Liên Ngu Sơn đưa danh điệp (tờ giấy ghi tên tuổi) lên cung, chờ tuyên triệu. Nhưng đợi lại chờ, trong cung vẫn không có tin tức gì.
Liên Ngu Sơn vẫn đứng ở ngoài cửa đông cung đến đêm khuya, hai chân đã muốn chết lặng, đến khi thật sự quá muộn mới bị tôi tớ trong phủ đưa về.
Tổ phụ Liên Văn Tương vào cung suốt hai ngày vẫn là chưa trở về, nói vậy trong cung lúc này nhất định là vô cùng rối ren.
Liên Ngu Sơn từ Tân Châu một đường tới, bôn ba nhiều ngày, thân thể sớm mỏi mệt không chịu nổi, nhưng ngã xuống giường lại trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ. Từ trong lòng ngực lấy ra khối noãn ngọc năm đó Vân Lạc đưa cho y, để lên òng bàn tay vuốt ve.
“Thuỷ thần phù hộ, bình an khang thái… Bình an khang thái… Lạc nhi…” Liên Ngu Sơn thì thào nói theo những chữ cái trên mặt ngọc, trong lòng vô cùng hoang mang lo sợ. Trằn trọc mãi đến hơn nửa đêm mới ngủ được.
Liên Ngu Sơn thật không ngờ, sau khi mình tỉnh lại, không phải là trong cung gọi tới mà là mệnh lệnh từ Đại Lý tự.
*******************Trong thâm cung, nơi nơi tràn ngập không khí túc mục bi thương.
Tâm điện nguy nga đẹp đẽ quý giá bị vân trù màu trắng làm cho cảm thấy ghê người.
Vân Lạc ngồi trong đại điện, khắp nơi tầng tầng lụa trắng rủ xuống đất, che lại sự bi thống và hư vô của hắn.
Hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Nơi này vốn là tẩm cung của các hoàng thượng Vân quốc mọi triều đại, nhưng thực tế phụ hoàng cũng rất ít ở nơi này, trừ phi quốc sự bận rộn, bằng không phụ hoàng luôn ở Vĩnh Dạ cung. Hiện tại, nơi này sắp trở thành tẩm cung của hắn.
Giờ phút này trong cung đã rất hỗn loạn, ngoài Ung Hòa điện, cả triều văn võ bá quan cùng nhất tề quỳ gối trên mặt đất, chờ Hoàng Thượng ban bố di chiếu.
Di chiếu.
Đúng, là di chiếu. Trên tay mình đúng là thánh chỉ cuối cùng của phụ hoàng. Lệnh cho hắn lập tức đăng cơ.
“Quốc không thể một ngày không có vua. Lạc nhi, sau khi phụ hoàng đi, ngươi phải lập tức đăng cơ… Tuy so với dự đoán sớm hơn một chút nhưng phụ hoàng tin tưởng, ngươi sẽ là một hoàng đế tốt.” Trước khi lâm chung, hụ hoàng nở một nụ cười, đem tâm tư Vân Lạc làm cho đau thắt.
“Thái tử điện hạ, văn võ bá quan đã đến đông đủ, đang chờ thái tử điện hạ ban chỉ.” Thanh âm Hỉ Hoàn vang lên.
“Phúc tổng quản đâu?” Vân Lạc lấy lại tinh thần hỏi.
Hỉ Hoàn hai mắt đỏ lên, thấp giọng nói, “Không có Phúc tổng quản…”
“Cái gì?” Vân Lạc mờ mịt.
Hỉ Hoàn nức nở nói, “Phúc tổng quản đã đi theo tiên hoàng rồi…”
Vân Lạc ngơ ngác ngồi một chỗ, hai mắt vô thần chớp chớp, một lúc sau mới hiểu được. Muốn nói cái gì đó nhưng một lời cũng không thốt ra.
Cuối cùng, Phúc công công cũng đi rồi.
Đó là Phúc công công với khuôn mặt tròn tròn như búp bê kia, luôn cười rộ lên như hồ ly…
Đó là Phúc công công đem hắn từ trên cây ôm xuống, khoa trương kếu lên, “Ôi, tiểu điện hạ của ta, ngài đây là muốn mệnh của nô tài rồi.”…
Đó là Phúc công công lén lút lại đắc ý dào dạt truyền thụ cho hắn cái gì là ‘truy nữ thập bát chiêu’…
“Thái tử điện hạ, ngài không cần vì Phúc công công mà khổ sở. Phúc công công đi rất an tường, đây cũng coi như bổn phận của lão thôi…” Hỉ Hoàn áp chế tình cảm bi thống, nhẹ giọng an ủi.
“Ân…” Vân Lạc đờ đẫn lên tiếng hỏi, “Phụ thân đâu?”
“Chiêu Dương hầu ở Vĩnh Dạ cung.”
**************Trong cung Vĩnh Dạ không có màu trắng, cũng không có Vân trù làm người ta thấy ghê người; tất cả vẫn giống như trước kia.
Trong nội thất lý vẫn đang đốt loại đàn hương mà phụ hoàng hắn yêu thích nhất, trên bàn còn có bàn cờ phụ hoàng chưa chơi xong, thệm chí người ngồi trên nhuyễn tháp kia vẫn ăn mặc theo cách phụ hoàng thích nhất. nhưng nhìn kĩ mới phát hiện mái tóc đen như mực kia đã có lẫn sợi bạc, như bán bụi bán bạch (nửa xám nửa trắng).
“Phụ thân…” Vân Lạc khẽ gọi một tiếng.
Người đang lau kiếm trên nhuyễn tháp thản nhiên ngẩng đầu, liếc hắn một cái.
Vân Lạc yên lặng đứng bên cạnh ông.
Người nọ lau xong nhuyễn kiếm, cẩn thận hỏi, “Có chuyện gì?”
Vân Lạc bỗng nhiên không nhớ rõ chính mình có chuyện gì, mở to miệng, ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Người nọ thấy trong tay của hắn cầm theo di chiếu, cau mày hỏi, “Sao vậy còn không đi ban chỉ?”
Lúc này Vân Lạc mới kịp phản ứng, “Phúc công công đêm qua đi rồi.”
Người nọ hơi hơi sửng sốt, tiếp theo lạnh nhạt nói, “Lão là người theo phụ hoàng ngươi từ nhỏ, bây giờ theo phụ hoàng ngươi đi cũng là tâm nguyện của lão thôi.”
Vân Lạc nghĩ nghĩ, “Vậy phong Hỉ Hoàn làm tổng quản đi. Di… chiếu thư nói hắn ban bố vậy.”
“Tùy ngươi.” Người nọ gật gật đầu, “Đi thăm dò tên của Phúc Khí trước kia. Căn cứ theo tổ chế của Hạo Nguyệt vương triều cùng hợp táng với hoàng thượng.”
Vân Lạc đột nhiên trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói, “Hợp táng? Phụ thân ngài… ngài… ngài cho phép…?”
Người nọ đem kiếm đâm tới một bên, thản nhiên nói, “Vì sao không cho phép? Phúc Khí năm đó là lấy một nửa dương mệnh cho phụ hoàng ngươi tục mạng mới có thể kéo dài tính mệnh, cho phụ hoàng ngươi ba mươi năm dương thọ cho phụ hoàng ngươi mấy mươi năm bình an. Ta đương nhiên phải cảm kích lão. Bằng không năm đó phụ hoàng ngươi đã bị người đâm chết từ lễ thành niên, làm sao còn ở bên ta từng ấy nắm, còn có thể sinh ra ngươi?”
Vân Lạc trầm mặc không ra tiếng, thần sắc thê lương.
Người nọ bỗng nhiên đứng dậy, ôm Vân Lạc vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, thở dài, “Bất tri bất giác đã cao bằng ta rồi… Lạc nhi, nam tử hán đại trượng phu phải đảm đương chính sự! Sau này Vân quốc là thiên hạ của ngươi!”
Vân Lạc rúc vào trong lòng ngực của ông, ôm chặt lấy lưng áo ông. Sau một lúc lâu mới bất an nói, “Phụ thân, ngươi sẽ không rời ta đi, đúng không?”
Người nọ thở dài một tiếng, “Trên đời này không có ai là không thể rời đi.”
“Phụ thân, phụ thân… phụ thân… không phải rời khỏi Lạc nhi…” Vân Lạc rốt cuộc ức chế không được. Từ khi phụ hoàng, tất cả bi ai, trầm đau, hối hận, tự trách… sớm ép tới hắn không thở nổi. Vốn ở trước mặt phụ thân, hắn còn cố thẻ hiện sự kiên cường, nhưng giờ phút này, ở trong lồng ngực người thân thích nhất trên đời của hắn, rốt cuộc hắn cũng không cách nào nhịn được, nghẹn ngào thành tiếng.
Người nọ hôn nhẹ lên trán hắn, giọng nói chưa bào giờ ôn nhu mà lúc này cũng nhẹ giọng, “Phụ thân sẽ không ly khai ngươi. Phụ thân đáp ứng ngươi và phụ hoàng, sẽ không rời khỏi ngươi…”
Vân Lạc khóc, cực kỳ bi ai, giống như tiểu hài tử, ở trong ngực phụ thân khóc, sám hối.
“Đều là lỗi của ta, phụ thân, đều là lỗi của ta… Nếu không phải ta ở lại Tân Châu, nếu lúc ấy ta cùng phụ hoàng quay về kinh, có lẽ phụ hoàng sẽ không sao… Nếu ta cùng phụ hoàng cùng một chỗ, sẽ không để cho phụ hoàng gặp chuyện này… Ta sẽ bảo hộ phụ hoàng, nhất định sẽ bảo hộ được phụ hoàng… Nhưng ta không có! Ta không có!… Tại sao lúc ấy ta lại không cùng phụ hoàng quay về kinh? Tại sao? Tại sao?… Ta rất hối hận, phụ thân, ta rất hối hận a…”