

“Á!” Cát Giai thấy vậy vội vã né đi trong sợ hãi.

Thịnh Minh dời ống kính, vội vã lánh người. Trong lúc vội vàng, máy ảnh “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Quả bóng lăn hai cái, dừng lại ở xa xa phía sau hắn.

Cát Giai thấy vậy, lại vội vàng qua đây, “Không bị sao chứ?”

Thịnh Minh nhìn cô, khẽ cười: “Ừ, không sao cả.” Dứt lời, liền cúi người xuống nhặt máy ảnh lên —— hình như, hư rồi.

Trong sân đã có một nam sinh chạy tới nhặt bóng.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Một giọng nói hào sảng vang lên trên đỉnh đầu, nam sinh xa lạ nọ ôm bóng hỏi.

Thịnh Minh đứng lên, “Không có việc gì.”

Nam sinh nhìn xem máy ảnh trong tay hắn, lại cười cười hỏi hắn: “Máy ảnh không rơi hư chứ?”

… Mở không được rồi. Nhưng không sao, tôi xem lại đã… Lời còn chưa nói ra miệng, chợt nghe thấy có người trong sân bóng lỗ mãng la một câu: “Ê! Bành Tĩnh Vũ! Nhanh lên một chút đi.”

Phóng tầm mắt nhìn qua, là cậu ta. Người vừa mới sút xa. Cậu ta nhíu mi đầu, khuôn mặt có vẻ không kiên nhẫn.

“Người kia là cái thái độ gì chứ!?” Cát Giai đứng bên cáu kỉnh, “Thiếu chút nữa là đá đến người rồi!”

Nghe thấy đồng đội hối mình, nam sinh gọi Bành Tĩnh Vũ nọ liền dẫn bóng chạy chậm về lại trong hội trường.

Thịnh Minh nhìn người đứng ở vòng tròn trung tâm phía xa kia một cái, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment