Tiểu Tứ đi qua, một cước đá lên người hắn, quát, “Ngươi làm gì vậy!?”
Người nọ nằm úp sấp trên mặt đất, sắc mặt xanh trắng, cuộn mình lại, bộ dáng quả thực không kém người chết là bao.
Tiểu Tứ thấy miếng thịt trên mặt đất, trong lòng lại tức giận, hùng hùng hổ hổ, còn muốn tiến đá một cái nữa nhưng bị lão Vương túm được.
“Được rồi, không phải chỉ là một ít điểm thôi sao, đừng đạp chết y.”
Tiểu Tứ hừ một tiếng, mắng, “Nào có người nào dễ chết như vậy.”
Lão Vương nói, “Ngươi thấy y giống chúng ta sao? Nói ngươi non chính là non. Đừng nhìn y chỉ là tử tù bị lưu đày, trước khi phạm tội cũng là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, đương nhiên không giống thô nhân như chúng ta. Cẩn thận không làm chết y đó.” Nói xong liền tiến lên nâng phạm nhân kia dậy, giúp y tựa vào thân cây, lộ ra gương mặt xanh tái, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Người nọ khẽ gật đầu.
Lão Vương xem khí sắc của y, “Có thể là bị cảm nắng rồi.”
Tiểu Tứ nói, “Không phải quan tâm y bị làm sao đâu. Hôm nay chúng ta nhất định phải tới Lục gia trang đó. Hôm qua chúng ta ra kinh lúc hoàng thượng đại hôn, hiện tại cách kinh thành mới có năm mươi dặm, nếu cứ đi thế này thì phải đến bao giờ mới có thể đến biên cương đây?”
Lão Vương lấy túi nước ra, đưa cho người kia uống vài hớp.
“Khá hơn chút nào không?”
Người nọ uống nước xong, chờ một chút mới thấp giọng nói, “Ta không sao, có thể đi được.”
Lão Vương kinh ngạc, không thể tưởng được tiểu tử này thân thể yếu đuối, tính tình nhưng lại kiên định đến thế.
Không trung vang lên một tiếng sét đánh, hạt mưa lộp bộp lộp bộp rơi xuống.
Tiểu Tứ tử nhìn trời mắng, “Cái thời tiết gì như quỷ! Mệt hoàng đế còn muốn đại hôn a!”
Lão Vương thở dài nói, “Không có cách nào khác, xem ra hôm nay phải chậm trễ một ngày rồi.”
Phạm nhân kia cũng ngửa đầu nhìn trời. Hạt mưa rơi xuống trên mặt y, rửa đi lớp bụi bẩn, lộ ra dung nhan nhã nhặn tuấn tú. Mưa to mù mịt như che hai mắt y, hạt mưa một giọt một giọt rơi xuống, chậm rãi chảy xuống theo hai gò má y.
*******************Trong kinh thành cũng là mưu to vần vũ.
Vì để tăng cường an toàn, cấm quân đã giới nghiêm trên đường đại hôn, bất luận kẻ nào ở phượng loan của hoàng hậu cũng không được xuất nhập.
Mưa lạnh như băng không ngừng, đường phố rong trẻo lạnh lùng. Đỉnh loan giá làm bằng ngọc lưu ly sơn son từ từ hướng về phía hoàng cung. Ngồi trên phượng, đầu đội mũ phượng trân châu, người mặc hỉ phục tinh mỹ đẹp đẽ quý giá – Từ Nguyệt Tình. Nàng một thân hỉ phục hồng diễm như máu, ở trong gió lạnh thê vũ càng đẹp rực rỡ.
Người bên trong phượng loan nghe thấy tiếng sấm bên ngoài từng chập, mưa to không ngớt, không khỏi chậm rãi vén khăn che mặt, lộ ra dung nhan trẻ tuổi. Nàng vạch cửa sổ loan kiệu ra, hơi nghểnh đầu, nhìn hạt mưa to bên ngoài, mặt lộ vẻ âu lo, thầm oán hận ông trời không hiểu lòng người, trong ngày vui của nàng mà lại trút mưa xuống, tựa hồ như ám chỉ điều gì đó.
Trong hoàng cung to và rộng hùng vĩ, hồng trù bay múa, lễ nhạc nhiễu lương.
Đại điện phía trên, là một người mặc hoàng bào – tân đế trẻ tuổi Vân Lạc.
Tại ngày vui của mình nhưng hoàng thượng cũng không long nhan đại duyệt (vui mừng), thủy chung lạnh lùng ngồi trên hoàng vị. Bộ dáng này giống hệt như Chiêu Dương hầu lạnh như băng. Làm người ta cảm thấy sợ hãi, như bị cỗ áp lực nào đó uy hiếp. Chư thần mặc dù cảm thấy hoàng thượng quá mức nghiêm túc nhưng nghĩ. Dù sao đây cũng là đón dâu trong trăm ngày hiếu, đương nhiên cũng không dám quá mức vui mừng, dặn mình phải cư xử đúng mực.
Phượng loan của hoàng hậu đã tới, đầu tiên là cử hành đại lễ, sau khi kết thúc buổi lễ là hạ chỉ phong hậu, những nương nương khác sẽ từ từ lập sau. Đợi đến khi xong các lễ nghi và cung quy phiền phức, hoàng hậu được cung nữ dẫn về Phượng Nghi cung. Lúc này màn đêm đã cận kề, một công công hô to một tiếng ‘khai yến’. Trong đạo điện, các cung nữ tới tới lui lui, yên hội từ trên xuống dưới thập phần náo nhiệt.
Chư thần nghĩ đến Hoàng Thượng cuối cùng cũng thành hôn, tiên hoàng lúc trước luôn ngoan cố chống lại, tân hoàng hôm nay lại xử hành đại hôn đúng theo lễ nghi không khỏi làm các lão thần cảm động, lão lệ tung hoành.
May mà chúng thần đều biết tiết chế, tuy vui mừng nhưng cũng không dám cho hoàng thượng quá chén vào hôm nay. Mọi người mời rượu đều có ý, chỉ có lão Khánh vương chờ tôn trưởng của hoàng thượng là cao hứng uống đến say túy lúy.
Đêm đã khuya, dưới sự thúc giục của công công, Hoàng Thượng đi đến Phượng Nghi cung.
Rời xa sự xôn xao náo nhiệt, trong Phượng Nghi cung là nến đỏ thắp sags, yên lạng an tường.
Hoàng Thượng ở hành lang xa xa nhìn lại, chần chừ không muốn tiến lên.
Qua thật lâu sau, Hỉ Hoàn mới hỏi, “Hoàng Thượng, đêm đã khuya, có nên…”
Hoàng Thượng không nói gì. Hỉ Hoàn liền im lặng đứng sau hắn.
Giọt mưa tích tí tách theo ngói lưu ly rơi xuống, chảy tràn trên thềm đá ở hành lang.
Trận mưa to này giằng co suốt một ngày một đêm trong ngày hoàng thượng đại hôn, không có ý ngừng lại.
Sau khi hoàng thượng đại hôn vẫn ở Tử Tâm điện. Chư thần không còn lo nghĩ gì, trong lòng đều rất cao hứng. Triều đình được bao phủ bởi bầu không khí vui mừng, cuối cùng dần thoát khỏi bóng ma ám ảnh khi tiên hoàng băng hà.