Ngự Phồn Hoa

Chương 4

“Hôm ấy chưa nói xong, bây giờ tiếp tục đi chứ.” Giang Tái Sơ bày địa đồ lên trên bàn, ý bảo hai người đến gần.

Duy Tang đi bộ một hồi lâu, toàn thân đổ đầy mồ hôi, không khỏi liếm đôi môi nứt nẻ. Nàng đang muốn mở miệng, đã thấy Giang Tái Sơ cầm chén trà men sứ đưa tới, “Uống miếng nước trước, từ từ nói.”

Duy Tang nhận lấy, lại do dự một lát, bởi vì đó là chén trà hắn đã uống qua nên chỉ nói cảm ơn rồi bỏ xuống.

Trong mắt Giang Tái Sơ thoáng cuộn sóng, nhưng rồi lại yên ả như ban đầu.

“Tướng quân, đỉnh núi phía đông được gọi là Độc Tú Phong, đối diện trục đường chính của thành Trường Phong. Nếu chúng ta muốn san bằng nó thì phải bắt đầu từ đây.”

“Ý này của ngươi không phải là viển vông sao?” Cảnh Vân không kiên nhẫn cắt lời, “Bắt chước Ngu Công dời núi (1)? Mất bao nhiêu năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm?”

(1) Ngu Công dời núi: dựa theo tích cổ: Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, thì đời con, đời cháu… ông sẽ hoàn thành

Duy Tang cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Tái Sơ, thản nhiên nói: “Tướng quân, ngài còn nhớ đập nước ở nước Thục không?”

Mặt Giang Tái Sơ không hề thay đổi: “Nhớ.”

“Vậy chắc ngài còn nhớ rõ, năm đó lúc chúng ta du ngoạn ở đấy, có một cụ già nói cho chúng ta biết cái đập nước này được xây dựng như thế nào?”

Cảnh Vân biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy: “Hàn Duy Tang! Bây giờ ngươi cố ý nhắc tới chuyện năm đó sao?!”

Giang Tái Sơ lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Cảnh Vân, đừng chen vào, để cho nàng tiếp tục nói.”

“Năm đó Lý Băng đại nhân xây đập nước, đổi hướng sông Gia Lăng, bổ nứt ngọn núi chắn đường rõ như ban ngày.” Duy Tang cười cười, “Biện pháp kia của hắn rất là hữu dụng.”

Giang Tái Sơ đứng dậy, bởi vì ở nội uyển, hắn ăn mặc rất tùy ý, khoác trường bào, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Quả nhiên, chỉ một câu nói này, hắn liền hoàn toàn hiểu được ý đồ của Duy Tang.

“Thời gian này thành Trường Phong hạn hán không mưa, trên Độc Tú Phong lại có nhiều cây khô, rất dễ cháy.” Hắn trầm ngâm nói, “Nhưng mà nước đâu?”

“Mấy năm trước, vì giải quyết nạn hạn hán, thôn dân địa phương mời người ở ven núi đến sửa kênh dẫn nước, có thể tưới được ruộng tốt ngàn mẫu. Lượng nước có thể chịu được.”

“Kênh mương như thế làm sao thay đổi được dòng chảy?” Giang Tái Sơ bước thong thả đến bên cửa sổ. Hàn Duy Tang quả nhiên dâng lên kế sách, chẳng mấy chốc đã thấy được chỗ sơ hở.

Duy Tang cười cười: “Duy Tang dẫn người đến, năm đó, đúng là hắn giúp đỡ thôn dân thiết kế kênh dẫn nước.”

Giang Tái Sơ khẽ nhíu mắt lại, nàng thật sự suy tính cực kỳ chu toàn.

“Bây giờ hắn đang ở phủ Thanh Châu, phố Đại Liễu, tướng quân phái người đi đón hắn là được.” Duy Tang cũng không thấy có gì khác thường, tiếp tục nói, “Mấy ngày tới, tướng quân phải liên tục phái binh sĩ cải trang thành nhóm dân tị nạn chạy đến ven thành Trường Phong, trèo lên Độc Tú Phong, giả vờ như là lấy rau dại vượt qua cơn đói, thật ra là mai phục dẫn lửa…”

Giang Tái Sơ xoay người, đột nhiên từng bước đi lại gần Duy Tang: “Hàn Duy Tang, vì một ngày này, ngươi chuẩn bị bao lâu?”

Bị ánh mắt sắc bén cực điểm của hắn dồn ép, Duy Tang lui về phía sau nửa bước, giọng nói có chút không lưu loát: “…Cái gì cơ?”

“Ta nói, vì chờ một ngày ‘hiến kế’ này, ngươi chuẩn bị bao lâu?” Hắn đột nhiên giữ lấy cằm nằng, bức nàng nhìn thẳng vào mình, “Làm nhạc công tiếp cận ta, lại ‘vô tình’ bị ta phát hiện, thật sự là khổ nhục kế.”

Ban đầu Duy Tang có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy cằm gần như bị bóp nát. Chuyện đã tới nước này, nàng cũng không sợ, chỉ là bị hắn bắt lấy như thế này, nàng cười đến mức chật vật: “Đúng vậy… Chuẩn bị rất lâu.”

Đôi con ngươi của Giang Tái Sơ dường như muốn phun ra lửa, hai tay bất giác tăng thêm lực đạo, hắn gằn từng chữ: “Hàn Duy Tang, mỗi một lần, chỉ có khi cần đến ta, ngươi mới tiếp cận ta, đúng không?”

Duy Tang bị hắn bóp cằm không thở được, chỉ nhắm mắt lại. Nàng đột nhiên cảm thấy, cứ như vậy mà chết thì cũng tốt, không cần xen vào cái gì nữa, không cần gánh vác, không cần tính kế…

“Tướng quân, nàng ta sẽ chết mất.” Cảnh Vân bước lên, hắn đi theo Giang Tái Sơ nhiều năm như vậy, ít khi thấy hắn thất thố nổi giận như thế, ngoại trừ… ngoại trừ một lần kia.

Giang Tái Sơ bình tĩnh lại, buông lỏng tay một chút.

Duy Tang ôm cổ, mắt nổ đầy đom đóm, lui về phía sau mấy bước, ngồi xổm dưới đất thở dốc.

“Kế này rất hay, ngày mai ngươi đem người vào trong trướng, còn một số chi tiết cần phải bàn bạc.” Bản thân hắn dường như thay đổi, không dữ dằn tàn khốc như ban nãy mà tựa như mặt biển xanh ôn hòa trong suốt sau cơn bão tố.

“Đệ đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện cần nói với Hàn cô nương.” Hắn phất tay.

Cảnh Vân liếc mắt nhìn Duy Tang, cười như không cười: “Tướng quân, giữ nàng ta lại còn có chút tác dụng, nhưng đừng lại vì nhất thời xúc động mà bóp chết nàng ta.”

Thật lâu sau, Duy Tang mới thở thông được. Nàng tựa vào bàn đứng lên, gắng gượng cười nói: “Tướng quân, còn có việc sao?”

“Ba năm này, ngươi ở đâu?” Hắn như vị cố nhân gặp lại, thản nhiên hỏi.

“Ta được người trong họ cứu ra, lưu lạc khắp nơi, cho đến khi… cho đến khi…” Duy Tang cười khổ, “Tướng quân nói không sai, cho đến khi ta nghe nói Dương Lâm có hành động khác thường, muốn giết Thục Hầu tự lập Hầu. Ta bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chui đầu vô lưới, đến cầu tướng quân.”

Khóe môi Giang Tái Sơ nở nụ cười, có ý khiến người ta đoán không ra.

“Tướng quân, trước đây Duy Tang gây chuyện, cũng không dám cầu ngài tha thứ. Nhưng hôm nay ta đã cầu xin ngài, cái mạng này, bất luận là làm nô tì, tất cả đều do tướng quân quyết định.” Nàng một lần nữa quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, “Xin tướng quân tin ta.”

“Làm nô tì, tất cả đều do ta?” Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng giữ lấy cằm nàng, chậm rãi lặp lại một lần nữa.

“Đúng vậy.”

“Vậy đêm nay ngươi thị tẩm đi.” Giang Tái Sơ thu lại ý cười, lạnh lùng nói.

Trong ánh mắt Duy Tang hiện lên vẻ bối rối, nàng chợt cúi đầu không nói.

Giang Tái Sơ buông nàng ra, cười ha hả, thuận tay ném chiếc gương đồng trên bàn đến trước mặt nàng, “Chỉ đùa một chút thôi. Gia Hủy quận chúa ngày hôm nay hốc hác thất sắc không ít so với năm đó.”

Duy Tang thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng vẫn cúi đầu như trước, nhưng cũng có thể thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của mình trong gương, thần sắc uể oải. Nàng cúi đầu nói: “Đúng vậy, tướng quân giờ đây quen nhìn mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, dung mạo Hàn Duy Tang lại quá tồi tệ, chỉ mong nhờ vào mưu trí mới có thể giúp ích cho tướng quân.”

“Đi ra ngoài đi.” Giang Tái Sơ không đợi nàng nói xong, dường như mất hứng thú, “Mấy ngày nữa xuất phát, ngươi đi thành Trường Phong trước để thăm dò.”

“Vâng.”

Giang Tái Sơ nhìn bóng dáng của nàng càng lúc càng xa, ý cười trên khóe môi dần dần nhạt đi, chỉ còn một chút vẻ tàn khốc.

—–

Lão đại phu ném miếng vải bông thấm đầy máu xuống đất, bỏ ngân châm trong tay ra, thở dài nói, “Cô nương, sao trễ như vậy mới tìm đại phu?”

Miệng vết thương đã đóng mủ, sau khi vỡ ra lại còn cố gắng dùng sức, sắc mặt Duy Tang trắng bệch. Tuy nàng hết sức tự kiềm chế nhưng lại khó có thể che giấu được thân thể đang run rẩy, sau khi ổn định hô hấp mới mở miệng nói: “Đã trễ rồi.”

“Mỗi ngày đều đóng mủ như vậy…” Lão đại phu dùng sức bấm vào, chất lỏng màu vàng đậm đặc và máu tươi trào ra, Duy Tang dùng sức cắn môi, nghe thấy đại phu còn nói, “Nếu muốn khỏi hẳn, phải tốn không ít thời gian.”

“Đại phu, hai ngày tới ta phải xuất môn, tay này, cũng có thể cưỡi ngựa sao…” Duy Tang có chút lo lắng.

“Thật ra cũng có cách, chỉ là càng thêm đau đớn.” Lão đại phu trầm ngâm một lát, “Móng tay này của cô nương đã không muốn mọc, nếu đâm vào trong thịt, cô nương có chịu nổi không? Nếu muốn nhanh chóng khỏi hẳn, tốt nhất.. tốt nhất là, rút hai mảnh móng tay này đi.”

Duy Tang giật mình, nhìn máu thịt lẫn lộn trên tay, chợt cười một tiếng: “Vậy thì rút ra đi.”

“Nếu rút ra, ngón trỏ và ngón út tay phải chỉ sợ móng tay không dài ra nữa… E là cũng không đàn được nữa.”

“Không sao, lão tiên sinh, bắt đầu làm đi.”

Thấy nàng có vẻ gấp rút, lão đại phu lại nở nụ cười: “Cô nương chớ vội. Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, rút đi móng tay phải chịu một phen đau đớn. Ta đi tìm chút ma phí tán (2), cô nương chịu khó một chút.”

(2) ma phí tán (麻沸散): thuốc gây mê bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược, do Hoa Đà chế tạo, cho tới nay vẫn được người Trung Quốc coi là loại thuốc gây mê đầu tiên trên thế giới

Lão đại phu rửa tay sạch sẽ, định an ủi cô nương này vài câu, hòa nhã nói: “Ma phí tán không dễ tìm, may mà có ở quý phủ của Thượng tướng quân. Thượng tướng quân chinh chiến nhiều, tất nhiên là có sẵn.”

Đợi nửa canh giờ, Duy Tang nhìn thấy bóng dáng run rẩy của lão tiên sinh đi lại gần, cũng thấy được vẻ mặt lúng túng của ông.

“Lão tiên sinh, sao vậy?”

“Dược phòng của vương phủ nói mấy ngày trước đó đã đưa ma phí tán ra tiền tuyến, nếu muốn có phải đợi đến ngày mai. Cô nương, chi bằng ngày mai…”

“Vậy thì không cần nữa.” Duy Tang đưa tay ra, “Lão tiên sinh, thay ta rút đi chứ?”

“Cô nương chịu được sao?”

“Được.” Nét mặt Duy Tang vẫn không lộ ra cảm xúc gì, chỉ dừng lại một chút, nhìn về phía lão đại phu, “Lão tiên sinh, có thể nhẹ hơn không?”

——

Bạc Cơ dẫn theo thị nữ chậm rãi đi tới, lại thấy bóng người thon dài quen thuộc kia đang khoanh tay đứng lẳng lặng cạnh hành lang, nhưng lại không đi vào trong.

“Tướng quân?” Bạc Cơ có chút kinh ngạc, khẽ gọi một tiếng, “Ta đến không đúng lúc sao? Chàng tìm Hàn cô nương, có việc thương lượng chăng?”

Giang Tái chỉ khoát tay một cái, nói nhạt: “Ta cũng tới không đúng lúc, bên trong đang trị thương.”

Bạc Cơ kiễng mũi chân nhìn vào bên trong, thấy lão đại phu kia đang cầm ngân châm đốt đến đỏ bừng, thận trọng đâm vào đầu ngón tay của Hàn Duy Tang. Duy Tang cắn môi, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ thấy từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán đổ xuống.

“Cái này…” Sắc mặt Bạc Cơ trắng bệch. Nàng đang muốn kinh hô một tiếng, lại bị Giang Tái Sơ che miệng lại, mùi xạ hương quen thuộc phủ lấy hai bên, nàng mặc dù đã định thần nhưng tim vẫn còn đập thình thịch.

“Đừng lên tiếng.” Thần sắc hắn nhàn nhạt, thấy tay kia không biết đang siết cái gì, chỉ đặt ở bên người.

Bạc Cơ quay qua nhìn, Thượng tướng quân đã nắm tay thành quyền. Nàng nhất thời tò mò nên nhẹ nhàng nắm lấy.

Nhưng chỉ là một mảnh vải thô màu vàng nhạt, lại ngửi thấy mùi thuốc phảng phất, nàng vừa định đưa lên mũi ngửi, lại bị tay Giang Tái Sơ chặn lại.

Bạc Cơ chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng một trận, định thần lại: “Ma phí tán?”

Giang Tái Sơ cười không đáp.

“Vì sao… không cho Hàn cô nương dùng?”

“Vừa rồi nàng ta có thể chịu được, tại sao phải dùng?” Sóng lớn trong mắt Giang Tái Sơ cuộn trào, hắn cũng không lên tiếng, chỉ cười lạnh. Hàn Duy Tang, thì ra ngươi cũng có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy.

Lúc này bên trong phòng, lão đại phu đã nhổ ra một mảnh móng tay ngón út hình bán nguyệt, thuận tay ném xuống đất, tay lại tiếp tục với ngón thứ hai. Trong chốc lát, ông nhìn thiếu nữ trước mắt này, nàng dùng sức cắn môi, tóc mai đã đẫm mồ hôi một nửa, nhưng lại không bật ra tiếng nào, tựa như thân thể này không phải của mình vậy.

“Cô nương chịu đựng một chút.” Lời còn chưa dứt, lão đại phu dùng lực, rút móng tay thứ hai ra, máu trào ra đến khuỷu tay, như dòng suối tuôn trào ra trên bàn.

Duy Tăng cắn môi đến rỉ máu, lần này đau đến tàn nhẫn. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, đau đến mức như rút cả tim ra. Cũng không trách được, đây là một trong những cực hình tàn khốc nhất thế gian.

Hô hấp vừa ôn hòa trở lại, sự đau đớn này càng tăng thêm tỉnh táo, ùn ùn kéo đến không còn chỗ ẩn nấp.

“Lão tiên sinh, ta, ta sẽ phát sốt sao?” Duy Tang hỏi một hơi.

“Rút một móng tay này, giống như là rút ổ bệnh ra vậy, có lẽ sẽ không sốt đâu.” Lão tiên sinh ha ha cười nói, “Chẳng qua là cô nương bị thống khổ một lần, chi bằng sốt một trận, mơ mơ màng màng không biết mới phải.”

“Không đâu, không đâu, sao lại đau đớn kia chứ.” Duy Tang khạc máu trong miệng ra, hai vai vẫn còn run rẩy, lại cố gắng cười nói, “Có thể nhanh chóng tốt hơn là được.”

“Ta kê đơn thuốc này cho cô nương, cứ hai ngày thoa lên, sẽ dài ra lại thôi. Chỉ là hôm nay đau đớn như vậy, quả thật có chút khó khăn.”

Lão đại phu đi dọc theo hành lang dài, rồi lại rẽ sang hướng khác.

—–

“Nàng tới đây làm gì?” Ánh mắt Giang Tái Sơ dừng trên người sủng cơ.

“Ta nghe nói Hàn cô nương qua hai ngày sau sẽ theo tướng quân xuất chinh, nữ nhân trong vương phủ lại ít nên quyết định cho cô nương ấy mấy bộ xiêm y mang theo.”

Giang Tái Sơ nhìn lúm đồng tiền của nàng vẫn đang cười tươi như hoa, bỗng nhiên bật cười, cũng là nữ nhân cả thôi, không hiểu chiến tranh, đao kiếm sương hàn, trong mắt toàn tâm toàn ý chỉ có hoa cài đầu và nghê thường vũ y.

“Trên người và trên tay nàng ta đều bị thương, nàng đưa thị nữ vào là được. Hôm qua quý phủ có đưa đến chút đồ lặt vặt, nàng đi xem một chút đi.”

Đôi mắt long lanh sóng nước của Bạc Cơ nhìn qua song cửa sổ, như có như không liếc Hàn Duy Tang một cái. Nàng dịu dàng hành lễ rồi xoay người rời khỏi.

Giang Tái Sơ cuộn miếng vải bông thấm đầy máu lại, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên người Duy Tang: “Tay ổn rồi chứ?”

“Tướng quân.” Duy Tang vội vàng đứng lên, lại bị Giang Tái Sơ giữ hai vai lại, ý bảo nàng không cần phải di chuyển.

“Qua hai ngày mới có thể dài ra lại. Hẳn là có thể cùng đi với đại quân.”

Giang Tái Sơ cúi người, cầm tay phải của nàng, quan sát một lát: “Về sau cũng không thể đánh đàn.”

“Đúng vậy.” Duy Tang sụp mi mắt.

“Thật ra ngươi hoàn toàn không quan tâm có thể đánh đàn hay không.” Giang Tái Sơ cười cười, buông tay nàng ra, ngồi xuống bên cạnh, “Hàn Duy Tang, trái tim này của ngươi càng lúc càng cứng rắn.”

Duy Tang ngẩng đầu, ngón tay đau đớn như có vạn cây kim đâm vào. Nàng cũng không có bản lĩnh che giấu cái gì như mọi ngày, chỉ cười nói: “Tướng quân nói đúng. Cầm nghệ chẳng qua chỉ khiến cho tình yêu vui vẻ. Duy Tang trời sinh không được hưởng hạnh phúc này, thật sự không thể đàn được nữa, nhưng cũng không hề gì.” Ánh mắt nàng xẹt qua thị nữ đang cầm xiêm y, trong mắt có chút nghi hoặc.

“A Man đưa cho ngươi. Hôm đó để ngươi gội đầu bằng nước lạnh, nàng rất áy náy.”

“Phu nhân chỉ hiểu lầm thôi, Duy Tang cũng không dám nhận.”

“Quý phủ đều nói với ta A Man có chút kiêu căng.” Giang Tái Sơ lơ đãng nói cười.

Duy Tang nhất thời không nói gì, lại nặng nề nhìn chiếc bàn gỗ du, nhẹ giọng nói: “Ta cũng thấy rằng, trên đời này, nếu còn có người có thể toàn tâm cưng chiều, sẽ không cảm thấy quá mức hiu quạnh như vậy.“

“Thật không?” Giang Tái Sơ mím môi cười một tiếng, những sợi tóc dài rũ xuống hai bên má, nụ cười tuấn mỹ vô cùng, “Như vậy nếu có người toàn tâm cưng chiều ngươi, đến lúc đó, không biết Hàn cô nương sẽ đối đãi như thế nào?”

Duy Tang giật mình, ý cười trên khóe môi cứng lại, thật lâu sau, nàng nói: “Duy Tang là người vô phúc, hiển nhiên không có quyền hưởng thụ.”

Khóe môi Giang Tái Sơ cong lên, làm như cũng không để ý, “Ba ngày sau ngươi cứ đến thành Trường Phong trước.”
Bình Luận (0)
Comment