Ngu Quân Như Núi

Chương 50

“Nan, chẳng lẽ các ngươi…” Liên Ngu Sơn khiếp sợ.

“Ân.” Từ Nguyệt Tình cúi đầu gật gật, chậm rãi nói, “Hoàng Thượng ngay từ đầu đã nói rõ với ta. Hắn đối với ta tốt lắm, nhưng sẽ không yêu ta, bởi vì lòng hắn đã có ái nhân. Lúc Hoàng Thượng phải đại hôn, trên triều đình rất nhiều người bắt buộc hắn, cũng chính là… cha ta. Hoàng Thượng không có biện pháp. Hắn ở gặp ta dưới gốc cây đại thụ ở ngự hoa viên, sau khi phái người điều tra liền tự mình đến tìm ta, trực tiếp hỏi ta có nguyện ý giúp hắn, làm hoàng hậu của hắn hay không.” Từ Nguyệt Tình nói tới đây cười cười, “Cha ta là một võ quan, ta từ nhỏ nghe những cố sự trên giang hồ, rất muốn thể hiện tinh thần hiệp nghĩa một lần. Hoàng Thượng đối đãi với ta vô cùng thẳng thắn thành khẩn. Ta nghĩ  một đêm, ngày hôm sau liền đồng ý.”

Liên Ngu Sơn ngơ ngác ngồi nghe, không biết phải nói thế nào mơi tốt.

Từ Nguyệt Tình bỗng nhiên cười ranh mãnh. Khuôn mặt nàng vốn xinh đẹp, cười như thế không những làm người ta thấy phản cảm mà còn có chút gì đó rất đáng yêu.

“Ta đương nhiên cũng không để tâm, vào hoàng cung cũng không phải là làm việc nhỏ. Ta tuổi còn trẻ, cũng phải nên vì tiền đồ tương lai mà tính toán một chút. Hoàng Thượng đã cùng ta ước định, nếu trong ba năm chúng ta sinh ra hảo cảm với nhau, sẽ làm phu thê chân chính. Nếu không được, hắn sẽ thả ta ra, ta muốn làm cái gì hắn đều phải khuynh lực (ra sức) trợ giúp ta.”

Liên Ngu Sơn bỗng nhiên có chút không biết nên khóc hay cười. Y biết Vân Lạc ở trên giang hồ du ngoạn nhiều năm, lây dính rất nhiều khí chất giang hồ, lại không ngờ hắn còn muốn mang khi chất giang hồ này vào hoàng cung, càng không ngờ ở trong hoàng cung này còn có một nữ tử khí phách như nữ hiệp làm hoàng hậu.

Hai người kia, đem đường đường hậu cung Đại Vân quốc trở thành cái gì? Lại lấy đại hôn của hoàng đế ra đùa giỡn, đây chính là dại sự liên quan đến phúc chỉ (hạnh phúc và lợi ích) của giang sơn xã tắc Vân quốc a!

Liên Ngu Sơn phục hồi tinh thần lại, trong đầu hiện ra một ý niệm muốn hảo hảo giáo huấn Vân Lạc một chút, sau đó sẽ tiến hành giáo huấn Từ Nguyệt Tình làm thế nào để làm một hoàng hậu tốt. Nhưng nghĩ lại lại tháy ý niệm ấy quả thực quá buồn cười.

Lạc nhi làm thế không phải vì y sao? Thời gian của y đã không còn không nhiều, chỉ cần đứa nhỏ có thể bình an sinh ra, chuyện khác cần gì phải để ý đến nữa?

Thai nhi trong bụng như cảm nhận được suy nghĩ của y, chuyển động dữ dội.

Sắc mặt Liên Ngu Sơn khẽ biến, đôi tay ôn nhu vuốt ve bụng, an ủi đứa nhỏ đang nóng nảy.

Từ Nguyệt Tình kỳ quái nhìn y, “Ta nói  nhiều như thế, ngươi sao không kinh ngạc vậy?”

Liên Ngu Sơn xoa xoa bụng, cười khổ nói, “Nếu là từ trước, ta tất sẽ không như thế, nhưng hiện tại…”

Từ Nguyệt Tình nói, “Việc này Hoàng Thượng không cho ta nói cho ngươi biết, nói khi ngươi biết sẽ nhịn không được phải răn dạy hắn. Ngươi ngay cả Hoàng Thượng cũng dám răn dạy sao? Hiện tại xem ra ngươi là người rất tốt a, cũng không  cổ hủ như ta nghĩ.”

Liên Ngu Sơn nghe lời nói khờ dại thẳng thắn của nàng, không khỏi mỉm cười. “Hoàng hậu, ngươi có thích Hoàng Thượng không?”

Từ Nguyệt Tình nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng nói, “Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, bị phong thái của hắn mê hoặc, nói không thích là giả. Hiện tại cùng hắn có ba năm ước hẹn, ta cũng hy vọng cố sức làm, xem có thể đả động hắn không. Nếu… nếu hắn cũng thích ta là tốt nhất. Nếu không thích, trời đất bao la, ta cũng không tất vì một người mà phải ở lại hoàng cung nhàm chán tịch mịch này.”

Liên Ngu Sơn hơi chấn động, không ngờ nàng tuổi còn trẻ mà có thể hiểu được ý tưởng ‘trời cao biển rộng’ như thế.

Y không biết Từ Nguyệt Tình từ nhỏ bị phụ thân coi như nam hài mà nuôi lớn. Khi còn nhỏ thì gửi nuôi nàng ở một hộ phú nông, ít người quản giáo, vô câu vô thúc (không bị bó buộc). Sau đó được phụ thân Từ Thiểu Uyên đưa về, yêu thương nàng cực kỳ, mọi chuyện đều tùy ý nàng. Từ Thiểu Uyên lại là thô nhân, cũng không dạy những gì là giáo điều khuê vi (những phép tắc nơi khuê phòng cần có của nữ nhân), cho nên nàng lớn lên với tính cách hào sảng thế này. Bằng không ngày đó Từ Nguyệt Tình tham gia tuyển tú, tiến cung tấn kiến Chiêu Dương hầu, cũng sẽ không dám lén leo lên đại thụ trong ngự hoa viên kia, đến nỗi gặp nguy hiểm, gặp được Vân Lạc.

Liên Ngu Sơn nghĩ nếu không có mình ở đây, Từ Nguyệt Tình có thể được đến Vân Lạc yêu thích, thay thế mình ở bên cạnh Lạc nhi, không để hắn phải cô đơn. Nhưng lúc này nghe nàng nói hoàng cung tịch mịch nhàm chán, bỗng nhiên cảm thấy thâm cung này có lẽ thật sự không thích hợp với nữ nhân có tính cách thẳng thắn như nàng. Có lẽ rời xa Vân Lạc, rời khỏi hoàng cung, đối với nàng mà nói mới là chuyện tốt. Nghĩ như vậy, Liên Ngu Sơn nguyên bản muốn nói, lại không nói được gì nữa.

“Hoàng hậu, ngươi lần này đến chính là vì nói cho ta biết việc này sao?”

Từ Nguyệt Tình nói, “Ân. Ta cảm thấy nếu ta cùng với hoàng thượng có ba năm ước hẹn, cần phải nói cho ngươi biết một tiếng, như vậy cạnh tranh đứng lên mới công bằng, ngươi cũng biết.”

Liên Ngu Sơn thấy nàng nghiêm trang như thế, trong lòng vừa thương tiếc vừa kính nể, nói nhỏ, “Hoàng hậu, sự tồn tại của ta bản cũng đã không công bằng, ngươi không cần nói cho ta biết chuyện này. Chức vị Cảnh Dương hầu này ta sẽ không nhận, khi gặp Hoàng Thượng thì ta sẽ từ chối.”

Từ Nguyệt Tình vội hỏi, “Không được không được. Hoàng Thượng đối với ngươi một lòng, ngươi nhất định phải nhận a. Đứa nhỏ lập tức sẽ sinh ra, có thể nào không cho ngươi danh phận gì. Lại nói lão Liên Văn Tương cùng Liên phu nhân đều mất, ngươi sẽ phải thủ hiếu ba năm, nếu trong vòng trăm ngày không tiếp thụ phong điển sẽ nhiều chờ nhiều ngày nữa a.”

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Liên Ngu Sơn bỗng nhiên trắng bệch, chống đỡ thân mình đứng lên, nhìn thẳng Từ Nguyệt Tình, “Ngươi mới vừa nói ai mất?”

Từ Nguyệt Tình không rõ nên còn đứng lên an ủi y, “Ta biết Liên lão thái và Liên phu nhân qua đời đối với ngươi là đả kích rất lớn, nhưng người chết không có thể sống lại, Liên công tử  xin hãy nén bi thương.”

Liên Ngu Sơn lung lay nhoáng lên một cái, cuối cùng duy trì không được, cả người mềm nhũn.
Bình Luận (0)
Comment