Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 146

Trong phòng tắm không có cửa sổ, không có điện, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, Tiêu Dật và Tiêu Thần phải đối mặt với bóng tối, lúc con người đối mặt với bóng tối luôn cảm thấy sợ hãi.

Tiêu Dật và Tiêu Thần tựa vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện.

“Hình như tôi nghe được giọng Từ Văn Khiêm và Tần Mộc.”

Tiêu Dật cười khẽ:“Nhĩ lực từ lúc nào thì tốt như vậy? Xa như vậy cũngg có thể nghe được, tôi chỉ nghe được có chút ồn ào.”

“Tôi mỗi ngày đều luyện công.” Tiêu Thần cầm hộp socola, sờ soạng lấy hai viên ra, đưa một viên cho Tiêu Dật:“Ăn viên socola bổ sung thể lực.”

Tiêu Dật cầm socola, khe khẽ thở dài:“Tiểu Thần, lần này là tôi liên lụy cậu.”

“Thiếu gia, nói như thế nữa tôi sẽ tức giận.” Giọng điệu của Tiêu thần rất nghiêm túc.

Tiêu Dật trong bóng đêm vỗ vỗ Tiêu Thần, cũng không biết vỗ trúng chỗ nào:“Tôi chỉ nói một chút, nếu không phải tôi đến tham gia lễ trao giải, chúng ta cũng sẽ không bị vùi ở chỗ này.”

“Là phúc không phải họa là họa tránh không khỏi, huống chi chúng ta ở nơi này vẫn rất an toàn.” Ai ngờ vừa dứt lời, liền phát hiện bốn phía lại bắt đầu đung đưa, dù là người tài cao gan lớn như Tiêu Thần cũng không tránh khỏi căng thẳng, nơi này rất hẹp, huống chi kiếm không trên tay, bốn phía đều là vách tường, có tài cũng không thể phát huy.

Tiêu Dật mím môi, chịu được cảm giác choáng váng trong đầu, may mà thời gian chấn động lần này cũng không dài. Hai người đỡ bồn tắm lớn đứng lên, thử sờ soạng bốn phía, muốn xác định xem trận động đất mới vừa rồi có đưa đến nguy hiểm gì khác hay không.

So với hai người bị chôn trong phế tích, Tần Mộc và Từ Văn Khiêm nóng nảy hơn nhiều, rõ ràng người mình yêu gần trong gang tấc, nguy hiểm cận kề, bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũngg làm không được, loại cảm giác này quả thực sắp dồn ép bọn họ đến điên rồi. Tần Mộc gọi điện thoại cho Tiêu Dật, xác nhận cậu vẫn an toàn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại càng khó chịu, giọng nói của Tiêu Dật tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng mà Tần Mộc vẫn nghe được cậu đang hoảng sợ, không ai không sợ chết, huống chi là đối mặt loại tai nạn đột ngột xảy ra này.

Tần Mộc như thú bị nhốt đi vòng vo vài vòng, cắn răng một cái, xoay người đi vào trong xe cầm chút thức ăn nước uống, lại tiện tại cầm tùy tay cầm công cụ liền đi vào bên trong, xe không thể đi vào, người có thể vào, dù thế nào, hắn muốn ở bên cạnh Tiêu Dật! Từ Văn Khiêm nhìn thấy hắn hành động cũng học theo, nhưng mà hắn cầm nhiều hơn Tần Mộc hai thanh kiếm.

“Tiểu Thần, Từ Văn Khiêm đối với cậu có tốt không?”

“Ừ, tính tình hắn hơi lớn, cái khác khá tốt.”

Tiêu Dật nhớ tới giọng điệu của Từ Văn Khiêm khi điện thoại lúc nãy, không khỏi cười cười:”Là do hắn quan tâm cậu.”

“Tôi biết.” Tiêu Thần dừng một chút, lại nói:“Nếu làm ngôi sao không tốt, thiếu gia cũng đừng làm ngôi sao, luôn bị những người đó nói xấu, còn có nguy hiểm.”

“Dù nguy hiểm cũng không bằng khi chúng ta ở trong cung, lúc trước nếu không phải tiểu Thần báo tin cho phụ hoàng, có lẽ tôi đã bị đánh chết, cậu đã cứu mạng tôi ba lần.”

“Đó là việc thần phải làm. Thiếu gia, cậu nhớ hoàng cung?”

Tiêu Dật lắc đầu, nhớ lại Tiêu Thần nhìn không thấy, mới nói:“Không phải, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia. Trước đó tôi làm như vậy với Uông lão gia, nay tôi cũng cận kề nguy hiểm, có lẽ là ông trời đang trừng phạt tôi, đưa một người từ trong hoàng cung hiểm ác là tôi đến thế giời hòa bình này, tôi lại không biết quý trọng, lại làm chuyện ác.”

“Đó cũng là do bọn họ hại cậu trước.”

“Cuối cùng tôi cũng có sai, rõ ràng không để ý tới bọn họ là được rồi, tôi không nên đấu đến cá chết lưới rách, liên lụy nhiều người như vậy. Năm đó ở trong cung nghe mẫu phi nói, đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường, lúc ấy tôi muốn chạy ra hoàng cung, ngao du sơn thủy, nhưng đến khi tôi đến thế giới này, hơn mười năm chưa bao giờ nghĩ sẽ đi du lịch.”

Nghe thấy lời Tiêu Dật nói hình như có chút không thích hợp, Tiêu Thần bắt đầu căng thẳng:“Thiếu gia cậu bị thương sao? Để cho tôi xem xem!” Nói xong, mở đèn di động, quả nhiên thấy Tiêu Dật sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, lập tức không để ý Tiêu Dật phản đối, cởi quần áo cậu, toàn thân đều kiểm tra, nhưng không có phát hiện miệng vết thương, Tiêu Thần có chút sốt ruột,“Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”

Tiêu Dật lắc đầu, giọng nói rất nhẹ, sắc mặt có chút ngượng ngùng:“Tiểu Thần, tôi chỉ là, có chút sợ hãi.”

Nghe vậy, Tiêu Thần lập tức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy ngực ra một tầng mồ hôi lạnh:“Tôi cũng rất sợ hãi, nhưng mà có thiếu gia bên cạnh, cho dù chết cũng không tiếc.”

“Lời này mà để cho Từ Văn Khiêm nghe được, có lẽ sẽ hận tôi thêm vài phần.”

“Sẽ không, hắn không giống thiếu gia, thiếu gia là chủ tử của tôi, hắn là người yêu của tôi, hai người đều rất quan trọng với tôi.”

Tuy hai người luôn nói chuyện, nhưng thời gian vẫn trôi qua rất chậm, Tiêu Thần vừa mới mở di động ra nhìn, mới chính giờ tối, bình thường vào giờ này, hắn còn ôm máy tính chơi trò chơi hoặc là bấm loạn xạ.

Nói chuyện có thể thư giản thần kinh căng thẳng, rõ ràng hai người đều biết đạo lý này, lập tức đem chuyện mấy năm nay đều nói ra, nói đến tính tình không được tự nhiên của Từ Văn Khiêm, nói việc Tần Mộc hay bất hòa với Mộ Dung Phong. Ban đêm cũng không yên tĩnh, bốn phía thành thị đều có tiếng động truyền đến, đó là đội cứu hộ, nhưng những người còn sống bị vùi trong đống phế tích, không ai biết, cuối cùng phải đợi bao lâu, đá trên đỉnh đầu mới được đội cứu hộ xốc lên.

Lần đầu tiên hai người phát hiện ban đêm dài như thế, lúc ánh sáng không biết từ góc nào tiến vào, Tiêu Dật lại có loại cảm giác xúc động muốn rơi lệ. Tiêu Thần cũng âm thầm thở ra:“Thừa dịp ban ngày chúng ta thay phiên ngủ một lát đi, cậu ngủ trước.”

Tiêu Dật gật gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào vai Tiêu Thần, không bao lâu liền ngủ. Lúc này Tiêu Thần mới thu dáng vẻ bình tĩnh lại, trên mặt lo lắng, hắn nghe được, âm thanh của nhân viên cứu hộ cách nơi này một đoạn nữa, có lẽ một hai ngày cũng không thể đến đây, nếu chỉ là sống ở nơi chật hẹp thế này vài ngày, vấn đề cũng không lớn, với tố chất thân thể của hắn và Tiêu Dật, chịu đựng mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề, nhưng quan trọng là không biết khi nào lại có động đất. Một khi trần nhà rơi xuống, vậy thật sự xong rồi.

Đối với vấn đề này, sao Tiêu Dật có thể không biết rõ ràng, chỉ là không muốn nói, mơ mơ màng màng ngủ lại tỉnh tỉnh lại ngủ, cuối cùng ngủ vài giờ. Tiêu Thần thấy cậu tỉnh, lập tức đưa một viên socola lên:“Tôi vừa mới ăn, đến lượt tôi ngủ một lát.” Tiêu Dật cười gật gật đầu, thoáng ngồi thẳng người để cho Tiêu Thần dựa vào.

Chờ Tiêu Thần ngủ, Tiêu Dật mới đặt socola trong tay sang một bên, với tính cách của Tiêu Thần, sao có thể ăn socola chứ? Còn chưa đến lúc chịu đựng không nổi, để lại bên người cứu mạng phút cuối cùng.

Lúc chạng vạng, Tần Mộc gọi điện thoại đến:“Tiểu Dật, có lẽ ngày mai anh mới có thể qua, bây giờ đang dọn đường, sẽ mau chóng thông đường đến nội thành. Em phải kiên trì, đừng nghĩ nhiều, anh nhất định sẽ đến cứu em và Tiêu Thần!” Nhất định phải thông đường, nếu không khu trung tâm có nhiều người như vậy thật sự chỉ có thể chờ chết.

Kiên trì, hai chữ này nói ra thật dễ dàng, thế nhưng bản thân ở đường cùng mới biệt được sự dày vò trong đó. Tối ngày thứ hai, Tiêu Dật suy nghĩ rất nhiều, nói rất nhiều, mới phát hiện những năm gần đây, cậu đã trói buộc bản thân vào giới giải trí, dáng vẻ tiêu sái lúc trước trở thành tranh đoạt như bây giờ, đây thật sự không phải ý định ban đầu của cậu. Tiêu Thần không thể thấy thiếu gia nhà mình không vui, lập tức đổ toàn bộ trách nhiệm cho Tần Mộc, năm đó chính là hắn giựt giây Tiêu Dật vào giới giải trí, đều do hắn!

Ngày thứ ba, Tiêu Dật và Tiêu Thần vẫn chỉ uống ít nước, cũng không có ăn socola, lại rất ăn ý làm bộ như không biết đối phương không có ăn. Hôm nay là Từ Văn Khiêm gọi điện thoại, giọng nói luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chút khàn khàn mỏi mệt:“Tiêu Thần, đừng mãi chăm sóc Tiêu Dật, cũng phải tự chăm sóc bản thân mình.”

Lúc máy móc mở được đường vào nội thành, Tần Mộc và Từ Văn Khiêm đều dần dần yên lặng, dù trong lòng rất muốn trực tiếp vọt tới khách sạn khu trung tâm đi cứu người, nhưng một chữ cũng không nói ra được, người thương vong dưới đống phế tích nhiều lắm, so với những người trước mắt này, Tiêu Dật và Tiêu Thần quá may mắn. Quả thật rất may mắn, tuy rằng mỗi ngày đều có dư chấn, nhưng cấp số không lớn, bọn họ ngồi dưới đất, trần nhà luôn luôn cách bọn họ trên dưới một thước.

Ngày thứ tư, nghe âm thanh suy yếu từ điện thoại truyền đến, Tần Mộc kìm nén khó chịu trong lòng, dịu dàng nói:“Tiểu Dật, chiếc nhẫn anh đặt thiết kế riêng cho em hôm nay được đưa tới, chúng ta kết hôn được không?” Lời cầu hôn vốn dịu dàng lãng mạn, bởi vì tiếng nói khàn khàn của Tần Mộc mà giảm đi không ít. Tiêu Dật nghe xong nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt tái nhợt vì đói khát phiếm hồng, cậu há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, lại bị Tiêu Thần đoạt trước:“Không được!”

“Vì cái gì! Tiêu Thần cậu tránh qua một bên đi, để cho tiểu Dật nói chuyện với tôi!” Tần Mộc lập tức xù lông.

Tiêu Thần cũng xù lông:“Anh đừng nghĩ rằng nhẹ nhàng nói một câu như vậy sẽ lừa được thiếu gia nhà tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ! Tôi tuyệt không sẽ để anh thực hiện được!”

Tần Mộc tức giận đến nhảy dựng lên, hận không thể theo sóng điện thoại qua đầu bên kia bóp chết Tiêu Thần. Lại nghe được đầu bên kia điện thoại đã đổi người, là giọng nói của Tiêu Dật:“Tiểu Thần nói rất đúng, Tần Mộc, cầu hôn phải có thành ý.” Nói xong, chủ động tắt điện thoại.

Đêm nay, tinh thần Tiêu Dật tốt hơn nhiều lắm, Tiêu Thần thừa dịp lấy ra hai viên socola, hai người mỗi người một viên chia nhau ăn.

Lúc giữa trưa ngày thứ năm, tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng gần hơn, cẩn thận nghe, vậy mà lại là Tần Mộc, Tiêu Thần vội vàng đánh thức Tiêu Dật:“Bọn họ đến đây!”

Tiêu Dật nghe thử, quả thật là vậy.

“Tiểu Dật, nghe được không? Tiểu Thần, hai người có nghe không?” Tần Mộc lớn giọng gọi.

Tiêu Dật lên tiếng, lại vì nhiều ngày chưa ăn cơm, giọng nói khá yếu, vẫn là Tiêu Thần dồn khí đan điền, trả lời một tiếng:“Chúng tôi đều nghe được.”

Không lâu sau, trần nhà trên đỉnh đầu bọn họ bị xốc lên, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào, hai người vội vàng cúi đầu không nhìn, Từ Văn Khiêm mang theo một túi nhỏ tiến vào:“Đeo kính mắt, đeo mũ phòng hộ vào, tránh cho lát nữa cát bụi vào miệng.”

Bởi vì trên đỉnh đầu bọn họ cũng không có gì chèn ép, đội cứu hộ hành động rất thuận lợi, khi bọn họ không thương tổn được cứu ra ngoài, viên đá lớn đè nặng ngực của mọi người cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng mà, giây tiếp theo, Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm trăm miệng một lời rít gào:“ Sao hai người đều mặc áo tắm!” Hơn nữa trên người còn có nhiều dấu vết mờ ám như vậy!!!
Bình Luận (0)
Comment