Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 137

Ngày 11 tháng 11 năm xx11, tập đoàn giải trí thái tử đúng giờ cử hành lễ khánh thành, Tiêu Dật cùng Tần Mộc đứng ở giữa, bên cạnh là Diệp Thanh Mộc Tề Bân Tiêu Thần cùng các vị thành viên hội đồng quản trị, dưới tiếng phái nhạc vui vẻ cắt băng khánh thành, lập tức tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.

Có rất nhiều người tới tham gia lễ khánh thành, bởi vì thành viên hội đồng quản trị của công ty là những vị có đủ quyền uy ở mỗi phương diện trong giới giải trí, cho nên buổi lễ khánh thành này xem như phát thiếp anh hùng, những người chỉ cần hơi có danh tiếng trong giới đều được mời, mà những người có quan hệ hợp tác với Tần gia và Tề gia cũng được mời, còn có vài người không mời mà tới. Trước cửa công ty đặt đầy lẵng hoa, nhìn sơ qua có chút đồ sộ.

Tòa nhà 16 tầng của tập đoàn giải trí Thái tử này là Tần lão gia tự mình chọn đưa cho Tần Mộc cùng Tiêu Dật làm quà gầy dựng sự nghiệp, lần ra tay này làm cho người ta khiếp sợ một thời gian thật dài, lời đồn Tần gia loạn trong giặc ngoài lưu truyền rộng rãi lúc trước cũng vì vậy mà giảm đi một ít, xem Tần lão gia tử còn Lã Vọng buông cần, như vậy có thể xác định tình huống của Tần gia cũng không gay go như người ngoài đồn đãi. Giờ phút này, vị Tần lão gia đang được truyền thông chú ý đang gõ quải trượng, mỉm cười nói chuyện với những người đang vây quanh ông, mái tóc lẫn sợi bạc của ông được chải vuốt ngay ngắn chỉnh tề, tuy tuổi già, nhưng lưng rất thẳng, từ phía sau lưng sẽ nhìn không ra đây là ông lão đã qua tuổi bảy mươi, tổng quản đại nhân Tần gia đang khoanh tay đứng bên cạnh ông, tươi cười trên mặt nhiều hơn trước kia vài phần, có thể nhìn thấy tâm trạng ông không tệ.

Các phóng viên ở đây cố gắng tìm kiếm bốn người anh em Tần gia, cuối cùng lại chỉ có thể tìm được ba người, Tần Thái Nhiên cùng Bạch Ức Hàn quả nhiên không có xuất hiện, điều này làm cho bọn họ có chút mất mát.

Lần này Tần Mộc và Tiêu Dật là nhân vật chính tất nhiên rất bận rộn, tây trang vừa vặn càng làm cho bọn họ trở nên anh tuấn tiêu sái, tươi cười trên mặt tự tin mà vui vẻ, dáng người thon dài bước qua đám người, ly rượu trong tay vẫn luôn được rót đầy. Diệp Thanh Mộc cùng Trần Minh và vài vị khác đều chào hỏi bạn bè quen biết của mình. So với bọn họ, Tề Bân thoải mái hơn rất nhiều, dù sao hắn không phải người trong giới giải trí, phần lớn người ở nơi này đều là người trong giới, hắn chỉ cần ứng phó một chút là tốt rồi. Tiêu Thần càng tự tại hơn, nếu không Từ Văn Khiêm đen mặt ngăn cản, hắn đã chạy sau lưng Tiêu Dật từ đầu tới cuối rồi.

“Tiểu Mộc cùng tiểu Dật thật đúng là hữu mô hữu dạng.” Lão Nhị Tần gia cầm ly rượu nhìn bọn nhỏ lẫn trong đám người mỉm cười nói.

Cô út Tần gia gật gật đầu:“Mấy tháng không gặp, bọn nhỏ càng ngày càng xứng.”

Lão đại Tần gia vẫn nghiêm mặt như cũ, chỉ hơi hơi nhướng mày miêu tả tâm trạng của hắn lúc này, hai đứa nhỏ kia thật sự trưởng thành. Lam Kì vẻ mặt kiêu ngạo:“Bảo bối của chị và tiểu bảo bối thật sự là quá tuyệt vời!”

“Chị dâu, lời này của chị mà để cho tiểu Dật nghe được, nó sẽ tiếp tục đỏ mặt.”

Lam Kì nhìn em chồng cười cười:“Dáng vẻ đỏ mặt của tiểu bảo bối là đáng yêu nhất!”

“Quả thật rất đáng yêu.”

Cậu của Tề Bân vô thức nhích lại gần:“Chậc chậc, nhìn bọn nhóc, tôi luôn cảm thấy tôi đã già đi.”

Cô út Tần gia cười trêu ghẹo:“Tứ thiếu luôn luôn phong lưu cũng nói mình già? Thực ngạc nhiên!”

“Cháu tôi đã có thể tự mình gây dựng sự nghiệp mở công ty, tôi có thể không già sao?” Cậu Tề Bân tuy đang than thở, nhưng tươi cười trên mặt một chút cũng không giảm bớt, còn mang theo chút tự hào.

Vài người lớn đứng cùng nhau, nói chuyện trời đất, nhìn mấy người trẻ tuổi bân rộn chân không chạm đất, một chút cũng không có ý định đi lên giúp đỡ, ngược lại còn cho rằng mình đang xem chuyện vui. Đang nhìn, trong đại sảnh lại có vài người bước vào, người đứng đầu mặc trường bào màu lam, đầu tóc bạc được chải ra sau, chỉ đứng ở chỗ kia khí thế liền dần dần tản ra, những người đang đứng ở cạnh cửa không tự chủ được thấp giọng, phần lớn người ở nơi này không biết ông lão này là ai, chỉ cảm tinh thần ông quắc thước, khí thế bức người, hiển nhiên là tầng lớp phía trên, những người có ánh mắt cùng kiến thức tốt cũng yên lặng nhìn ông lão kia, cũng có người trẻ tuổi không hiểu biết hỏi nhau ông lão này là ai, cũng có người cách khá xa, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh trước cửa.

Tổng quản đại nhân kề vào tai Tần lão gia thấp giọng nói câu:“Lão gia, Từ lão gia cũng đến đây.”

Tần lão gia đang nói chuyện với người khác nghe vậy nghiêng đầu, người đứng ngoài cửa không phải là người cầm quyền Từ gia Giang Nam Từ lão gia sao? Chỉ là, sao hắn lại đến đây? Tần lão gia nhìn Tiêu Thần và Từ Văn Khiêm đang đứng trong đám người, Từ Văn Khiêm vẫn nghiêm mặt như cũ, rõ ràng không cảm thấy bất ngờ, nhưng Tiêu Thần lại có chút giật mình, vẻ mặt lộ ra do dự, có lẽ là đang suy nghĩ có nên đi qua tiếp đón hay không. Tần lão gia xoay ánh mắt, lại nhìn Tiêu Dật, cuối cùng, tầm mắt dừng ở trên người lão đại Tần gia, ra hiệu cho nhóm người tiếp đón án binh bất động.

Tiêu Dật nhận ra được vị này, từ miệng Tiêu Thần cũng có thể hiểu một chút về tính tình của ông lão này, chẳng qua, lần này tiền nhập cổ phần công ty chính là Tiêu Thần ra, cũng không phải tiền của Từ gia, cậu cũng luôn luôn không vừa lòng quan hệ của Tiêu Thần và Từ Văn Khiêm, vậy ông ấy đến đây làm cái gì? Trong lòng suy nghĩ một hồi, cậu nhìn Tần Mộc, đặt chén rượu trong tay lên khay, đi về phía Từ lão gia, gật nhẹ đầu:“Từ lão gia đại giá quang lâm, quả nhiên là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Tần Mộc đi theo sát sau cậu nghe được lời nói chua như thế, không khỏi cắn răng nhịn cười, Tiêu Dật đây là đang trút giận giùm Tiêu Thần? Quả nhiên, Từ lão gia nghe được Tiêu Dật nói, tầm mắt mãnh liệt dừng trên người cậu, chẳng qua, cách tạo áp lực này không có tác dụng đối với Tiêu Dật vốn xuất thân là Thái tử. Tiêu Dật thản nhiên nhìn lại, khí thế một chút cũng không kém. Sau một lúc lâu, từ lão gia mở miệng trước, hừ một tiếng:“Thật sự là cái dạng chủ tử gì thì nuôi ra cái dạng nô tài đó.”

Còn không chờ Tiêu Dật mở miệng, phía sau đã có âm thanh lạnh lùng của một người khác:“Tiểu Thần hiện tại là con đang nuôi.”

Tiêu Thần đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, ánh mắt nhìn về phía Từ lão gia mang theo chút lửa giận.

Mạch nước ngầm giữa vài người họ bắt đầu khởi động, mắt thấy không khí xung quanh mình càng ngày càng lạnh, Tần Mộc cười bước lên từng bước, che trước người Tiêu Dật, cười tủm tỉm mở miệng:“Từ gia gia, sao ngài lại đến đây, bọn con thật sự là rất vinh hạnh, gia gia con đã ở bên kia, con dìu ngài qua ngồi đi?” Nói xong, tiến lên từng bước, làm ra dáng vẻ muốn đỡ.

Từ lão gia hừ một tiếng, nhìn về phía sau Tần Mộc nhếch cằm:“Để thái tử kia và Văn Khiêm đến.”

Tần Mộc sửng sờ, trong lòng biết Từ lão gia này tới là tới ra oai phủ đầu, có lẽ Từ Văn Khiêm và Tiêu Thần hai vị này chưa từng đề cập chuyện này với Từ lão gia, làm cho Từ lão gia khó chịu trong lòng, nên ông từ xa chạy tới làm cho mọi người cũng không thoải mái.

Tiêu thần nghe được lời Từ lão gia nói, cau mày nhịn không được muốn tiến lên, lại bị Tiêu Dật cản lại, chỉ thấy cậu tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh Từ lão gia, hơi hơi khom người:“Từ gia gia mời.”

Từ Văn Khiêm cũng đi tới bên kia Từ lão gia, xoay người đỡ tay kia của ông, đáy mắt Từ lão gia xẹt qua một chút tán thưởng, chậm rãi đi đến chỗ Tần lão gia.

Tần lão gia sờ sờ cằm:“Tên nhóc Tiểu Dật này, chẳng lẽ phải uy hiếp mới ngoan sao?” Tổng quản đại nhân nghe được lời Tần lão giat nói, đáy lòng không biết nói gì, lão gia ngài cưng chiều hắn còn không kịp sao có thể uy hiếp ép buộc chứ?

Từ lão gia cùng Tần lão gia chào hỏi vài câu, lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xuống, Tiêu Dật lập tức bước đi, lại bị gọi lại, Từ lão gia nâng tay lên, quản gia bên cạnh ông lập tức đặt một bao lì xì lên tay ông, Từ lão gia đưa tiền lì xì cho Tiêu Dật:“Đây là lễ gặp mặt ta cho các con.”

Tiêu Dật mím môi, hai tay cầm tiền lì xì, thản nhiên nói:“Cám ơn Từ gia gia. Ngài nghỉ ngơi một chút, tôi có việc đi trước.”

Chờ vài người trẻ tuổi rời đi, lúc này Từ lão gia mới dỡ khuôn mặt nghiêm túc xuống, nghiêng đầu nói:“Tiểu Thái Tử này là ông dạy dỗ?”

Tần lão gia híp mắt, cười nói:“Tôi cũng không nghiêm khắc với bọn nhỏ như ông vậy, chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ là tốt rồi.”

Từ lão gia yên lặng một lát, mới khẽ thở dài:“Từ gia cùng Tần gia không giống nhau.”

Tần lão gia cũng có chút hiểu biết về Từ gia:“Văn Khiêm đã làm tốt lắm.”

Tiêu Dật xoay người, nhìn thấy Tiêu Thần chau mày, không khỏi lộ ra nụ cười:“Tiểu Thần, ông ấy dù sao cũng là trưởng bối, huống chi, là các người coi nhẹ ông ấy trước, ông ấy đến đây tự cao tự đại cũng là bình thường, không cần để ý.”

“Nhưng mà thiếu gia……” Trong lòng Tiêu Thần vẫn đang tự trách, bởi vì hắn mà làm cho chủ tử bị cố ý làm khó dễ.

Tiêu Dật vỗ vỗ bả vai Tiêu Thần, phất phất tiền lì xì trong tay:“Dìu một chút còn có tiền lì xì, mua bán không lỗ vốn, mau đi an ủi Từ Văn Khiêm một chút đi, hắn mới mệt.”

“Đó không phải Tạ Giai Giai sao?”

“Trời ạ, sao cô tạ lại đến đây! Vẫn đang mang thai.”

“Đây là cô ta sao? Sao trở nên hốc hác như vậy?”

“Đến đây lúc này, sẽ không là……”

……

Một trận ồn ào rơi vào trong tai Tiêu Dật, cậu xoay người liền nhìn thấy Tạ Giai Giai đang đỡ eo đi đến, cậu gần như vô thức nhìn về phía Tần Mộc:“Sao cô ta đến đây?”

Tần Mộc nhíu nhíu mày:“Uông Hải cùng Lục Hiểu Minh cũng chưa đến, sao cô ta lại đến đây?”

Hai người nói hai câu, liền đi về phía Tạ Giai Giai, âm thanh ở đại sảnh lập tức nhỏ xuống, mọi người đều tò mò nhìn về phía này, các phóng viên như uống máu gà, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Giai Giai, hai tháng nay, mọi người đều dồn lực chú ý vào chuyện Tần Mộc cùng Tiêu Dật thành lập công ty mới, gần như không chú ý đến Tạ Giai Giai, mà cô ta cũng rất ít xuất hiện, lần này nhìn thấy, mới phát hiện cô hốc hác rất nhiều, làn da vốn trắng nõn bóng loáng trở nên vàng như nến, đôi mắt mông lung, bụng to cô đơn đứng ở nơi đó hết sức làm cho người ta đồng tình.

Tần Mộc mở miệng:“Cám ơn em đến đây.”

Tạ Giai Giai đỡ eo, ai oán nhìn Tần Mộc, vừa mở miệng liền đưa mọi chuyện đến hướng xấu nhất:“Ba ba của đứa bé trong bụng em mở công ty mới, thế mà em lại không nhận được thiệp mời.”

Tần Mộc biến sắc, nghiêm túc nói:“Cha của đứa bé là ai, phải đợi mấy tháng sau đứa nhỏ ra đời mới có thể biết.”

“Vậy cũng phải chờ đứa bé có thể ra đời mới được!” Cảm xúc của Tạ Giai Giai có chút kích động:“Anh không quan tâm đứa bé, thậm chí cũng không gặp em một lần, ngay cả điện thoại tin nhắn cũng không có! Sao tôi có thế sinh đứa bé ra? Bác sĩ nói tình trạng của em bây giờ lúc nào cũng có thể sinh non!”

Tần Mộc nhíu chặt mi, người phụ nữ này cuối cùng muốn thế nào? Xé rách mặt ồn ào như vậy, cô ta lại có ưu thế gì? Hôm nay ở đây đều là người trong giới giải trí, để cho bọn họ nhìn thấy trò hề của cô ta, sau này làm sao có cơ hội?
Bình Luận (0)
Comment