Ngu Quân Như Núi

Chương 13

Vân Lạc nhẹ nhàng hôn hôn lên mái tóc mềm mại của y, ôm y thật chặt. Cảm tình hai người càng thêm kiên định, cũng không nói đến chuyện con nối dòng nữa.

Mười ngày vội vàng qua đi, sớm qua tiết Thanh Minh nhưng phu thê Liên Thái Thú lại chậm chạp chưa về. Trong lòng Liên Ngu Sơn bắt đầu lo lắng. Tính tình phụ thân vốn nghiêm cẩn, thân lại là thái thú, chắc chắn sẽ vô duyên vô cớ không trở lại nhận chức. Ông cùng mẫu thân trở về cố hương, đã dặn y tối đa đến trung tuần tháng ba sẽ trở lại, nhưng giờ đã đến tháng tư mà người còn chưa thấy đâu; mà từ Tân Châu đến Tấn Châu cùng lắm là mười ngày lộ trình.

Liên Ngu Sơn có chút lo lắng, không biết cha mẹ có gặp biến cố gì không. Y đem mối sầu lo trong lòng nói cho Vân Lạc, Vân Lạc lại cười cười, an ủi y không cần lo lắng, nói không chừng ít ngày nữa sẽ trở về. Liên Ngu Sơn ẩn ẩn cảm thấy được hắn cười rất cổ quái, nhưng lại hỏi không ra cái gì, đành phải đi tìm Trần bá, dặn lão phái người đi liên hệ với phụ thân.

Vân Lạc nhiều ngày nay thường xuyên mang theo Hỉ Hoàn ra ngoài, có khi trở về thì đã khuya, Liên Ngu Sơn cơ hồ đều đang ngủ.

Liên Ngu Sơn tính tình rất tốt, nghĩ hắn đến hạ lưu phía nam sông Trường Giang đại khái có công vụ trong người, nếu không cũng đến tụ hội cùng bằng hữu giang hồ trước kia, bởi vậy nên cũng không hỏi nhiều.

Ngày hôm đó sáng sớm Vân Lạc liền mang theo Hỉ Hoàn ra cửa, qua bữa tối còn chưa trở về. Liên Ngu Sơn ở trong phòng chờ hắn, chờ tới chiều tối, có chút buồn ngủ. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của y từ nhỏ đến giờ đều thập phần ổn định, nhưng từ khi Vân Lạc đến đây liền bị phá vỡ. Hàng đêm hai người đều ôm nhau mà nằm; một người tì tinh lực tràn đầy, luôn ‘thú tính’ bừng bừng; một người là tình thâm như biển, nguyện ý hầu hạ; buổi tối đương nhiên không bao giờ thiếu màn điên loan đảo phượng. Nhưng Liên Ngu Sơn cũng không tinh thần như Vân Lạc, gây sức ép một đêm mà hôm sau còn có thể hưng trí bừng bừng xuất môn.

Đến lúc Vân Lạc trở về, Liên Ngu Sơn đã ghé vào trên bàn đang ngủ, trong tay là phong thư để bên ngọn nến, run rẩy theo tay y.

Vân Lạc hoảng sợ, vội vàng qua đi đem thư lấy đi, lắc lắc Liên Ngu Sơn.

“Ngươi trở về rồi.” Liên Ngu Sơn giật giật, lấy tay dụi dụi mắt.

“Sao đang đọc thư lại ngủ? Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu lửa trên nến cháy lan vào thì sao.”

“Ân…?”

Vân Lạc thấy mắt y không mở ra được nữa, thở dài, cúi người đem y ôm lên giường, nhẹ giọng nói, “Sau này nếu mệt mỏi thì cứ ngủ trước, không cần chờ ta.”

Liên Ngu Sơn mơ mơ màng màng lên tiếng, choàng tay ôm lấy hắn.

Vân Lạc cởi giầy cho y, lại tự cởi bỏ áo khoác và giày, theo y lên giường.

******************

Ngày hôm sau khi Liên Ngu Sơn tỉnh lại, thấy bên người trống rỗng, không khỏi thập phần thất vọng. Nguyên ngày hôm qua đã không thấy Vân Lạc, buổi tối khi hắn trở về chính mình lại ngủ mất, ngay cả nói cũng chưa nói được hai câu. Liên Ngu Sơn thầm hận chính mình không còn dùng được, không ngờ lại ngủ sâu như thế.

Vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị rửa mặt chải đầu thì một người đẩy cửa vào, đúng là Hỉ Hoàn.

Trong tay Hỉ Hoàn mang theo một bộ Vân phục, cả người run rẩy, “Liên công tử, công tử nhà ta nói công tử hãy thay cái này.”

Liên Ngu Sơn vừa thấy, cái này đúng là một bộ Vân phục thanh lịch, là sản phẩm tốt nhất, thêu theo ảnh mây mẫu đơn, ống tay áo viền hoa vàng, đại khí mà cao quý. Y không khỏi ngạc nhiên, “Hôm nay là ngày gì mà bảo ta mặc cho ta Vân phục?”

Hỉ Hoàn cười nói, “Không cần quan tâm đến ngày gì, đây chính là công tử nhà ta cho người ta ra roi thúc ngựa từ kinh thành mang đến đích, ngài mặc vào nhanh đi.”

“Hắn ở đâu?”

“Công tử có việc, đi một chút sẽ quay về.” Hỉ Hoàn tay chân lưu loát giúp Liên Ngu Sơn thay Vân phục, thắt đai lưng, lại giúp y mang y quan, cách ăn mặc thập phần chỉnh tề.

“Được rồi, Liên công tử, mời đi theo ta.”

Liên Ngu Sơn theo Hỉ Hoàn ra phủ, ngoài cửa lớn đã có sẵn một chiếc xe ngựa, vài người chưa từng gặp qua đứng bên cạnh xe, cung kính cúi đầu.

“Liên công tử, mời lên xe.”

Liên Ngu Sơn hỏi, “Muốn đi đâu?”

Hỉ Hoàn hì hì cười, thoái thác nói, “Công tử nhà ta phân phó không được nói. Ngươi hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.”

Liên Ngu Sơn lại vừa bực mình vừa buồn cười. Hỉ Hoàn này thật là có ý tứ, nói là thái tử phân phó hắn cái gì cũng không được nói, nói đúng ra là hắn biết rất rõ ràng lại cố tình nói mình cái gì cũng không biết.

Liên Ngu Sơn ngồi vào xe ngựa, hạ quyết tâm muốn nhìn xem Vân Lạc đang làm cái quỷ gì.

Xe ngựa chạy nhanh, xuyên qua ngã tư đường Tân Châu, đi vào Sùng Thắng Viên ở thành đông.

Liên Ngu Sơn xuống xe ngựa, theo Hỉ Hoàn đi vào đi, trong lòng lại kỳ quái.

Nơi này là nơi Tân Châu phủ dùng để tiếp đãi tuần phủ, thân vương linh tinhđều là thượng cấp trên triều đình, ngày thường đều có người chuyên xử lý. Nhưng hiện tại tôi tớ ở trong vườn tuy không nhiều lắm nhưng cũng không phải phủ dịch Tân Châu. Chẳng lẽ Vân Lạc biểu lộ thân phận, giờ ở đây ở tạm? Liên Ngu Sơn âm thầm phỏng đoán, nghi hoặc mà đi vào đại sảnh. Giữa đại sảnh một người đang đứng khoanh tay, thân hình thập phần quen thuộc.

Người nọ nghe thấy thanh âm, quay đầu.

“Phụ thân!?” Liên Ngu Sơn chấn động.  “Phụ thân trở về lúc nào? Sao lại ở trong này? Mẫu thân đâu?”

Ngu cũng không yên lòng, “Hôm qua vừa trở về, mẫu thân ngươi hiện tại hẳn đã về nhà.” Nói xong đột nhiên ngẩng đầu, cẩn thận liếc mắt một cái đánh giá nhi tử, ngạc nhiên nói, “Vân phục này làm sao tới đây?”

“Ách…” Liên Ngu Sơn nghẹn lời. Y không phải là người nói dối, nhất thời không biết nên khai ra Vân Lạc hay không, không khỏi có chút quẫn bách.

Cũng may Liên Thái Thú cũng không truy vấn tiếp, nhưng lại hạ một câu càng làm Liên Ngu Sơn hoảng sợ, “Thái tử điện hạ đang ở bên trong chờ ngươi, ngươi nhanh vào đi.”

Liên Ngu Sơn trừng mắt to, lắp bắp, “Thái… thái tử?”

Liên Thái Thú thở dài, nghiêm mặt nói, “Khi đi vào đó dù thấy ai cũng trăm triệu lần không thể thất lễ! Hoàng Thượng và thái tử là người nâng đỡ Liên gia, là phúc khí của chúng ta, nhưng trăm riệu lần không thể được sủng mà kiêu, không hiểu tiến thối. Hiểu chưa?”

“Vâng.” Liên Ngu Sơn đáp  lời, trong lòng không chút suy nghĩ, theo Hỉ Hoàn tiến vào bên trong.

Đi qua vài đoạn hành lang, đi vào chính cư (nơi ở chính) ở hậu viện. Hỉ Hoàn dừng bước, cúi đầu cung kính bẩm báo,  “Thái tử điện hạ, Liên công tử  tới rồi.”

“Vào đi.”

Liên Ngu Sơn nghe thấy thanh âm  của Vân Lạc, thầm nghĩ ngươi muốn gặp ta sao còn bày ra lắm trò như vậy?

Đẩy cửa vào, chỉ thấy Vân Lạc đứng ở cửa, cười khanh khách với y. Phía sau hắn là một người ngồi ngay ngắn trên thủ tọa. Người đó thấy y tiến vào liền nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, mỉm cười nhìn y.

Lúc này tâm tình Liên Ngu Sơn đã không phải dùng từ khiếp sợ để hình dung. Y tiến lên từng bước, vén Vân phục lên, cung kính quỳ rạp xuống đất, nghiêm nghị hô, “Liên Ngu Sơn khấu kiến Hoàng Thượng.”
Bình Luận (0)
Comment