Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 106

Đêm giáng sinh, trong nhà lớn Tần gia rất là náo nhiệt, Tiêu Dật còn nhận được một cái túi nhỏ, bên trong rõ ràng là một trái táo lớn. Tần Mộc không cần đoán cũng biết là ai đưa tới! Quả nhiên, qua không bao lâu, Tiêu Thần liền gọi điện thoại lại đây.

“Tiểu thiếu gia, ta thấy người khác đều nói đêm giáng sinh phải ăn táo, liền tặng cho người, bọn họ đưa đến chưa?” Tiêu Thần vĩnh viễn đều là trung thần bên người Tiêu Dật.

Tiêu Dật cong khóe miệng, giọng nói mang theo vui vẻ:“Ừ, đưa đến, chính ngươi cũng nhớ rõ phải ăn một trái, ăn không hết cắn hai cái cũng được.”

Tần Mộc ở một bên vẽ vòng tròn, hắn thật sự sai lầm rồi, hắn thế mà lại cảm thấy những người viết thư tình cho Tiêu Dật là uy hiếp, rõ ràng uy hiếp lớn nhất chính là Tiêu Thần đầu kia điện thoại!

Tần Mạch Nhiên nhìn thấy dáng vẻ uể oải của con mình, đi qua vỗ vỗ đầu nó, tỏ vẻ an ủi.

Buổi tối nằm ở trên giường, Tần Mộc nhắm mắt lại đợi một hồi lâu, đoán chừng Tiêu Dật đang ngủ, lặng lẽ mở mắt ra, xác định Tiêu Dật quả thật đang ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, lấy ra phong thư đã sớm chuẩn bị xong, đặt vào cái tất đầu giường. Làm xong, Tần Mộc run rẩy chui vào ổ chăn, tuy rằng trong phòng mở điều hòa, nhưng mà cơ thể trần trụi chạy tới chạy lui vẫn là có chút lạnh, trong lúc ngủ mơ Tiêu Dật bị cơ thể lạnh như băng của Tần Mộc chạm phải, vô thức dịch chuyển theo hướng rời xa Tần Mộc, lại bị Tần Mộc nhẹ nhàng bắt trở về, kéo vào trong lòng, còn không quên giở trò, sờ sờ mặt, sờ sờ cổ, sờ sờ tiểu meo meo, bụng mềm mềm, còn có tiểu jj phía dưới, sờ soạng một hồi lâu, lại sáp qua hôn lên sườn mặt bóng loáng của Tiêu Dật một cái, lúc này Tần Mộc mới cảm thấy thỏa mãn nhắm mắt lại.

Tần Mộc đã ngủ cũng không biết, phong thư tình hắn vụng trộm viết cho Tiêu Dật bị ba Tần nửa đêm vụng trộm vào phòng tặng quà giáng sinh cho hắn cùng Tiêu Dật cầm đi ra ngoài, hơn nữa cùng nhóm người lớn cùng nhau thưởng thức một phen, vừa nhìn vừa cảm khái, con lớn không cần mẹ a!

Sáng sớm hôm sau, Tần Mộc nghĩ cho mình cái cớ liền vụng trộm trốn, cho tới bây giờ không sợ trời không sợ đất da mặt dày như tường thành tiểu trung khuyển Tần Mộc cũng có lúc thẹn thùng, hắn núp ở trong vườn hoa phía sau, hái một đóa hoa cúc, vừa ngắt vừa đếm từng cánh hoa, miệng nhỏ giọng lầm bầm.

Cũng không biết đếm bao lâu, tóm lại, các loại kết quả đều bị hắn đếm ra, Tần Mộc bỏ cuống hoa trụi lủi trong cánh tay xuống, vẻ mặt rất chán nản.

“Trời lạnh như thế ngươi ngồi xổm nơi này cũng không sợ đông lạnh đến hoảng?” Giọng nói quen thuộc vang ở đỉnh đầu. Tần Mộc lập tức ngẩng đầu, nhìn người đứng ở trước người hắn.

Tiêu Dật nhìn đôi mắt có chút không yên cùng lấy lòng của Tần Mộc, hơi hơi cong khóe môi:“Viết thư tình thế mà lại có lỗi chính tả.”

Tần Mộc lập tức sững người, vẻ mặt chán nản, sao lại không kiểm tra thêm mấy lần chứ!

“Chờ ngươi đến nỗi ta đều đói bụng, đi ăn điểm tâm đi.” Nói xong, Tiêu Dật xoay người bước đi. Tần Mộc lập tức đứng dậy đuổi theo, cau mày vẻ mặt đau khổ, Tiêu Dật đây là đồng ý hay là không đồng ý đây?

Nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt hiếm gặp của Tần Mộc, nhóm người lớn Tần gia nhướng nhướng mi, quyết định xem như không phát hiện.

Ngày nghỉ này trôi qua trong sự thấp thỏm xoắn xuýt, đến lúc quay về trường học, phát hiện trong trường học đột nhiên nổi lên lời đồn, nội dung cơ bản chính là:“Tiêu Dật cùng Tần Mộc đều có vị hôn thê rồi! Cho nên bọn họ mới không tìm bạn gái! Sợ bị vị hôn thê biết!”

Lúc Tần Mộc bị Tề Bân nháy mắt ra hiệu vẻ mặt nhiều chuyện kéo hắn vào phòng ngủ, nghe được Tề Bân chất vấn, Tần Mộc lại buồn bực, sao lại còn có câu nói cuối cùng kia?

Nhưng mà bỏ qua những chuyện này, người viết thư tình cho Tiêu Dật thật đúng là ít hơn, vị hôn thê cùng bạn gái cũng không giống nhau! Cướp bạn trai người ta đó là thực bình thường, mà nếu cướp vị hôn phu người ta, vậy đó chính là tiểu tam! Mặc dù là đứa nhỏ choai choai, nhưng cũng biết tiểu tam là bị người phỉ nhổ! Ngay cả Cầu Phi Phi luôn luôn kiêu căng cũng bối rối, có một khoảng thời gian thật dài đều không có lại đến tìm Tiêu Dật.

Tuy rằng chuyện này làm cho giá thị trường của Tần Mộc cũng rớt thiệt nhiều, nhưng mà hắn một chút cũng không để ý, chỉ cần không có người nhớ thương Tiêu Dật, hắn cũng rất thỏa mãn, trong vài năm nay, Tần Mộc sớm đã xác định mình muốn cùng Tiêu Dật cứ như vậy tiếp tục qua cả đời, điều phải làm hiện tại, chính là nghĩ biện pháp làm cho Tiêu Dật gật đầu! Trước lúc đó, mọi uy hiếp trong tối ngoài sáng đều phải quyết đoán nhổ tận gốc! Tiểu trung khuyển Tần Mộc chỉ nhằm vào Tiêu Dật, hành động này mới thật sự là người Tần gia!

Album của Bạch Ức Hàn không ngoài dự kiến rất hot, làm cho người ta giật mình là trình độ phổ biến của nó, ngày phát hành, gần như mỗi điểm bán đều tranh mua không còn.

Tần Thái Nhiên nghe cấp dưới báo lại, thản nhiên dặn dò:“Nhóm thứ hai chậm lại hai ngày sau mới phát hành.”

“Tổng giám đốc, như vậy không tốt đi? Nếu người khác mua không được, đi mua bản lậu thì làm sao bây giờ?”

Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Người thích bọn họ chân chính mặc dù mua bản lậu, cũng sẽ đi mua một phần bản gốc để cất giữ.”

“Được, tôi đi sắp xếp.”

Sự thật chứng minh, Tần Thái Nhiên làm rất chính xác, vào lúc ban đêm, những người không mua được album này ở trên mạng gào to, chỉ hối hận sao không đi sớm một chút, mà những người mua được còn đang vênh vang đắc ý. Đầu đề báo chí ngày hôm sau đều là nói về album đầu tiên của Bạch Ức Hàn cùng Tần Mộc Tiêu Dật hợp tác được tiêu thụ không còn. Về phần bán được bao nhiêu, công ty giải trí Minh Tinh cũng không có đưa ra con số cụ thể, nhưng làm như thế, càng làm mọi người phải đoán xem rốt cuộc bán được bao nhiêu.

Thẳng đến một tuần sau, nhóm album thứ hai mới được đưa ra thị trường, sự thật chứng minh, ánh mắt Tần Thái Nhiên thực chuẩn, chậm một tuần mới đưa ra thị trường chẳng những không có bởi vì có bản lậu mà lượng tiêu thụ giảm xuống, ngược lại bán càng thêm chạy.

Đối với chuyện này, Bạch Ức Hàn thực bình tĩnh, hắn đã muốn quen, trừ phi ngày nào đó có người nói cho hắn lượng tiêu thụ album của hắn không tốt, có lẽ hắn mới có cảm xúc khác. Mà hai người kia, Tần Mộc cùng Tiêu Dật càng bình tĩnh, bởi vì bọn họ hoàn toàn không thèm để ý album kia bán như thế nào. Ở trong khái niệm của Tiêu Dật, tuy rằng lúc hắn cùng Tần Mộc thu âm rất chăm chỉ, nhưng không thể phủ nhận là, những bài hát có liên quan đến bọn họ trong album này cũng không cần kỹ thuật hát gì, cho nên lần này bọn họ hoàn toàn là đi nhờ xe Bạch Ức Hàn, cho dù lượng tiêu thụ cao tới đâu cũng không ngạc nhiên. Suy nghĩ của Tần Mộc cũng không khác lắm, nhìn thấy lượng album bán ra rất cao hắn thật vui vẻ, nhưng cũng không có dương dương tự đắc, nên như thế nào thì như thế đó.

Thái độ của Tần Mộc cùng Tiêu Dật thực ngoài dự đoán của mọi người, lúc nhận phỏng vấn, đối mặt các phóng viên không nhịn được khen ngợi, hai người bọn họ lại cười đến thực khiêm tốn, điều này làm cho khán giả yêu thích bọn họ cao thêm một tầng. Nhưng mà cũng có một nhóm người rất khinh thường, không cần nghĩ cũng biết là người khác dạy!

Trần Minh nói với người bên cạnh:“Cho dù tương lai lượng tiêu thụ album của chính bọn họ rất cao, bọn họ cũng sẽ không quá đắc ý, bởi vì bọn họ sẽ cảm thấy, đó là đương nhiên.”

Diệp Thanh Mộc mỉm cười gật đầu:“Đây là khí chất độc đáo của bọn họ. Điểm này, rất giống Bạch đại thần. Tôi làm không được.” Sẽ không bởi vì một chút thành tựu liền đắc chí, sẽ không bởi vì bối cảnh cường đại liền vênh vang đắc ý, mỗi lần đều cố gắng làm tốt mỗi một việc của mình, giống như bọt biển hấp thu ưu điểm của người khác, tính cách như vậy cộng với dáng vẻ đẹp trai, sao lại có người không thích chứ? Sao có thể không ở đỉnh của vòng giải trí chứ?

“Ha ha! Chúng ta là người bình thường, không so đo với những người không bình thường này.”

Diệp Thanh Mộc làm bộ giật mình:“Tôi cũng không cảm thấy anh là người bình thường!”

“Đúng rồi, album của cậu cùng bọn họ khi nào thì ra?”

“Chờ sang năm đi, năm nay không tranh danh tiếng được, tôi là sư đệ, bại bởi sư huynh quá nhiều cũng không được.”

Trần Minh mỉm cười, Diệp Thanh Mộc cũng có độc đáo của riêng mình, dịu dàng lại tự tin, giống như cây trúc mềm dẻo, tươi mát tự nhiên, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, dễ dàng uống cong nhưng không thể gãy.

Cho nên nói, nếu muốn đứng ở đỉnh của giới giải trí, phần cứng cực kì quan trọng, nhất định phải có nhân cách mị lực của riêng mình mới được.

… Tiểu kịch trường…

Về chuyện vì sao có lời đồn đãi này.

Chuyện kể rằng ngày nào đó Trần Quả Quả nhận được điện thoại Tần Mộc.

“Quả Quả, có thể nhờ cậu giúp một việc hay không, giả bộ vô tình nói với mọi người, tôi cùng tiểu Dật đều có vị hôn thê, cho nên sẽ không tìm bạn gái.”

Trần Quả Quả quyết đoán từ chối:“Cậu là cố ý tổn hại danh dự của tiểu Dật, tôi sẽ không trợ Trụ vi ngược (giúp người xấu làm điều ác).”

Tần Mộc không nói gì:“Cái gì mà trợ Trụ vi ngược, chuyện chúng tôi có vị hôn thê chẳng lẽ cậu không biết sao? Lúc trước cậu cũng hỏi rồi mà.”

Trần Quả Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như là có có chuyện như vậy, lúc ấy Tiêu Dật nói hắn có vị hôn thê, sau đó Tần Mộc cũng nói. Được rồi, Trần Quả Quả lại hỏi:“Loại chuyện này cũng không có cái gì đáng khoe ra, sao phải nói ra? Nói ra các cậu sẽ mất giá.”

Tần Mộc thầm nghĩ, tôi chính là muốn như vậy. Cuối cùng Tần Mộc khuyên can mãi, hơn nữa đồng ý bao nhiêu yêu cầu, lúc này mới được Trần đại tiểu thư gật đầu đồng ý.

Trần Quả Quả ngắt điện thoại, có chút khó hiểu, cố ý chạy tới hỏi Diệp Oa Oa, Diệp Oa Oa nghe xong, tâm hủ nữ động, trong chớp mắt đã hiểu rõ ràng mọi chuyện. Trần Quả Quả nghe xong, cảm thấy mình bị lừa gạt.

Chọc Trần đại tiểu thư tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, thế cho nên trong trường có vô số phiên bản về vị hôn thê của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, trong đó có một nửa phiên bản làm cho Tần Mộc thực buồn bực, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì. Phải biết rằng, thân là kết tinh của đạo diễn nổi tiếng cùng biên kịch, năng lực biên chuyện xưa của Trần Quả Quả một chút cũng không thua kém.

Tần Mộc câm điếc ăn Hoàng Liên, có khổ nói không nên lời, Tiêu Dật hừ lạnh:“Hiểu người không rõ, dùng người không lo.”

Tiêu Thần bên cạnh lập tức phụ họa:“Ngươi đây là xứng đáng! Thế mà dám bôi nhọ danh dự tiểu thiếu gia nhà ta!”

Tần Mộc giận:“Ai nói tiểu Dật là nhà cậu, em ấy rõ ràng là của tôi!”
Bình Luận (0)
Comment