Liên Ngu Sơn vẫn ở bên cửa xe, không ngừng nhìn ra xung quanh. Liên Tĩnh Vũ nghĩ y không muốn rời khỏi kinh thành, cười nói, “Ngu nhi, có thể đi Hạo Hãn thần điện tĩnh dưỡng học tập là Phúc Khí của ngươi. Chỉ cần ngươi ở đó điều dưỡng thân thể cho tốt, chúng ta sẽ đón ngươi trở về. Ở bên ngoài rèn luyện vài năm, đối với ngươi cũng rất có lợi.”
Liên Ngu Sơn lên tiếng, vẫn hướng ra phía ngoài nhìn.
Trên bầu trời mây đen dần dần xuống thấp, hạt mưa to từng giọt từng giọt rơi xuống. Đột nhiên trên quan đạo vang lên từng trận tiếng vó ngựa, một đôi nhân mã đuổi theo phía sau. Ngực Liên Ngu Sơn bỗng nhói lên.
“Phía trước chính là gia quyến Liên Văn Tương? Đi bách trạch nội hải?”
“Vâng.” Liên Tĩnh Vũ vừa thấy đúng là Phúc công công trong cung, vội vàng cho người dừng xe, ngay cả ô cũng không kịp bung, vội vàng xuống xe thi lễ.
Phúc công công nói, “Liên tiểu công tử thân thể không tốt, không cần xuống dưới. Ta nhận lệnh của thái tử điện hạ, đưa tặng tiểu công tử một ít đồ vật thôi.” Nói xong liền đưa lên một chiếc hộp nhỏ cho Liên Ngu Sơn, lại tiến đến y bên tai nói nhỏ, “Thái tử phân phó, phải là lúc không có ai, tiểu công tử mới được nhìn.” Nói xong liền thi lễ rồi cáo từ.
Nhị thúc của Liên Ngu Sơn lên xe, trong tay y vẫn cầm cái hộp nhỏ kia, trong lòng vừa cao hứng lại vừa thất vọng. Cao hứng bởi vì thái tử rốt cuộc còn nhớ đến mình, thất vọng bởi vì hắn lại không đến.
Y muốn nhìn xem trong hộp ki có cái gì, nhưng Nhị thúc vẫn canh giữ bên người, Phúc công công lại nói khi nào không có người khác mới được nhìn nên y đành phải nhẫn nại.
Liên Tĩnh Vũ nội công không tồi, vừa rồi lời nói của Phúc công công kia tuy rất nhỏ nhưng lấy công phu của hắn cũng có thể nghe thấy được.
Liên Tĩnh Vũ đã nghe đại tẩu nói nguyên nhân thái tử lại ban thưởng duyên mệnh quả cho Liên Ngu Sơn, nhưng trong lòng hắn cũng không để ý lắm. Hai nam hài còn nhỏ tuổi, vô tư là chuyện tốt, tương lai như thế nào cũng là ai cũng nói rõ được. Đương kim hoàng thượng tuy rằng yêu thích nam sắc, Hạo Nguyệt vương triều khai quốc năm trăm năm qua lần đầu tiên lập một vị nam hoàng hậu ── đại tướng quân Chiêu Dương hầu Vân Dạ. Bất quá đó cũng là một phần vạn khó được. Tiểu thái tử tuổi còn nhỏ, có hai vị phụ thân làm tấm gương, khó tránh khỏi học theo. Nhưng tương lai khi lớn lên, đương nhiên sẽ nhận thức rõ ràng. Trên đời này có người nam nhân nào không yêu thương nữ tử nũng nịu, lại đi yêu nam nhân như mình chứ.
Những lời này Liên Tĩnh Vũ đã nói với đại tẩu. Liên lão không tỏ vẻ gì, ngay đêm đó cũng bị Chiêu Dương hầu cho đòi vào cung, ngày hôm sau liền quyết định đưa Liên Ngu Sơn đi bách trạch nội hải. Nói vậy ông cũng là không hy vọng tôn tử tiến cung, đi làm thái tử phi.
Liên Ngu Sơn thật vất vả đợi đến tối, trộm tránh trong khách phòng, thật cẩn thận đem cái cái hộp kia mở ra.
Tơ lụa màu đỏ thượng đẳng bọc lấy một khối thúy ngọc trong suốt, tỏa ra ánh sáng lung linh. Khối ngọc Liên Ngu Sơn nhận được đúng là ngọc bội của Vân Lạc luôn đeo bên hông. Cầm lên để ở trong tay, tựa hồ còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Vân Lạc.
Hình điêu khắc trên mặt khối ngọc kia là vân long (con rồng uốn lượn trong mây), tinh xảo uy vũ, hiển hách sinh phong. Nhưng mặt trái dường như lồi lõm không giống trước kia, có chút khác biệt. Liên Ngu Sơn lật lại thì thấy trên mặt khắc chữ: thuỷ thần phù hộ, bình an khang thái (khỏe mạnh bình an)! Chỗ cuối miếng ngọc là ba chữ ‘tiểu thư ngốc.”
Ngực Liên Ngu Sơn nóng lên, đem ngọc bội nắm chặt trong tay. Dòng chữ bay múa kia quen thuộc cỡ nào, nhưng do không đủ trình độ làm nên chữ khắc nông sâu không đều, có chút biến dạng. Y đem khóa trường sinh vốn đang mang trên cổ tháo xuống, mang ngọc bội đeo lên, hảo hảo giấu trong người.
Buổi tối Liên Ngu Sơn lên giường ngủ, ngọc bội kia dính sát vào ngực, theo hô hấp phập phồng. Xúc cảm ấm áp giống như người đang ở bên cạnh mình. Khuôn mặt y hồng hồng, tim đập rất nhanh. Năm đó y còn nhỏ, đối với loại tình cảm này mông mông lung lung (không rõ ràng), như hiểu như không. Kích động đến nửa đêm mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.
*************************Liên Ngu Sơn đi lần này, bất tri bất giác đã bốn năm.
Bách trạch nội hải không thể so với chỗ tầm thường, Hạo Hãn thần điện lại là nơi nơi thanh tĩnh. Liên Ngu Sơn ở đó tu tập, nếu không phải là trưởng tôn Ngu Tể tướng, bất quá chỉ là thần thị tục gia nho nhỏ.
Tính tình y trầm tĩnh, lại thông minh, rất được Vân Ly yêu thích. Tàng thư các của Hạo Hãn thần điện đích tàng thư các cơ hồ đã bị y xem hết.
Vốn dựa theo quy củ của thần điện, không có mệnh lệnh của đại thần quan thì không được rời khỏi nội hải. Bất quá khi Liên Ngu Sơn được mười bốn tuổi, Vân Ly thiên vị, cố ý cho y quay về kinh tham gia lễ thành niên.
Liên Ngu Sơn đã cho người về nhà thông báo trước, nên khi y trở lại kinh thành Thương Lãng đã thấy người nhà ở ngoài cửa chờ mình. Lễ thành niên là đại lễ quan trọng nhất của Vân quốc, tháng năm hàng năm sẽ cử hành. Đến lúc đó, nam hài nào đủ mười bốn tuổi đều phải tham gia nghi thức này, rồi mới được thay Vân phục (y phục của Vân quốc), đại biểu cho người trưởng thành.
Phàm là đệ tử, người nhà quan lại trong thành, khi đến lễ thành niên đều được Hoàng Thượng ban cho một bộ Vân phục, rồi mới dựa theo cấp độ, phẩm chất mà được tiến cung tham kiến.
Liên Ngu Sơn nghĩ khi tiến cung có thể gặp lại thái tử điện hạ xa cách đã lâu, không khỏi vừa chờ mong vừa căng thẳng.
Ngày lễ thành niên (lễ trưởng thành) này, Liên phu nhân tự mình thay Vân phục cho Liên Ngu Sơn, nhìn trái nhìn phải đều thấy vửa lòng.
Liên Ngu Sơn đi đến trước gương soi thử. Vân phục lấy sự chắc chắn làm hàng đầu, lưng áo bó sát người, thắt lưng thêu hoa. Vạt áo lại mở rộng ra, mang lại cảm giác phiêu dật. Nơi tay áo rộng thùng thình có hoa văn hình mây, có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió. Bởi vậy bất luận mặc ở trên người ai đều làm cho người ta cảm giác phong độ, thân thể tao nhã.
Liên Ngu Sơn có chút không quen, cảm thấy người trong gương kia như không phải là mình nữa.
Liên phu nhân thấy y nhăn nhó, cười nói, “Đứa nhỏ nhà ai cũng sẽ có ngày như vậy. Ngu nhi của chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Liên Ngu Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo.
***********************Buổi sáng vào cung, Liên Ngu Sơn ở Ung Hòa điện cùng những người khác được làm lễ thành niên, rồi mới theo sự hướng dẫn của cung nhân đi vào cửa sau của Khâm Vân các; ba người một tổ, theo trình tự đi vào yết kiến Hoàng Thượng.
Trước kia Liên Ngu Sơn là thư đồng của thái tử, Hoàng Thượng cũng thường xuyên gặp. Bất quá từ sau năm mười tuổi ấy, y bệnh nặng nên cũng không tiến cung nữa.
Hoàng Thượng đối xử với hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ hỏi hắn ở Hạo Hãn thần điện học tập thế nào, thân thể ra sao.
Liên Ngu Sơn nhất nhất đáp. Hoàng Thượng cũng chúc phúc y như với người khác, nói y sau này càng phải thêm dụng công, rồi mới ban cho đồ vật này nọ, sau đó liền cho lui xuống.
Liên Ngu Sơn ra điện, thấy Phúc công công đứng ở hành lang cùng những người khác nói chuyện, suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí, tiến lên hỏi, “Phúc công công, Liên Ngu Sơn mạo muội, muốn đi bái kiến thái tử điện hạ, không biết hôm nay có được không?”
Phúc Khí thấy là hắn, cười nói, “Thì ra là Liên tiểu công tử, thật sự là đã lâu không gặp, giờ đã là đại nhân (người lớn) rồi. Tiểu công tử muốn đi bái kiến thái tử điện hạ, hôm nay có thể không tiện.”
“Sao vậy?”
“Thái tử điện hạ buổi sáng ra cung, cũng không nói đi nơi nào, tới rồi lúc này còn chưa trở về, sợ là tới buổi chiều mới về.”
Liên Ngu Sơn vừa nghe, ngực trầm trầm.
Phúc Khí thấy bộ dáng của y liền nói, “Bất quá Thái phó trước kia dạy thái tử và tiểu công tử đang ở hậu viện, không biết tiểu công tử có muốn đi bái kiến hay không?”
Liên Ngu Sơn nói, “Đương nhiên ta muốn đi.” Y luôn luôn tôn sư trọng đạo, lần này tiến cung nhìn thấy ân sư trước kia, vô luận như thế nào cũng phải đi bái kiến.