Ngự Phong Phấn Cô Nương

Chương 5

Gần đây, Lục Thập Tam thường nghe tiểu nha hoàn Chân nhi hầu hạ nàng kể một vài chuyện mới mẻ bên trong Đại Thành cách Mục gia không xa, trong phút chốc muốn đi đến đó xem tình hình một chút.

Hừ! Ai kêu Mục Chấn Hạo bắt nàng ở Mục gia bí bức lâu như vậy, không cho nàng đến xem những nơi khác, đột nhiên khiến nàng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này, thật sự cũng không thể trách nàng!

Nghĩ, nghĩ, Lục Thập Tam tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian, lập tức nói ra ý tưởng này với Bạch Ngọc Tu khi hắn theo đuôi nàng hôm nay.

Nhìn mặt của hắn trông có vẻ dễ thương lượng, chắc là sẽ đồng ý thỉnh cầu của nàng chứ?

Thế nhưng, nàng chỉ thấy hắn im lặng một lúc lâu, mới mỉm cười trả lời nàng: "Thật xin lỗi, Lục cô nương, thiếu chủ ra lệnh không được để cho cô nương ra phố, thứ cho tại hạ không có cách nào làm được chuyện này."

Lục Thập Tam bị chọc tức!

Mục Chấn Họa không để cho nàng ra ngoài thì Bạch Ngọc Tu hắn cũng không để cho nàng đi ra ngoài sao! Cố ý suy nghĩ lâu như vậy mới trả lời nàng, thật sự không phải là đánh lừa thông thường!

Lục Thập Tam thở phì phò, bước thật nhanh rời khỏi đình viện.

Bởi vì nàng đã giận đến mức sắp không nói ra lời, dứt khoát tránh xa tên Bạch Ngọc Tu gian xảo này, miễn cho nàng tát hắn một cái thật đau.

Bạch Ngọc Tu thấy nàng rời đi, cũng nhanh chân đuổi theo.

Vì trước kia có luyện qua khinh công thượng thừa, dù cho bước đi không đồng nhất, thì muốn đuổi theo Lục Thập Tam cũng không phải là việc khó.

Chẳng qua, hắn và Đường Pháp Quân đều có chung một thắc mắc.

Đó chính là vì sao Lục Thập Tam trông không giống như người luyện võ nhưng lại có thể bước đi như bay, đây là chuyện mà bọn họ vẫn không thể giải thích được.

Bạch Ngọc Tu đi vòng qua hành lang, đột nhiên nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Lục Thập Tam mặc bạch y, lặng lẽ tựa vào cửa gỗ bên ngoài căn phòng, một đôi đồng tử đen nháy trong suốt đang mở lớn.

Nàng đang nghĩ gì vậy không biết, trong tròng mắt kia tràn ngập hứng thú, cũng quên rằng mình vừa mới tức giận.

Bạch Ngọc Tu đến gần nàng, cũng vì cá tính thiên chân tự nhiên* này mà bật cười. (*trời sinh tự nhiên)

"Lục Cô Nương, cô đang nhìn cái gì vậy?" Hắn đi đến bên nàng đang kề cạnh cửa, hạ thấp giọng hỏi rất tự nhiên.

Chỉ thấy Lục Thập Tam làm một động tác im lặng với hắn, ngoắc ngoắc tay kêu hắn đi tới.

Bạch Ngọc Tu gượng cười, lúc này mới xoay người một cái, theo tầm mắt của Lục Thập Tam nhìn về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh, Mục Chấn Hạo ngồi ở vị trí cao nhất, phía dưới có một người đàn ông trung niên mập mạp và một thiếu nữ khoảng chừng 18 tuổi với dung mạo diễm lệ.

Lập tức, Bạch Ngọc Tu nhận ra ngay đó là người được nhắc đến trong cuộc họp lần trước, ông chủ tiệm buôn vải Vương Ký - Vương Bách Thọ và nữ nhi của ông ta, Vương Tâm Bội.

Mắt của Vương Bách Thọ híp lại, văng nước miếng mà nói vài chuyện không liên quan rồi chuyển hướng sang nữ nhi của ông ta.

Vương Tâm Bội, nữ nhi của Vương Bách Thọ, giả vờ thẹn thùng cúi thấp đầu, làm bộ lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, kỳ thực thì một đôi mắt kiều mỵ, không ngừng nhìn về phía gương mặt không chút biểu tình của Mục Chấn Hạo, không hề che giấu tình yêu say đắm dành cho hắn một chút nào.

Bởi vì bên trong đại sảnh Vương Bách Thọ nói quá nhỏ nên căn bản Lục Thập Tam không nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện với nhau, vì thế nàng giật nhẹ ống tay áo của Bạch Ngọc Tu.

"Này! Ngươi nghe thấy không?" Nàng hỏi.

Bạch Ngọc Tu cau mày, cảm thấy nên nhanh chóng đưa Lục Thập Tam rời khỏi đây, vì vậy hắn nhỏ giọng nói: "Lục cô nương, hay là chúng ta quay lại hậu viện đi? nếu như chút nữa bị Thiếu chủ phát hiện, như vậy sẽ không tốt đâu."

Nhưng mà, hứng thú của Lục Thập Tam vừa mới được khơi dậy, thì đâu chịu dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.

Vì vậy nàng đề nghị: "Này! Bạch Ngọc Tu, nơi này nghe không rõ, chúng ta chuyển sang nơi khác được không?"

Dứt lời, không đợi Bạch Ngọc Tu trả lời, ánh mắt của Lục Thập Tam Lục Thập Tam lướt nhẹ xung quanh, liếc thấy một vị trí rất gần ba người đang ở trong sảnh kia, thì bắt đầu hành động ngay lập tức.

"Lục cô nương, vẫn là chúng ta nhanh rời đi thì tốt hơn!"

Bạch Ngọc Tu bước nhanh tới đứng trước mặt, cản đường đi của nàng, lại phải rước lấy ánh nhìn căm tức của nàng.

"Bạch Ngọc Tu, cho dù ngươi không có hứng thú, thì cũng đừng cản đường của ta, mau tránh ra!" Lục Thập Tam nhỏ giọng quát, vẫy tay về phía hắn.

Nhưng chỉ thấy hắn vẫn đứng “bất động như núi” ở trước mặt mình, nàng bắt đầu tức giận.

"Mau tránh ra cho ta!"

Tay nhỏ của Lục Thập Tam gắng sức đẩy hắn ra, thế nhưng hắn lại không nhúc nhích, chỉ là gương mặt khổ sở cứ liếc nhìn nàng.

"Lục cô nương, cô đừng làm khó ta." Bạch Ngọc Tu số khổ nói.

Hiện giờ, rốt cuộc hắn biết tại sao lúc Đường Pháp Quân chuyển giao Lục Thập Tam cho hắn thì bộ mặt đen đầy khổ sở.

Quả nhiên đúng như hắn nói, Lục Thập Tam so với thiếu chủ của bọn họ thì  càng khó dây vào hơn.

Nhưng rốt cuộc ai làm khó ai hả?

Lục Thập Tam nghe vậy, tức giận đến mức tay chống lên eo nhỏ nhắn, nhìn hắn chằm chằm."Bạch Ngọc Tu, ngươi không nhường đường cho ta, ta liền nói cho đại Sao...... Không! Nói cho Mục Chấn Hạo biết rằng ngươi khi dễ ta!" Phù! Thiếu chút nữa thì gọi hắn là Đại Sao Chổi rồi.

Nhưng, Bạch Ngọc Tu mới khổ sở chứ! Khi hắn đang suy nghĩ tỉ mỉ để tìm đối sách thì Lục Thập Tam thấy hắn thất thần, thân nhỏ liền lao về phía trước, dọa cho Bạch Ngọc Tu không khỏi giật mình.

Hắn vội kêu to, "Lục cô nương! Cẩn thận!."

Nhất thời hắn cũng không suy nghĩ được nhiều, vì sao Lục Thập Tam nhìn như đang bay lên, lướt qua một đại nam nhân là hắn, sau đó không dừng lại được mà ngã vào trong đại sảnh.

Hậu quả, nàng kêu lên: "Thật là đau mà!"

Lục Thập Tam ngã vào trong đại sảnh, gần như cả khuôn mặt vẻ vang dính sát vào mặt nền, khiến nàng đau buốt.

Sự chú ý của Mục Chấn Hạo vốn cũng không phải là cực kì tập trung vào lời nói của Vương Bách Thọ, ngược lại rất chú ý đến nhất cử nhất động của Lục Thập Tam, thấy nàng rón rén đi về phía này thì bờ môi cong lên tạo ra một nụ cười.

Vương Bách Thọ thấy vẻ mặt đầy tâm ý của Mục Chấn Hạo, đương nhiên càng trình diễn hăng say.

Vương Tâm Bội dứt khoát trắng trợn nhìn chằm chằm vào Mục Chấn Hạo  hiếm thấy nụ cười, mặt lộ vẻ hoa si.

Chỉ là, tình hình này chỉ duy trì đến khi Lục Thập Tam vào thì kết thúc.

"Này! Này...... Ngươi là thứ gì vậy?" Vương Tâm Bội sợ hết hồn, chỉ vào gương mặt của Lục Thập Tam đang ở dưới đất kêu lên.

Đột nhiên, bóng dáng người trước mắt ảnh chợt di động, Mục Chấn Hạo đã chạy tới đỡ Lục Thập Tam dậy rồi, khiến nàng tức giận vặn chặt khăn trong tay, dậm chân một cái.

"Tiểu Hẹp Hòi! Tại sao nàng phải gấp gáp như vậy?" Đôi mắt đen sáng ngời của Mục Chấn Hạo không che giấu lo lắng của mình.

Vào lúc này, Bạch Ngọc Tu cũng kích động đi vào đại sảnh, ở một bên hốt hoảng hỏi thăm."Lục cô nương, cô không sao chứ?"

"Ưmh...... Thật là đau mà! Lỗ mũi của ta......" Nàng vừa kêu, vừa nghĩ thầm, huhu, nhất định mũi của nàng tẹt xuống rồi.

Vương Tâm Bội đứng ở một bên, thấy ánh mắt của Mục Chấn Hạo tập trung trên người của Lục Thập Tam, thật không biết trong lòng có cảm giác gì.

Vì vậy, nàng kéo kéo vạt áo của Vương Bách Thọ, hỏi: "Phụ thân, nàng là ai vậy? Làm sao người không nói cho con có thừa ra nhân vật này." Chứng tỏ có ý chất vấn.

Nếu như nàng biết bên cạnh Mục Chấn Hạo có một cô nương thanh tú, xinh đẹp như vậy đương nhiên nàng sẽ không chờ tới bây giờ mới đến.

Vương Bách Thọ nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp này thì mắt choáng váng, hồn bị quyến rũ hơn phân nửa, một đôi mắt nhỏ hẹp nhìn thẳng nàng chằm chằm.

Vương Tâm Bội thấy cha mình mang bộ dạng của con heo, vô cùng không vui, thẳng tay kéo áo của ông ta mà kêu lên: "Phụ thân."

Hừ! Nam nhân đều cùng một dạng, chỉ là! A! Hình như chỉ có Mục Chấn Hạo của nàng là ngoại lệ, cho nên, nàng là tuyệt đối sẽ không để người khác cướp Mục Chấn Hạo đi...... Cho dù là vị tiểu cô nương này cũng như vậy.

Lục Thập Tam chớp mắt vài cái, giật mình ngẩn ra, lập tức bắt đầu từ chối.

"Này! Đại Sao Chổi...... Không! Mục Chấn Hạo! Mau thả ta xuống! Ngươi có nghe hay không? Nếu không thì ta lại gọi ngươi là Đại Sao Chổi đó!"

Nghe vậy, đột nhiên Mục Chấn Hạo mổ một cái ở trên trán phấn của nàng, lập tức Lục Thập Tam sửng sốt đến ngây người, gần đây hắn phát hiện có một phương pháp tốt khiến cho Lục Thập Tam phân tâm, đồng thời còn dễ dàng sai bảo.

Vương Tâm Bội thấy thế, hít vào một hơi. Ô! Nhất định nàng phải chặt người đàn bà không biết xấu hổ kia ra làm trăm mảnh!

Mục Chấn Hạo thấy gương mặt của Lục Thập Tam vừa đỏ vừa hồng, thật sự rất muốn hôn nàng thật sâu, tiếc là......

Hắn ôm Lục Thập Tam, nói nhanh với Vương Bách Thọ: "Thật xin lỗi, Vương lão gia, ta phải dẫn vị hôn thê của ta đi kiểm tra thương thế trước, một chút nữa ta sẽ kêu hạ nhân mang hai người tới phòng khách nghỉ ngơi, xin lỗi không thể tiếp chuyện được."

Dứt lời, hắn thấy cái miệng nhỏ của Lục Thập Tam lại bắt đầu muốn kháng nghị ―― từ khi nào thì nàng biến thành vị hôn thê của hắn. Môi hắn còn nở nụ cười, xoay người sang chỗ khác, không thể chờ đợi nữa mà chặn lên cái miệng hồng của nàng, thành công ngăn cản nàng nói câu tiếp theo.

"Oa! Thật là đau! Chẳng lẽ ngươi không thể xuống tay nhẹ một chút sao?"

Đi vào trong phòng, Lục Thập Tam đang đỏ mặt bị Mục Chấn Hạo an trí ngồi ở mép giường, nhìn hắn cho Bạch Ngọc Tu lui ra, rồi giúp nàng bôi thuốc sát thương ở đầu gối.

"Ai bảo nàng bướng bỉnh như vậy hả, Tiểu Hẹp Hòi."

"Ta nào có bướng bỉnh đâu!" Đương nhiên Lục Thập Tam không thừa nhận tội của mình." Cũng chỉ là do ta muốn biết hai người kia là ai thôi, ai mà biết Bạch Ngọc Tu không để cho ta đi, ta mới bị ngã như vậy."

"Được rồi! Lần sau không cho phép nàng làm như vậy nữa, nghe chưa?" Hắn ép buộc đặt quy định.

"Ngươi nói vậy là có ý gì hả! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thích bị ngã sao? Quá ghê tởm!" Nàng mới không muốn gặp xui xẻo ngã ở mép cửa mỗi ngày.

"Ta không có ý đó." Hắn nói.

Chỉ là hắn muốn nàng cẩn thận hơn một chút, bảo trọng thân thể thôi. Chẳng qua không biết vì sao tiểu phấn nhi này luôn thích xuyên tạc ý tứ của hắn.

Lục Thập Tam thấy hắn nhìn nàng hết sức nghiêm túc, lại luống cuống tâm thần.

"Hừ! Không phải ý đó? A, đúng rồi!" Nàng lại nghĩ đến một chuyện khác."Ngươi mới vừa nói cái đó...... Cái đó, vị hôn thê là có ý gì, ta không nhớ rõ...... Không nhớ rõ ta đồng ý chuyện này với ngươi."

Giống như lần trước nàng đồng ý gọi tên hắn, người này rõ ràng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi nàng sắp ngủ mới dụ dỗ khiến nàng đồng ý, thật đúng là một gian thương.

Nhìn đối phương lộ ra gương mặt đỏ ửng, hiện giờ lại trở nên càng thêm đỏ tươi, chính là Mục Chấn Hạo không nhịn được muốn thân cận nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người nàng.

Vì vậy hắn thong dong lau sạch thuốc trên tay, buông váy của nàng xuống, đôi mắt đen khóa nàng lại, khiến nàng khẩn trương, nuốt một ngụm nước bọt.

" Nàng không thích ở Mục gia sao?" Mục Chấn Hạo mở miệng, chỉ là lại giống như đi xa khỏi đề tài.

"Cái...... Cái gì?" Lục Thập Tam sửng sốt một chút."Thích mà!" Sau đó ngay thẳng, trả lời không giấu diếm. "Nơi này vừa lớn, vừa đẹp, thức ăn cũng hợp khẩu vị của ta, tại sao lại không thích cho được?"

Ấy, tại sao đột nhiên hắn lại hỏi nàng cái này? Chẳng lẽ đến bây giờ mới muốn bán nàng đi sao?

Nghĩ đến đây, nàng không đợi được Mục Chấn Hạo lên tiếng, liền oa oa kêu to."A! Đại Sao Chổi! Có phải ngươi muốn bán ta cho người mập mạp và nữ nhân kia hay không? Ưmh, oa! Ta không muốn! Ta không muốn...... Đau quá! Ngươi mau buông ta ra!"

Đột nhiên, tay nhỏ của nàng bị Mục Chấn Hạo giữ chặt.

"Tiểu Hẹp Hòi, đủ rồi! Ta không cho phép nàng nói bậy nữa, không phải ta muốn bán nàng đi, tuyệt đối không có!" Đột nhiên hắn quát lên, làm Lục Thập Tam sợ hãi.

Đây là lần đầu tính khí Mục Chấn Hạo mất khống chế kể từ bình sinh tới nay.

Thật ra thì, căn bản nàng không có ý tứ muốn chọc hắn giận, chỉ là, mỗi lần hắn muốn biểu đạt chuyện gì cũng chỉ có ra lệnh, dĩ nhiên nàng không hiểu ý tứ của hắn là gì, thì hiểu tâm ý của hắn như thế nào đây?

Nhưng lúc này, thế nhưng Lục Thập Tam cảm thấy nàng nên nói xin lỗi.

Vì vậy, nàng nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi mà! Đại Sao Chổi, xin ngươi tha thứ cho ta có được hay không?"

Bỗng dưng, hắn thở dài, dịu giọng nói: "Tiểu hẹp hòi, nàng không cần phải nhận lỗi với ta, là ta làm nàng sợ, là ta không đúng, chỉ là......"

Lời nói của hắn xoay chuyển, lại khiến cho Lục Thập Tam mơ hồ cảm thấy  trong lời nói của hắn chứa đầy sự vui vẻ.

Sau đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn chợt phóng đại, Lục Thập Tam chỉ kịp nghe hắn nói: "Tiểu hẹp hòi, nàng lại nói sai, vì vậy, ta phải trừng phạt nàng."
Bình Luận (0)
Comment