Vân Lạc vẫn đi vào triều. Cho dù ở trong lòng hắn không còn việc gì quan trọng hơn tiểu thư ngốc, nhưng dưới tình huống như vậy cũng không có sự chọn lựa khác.
Trên Đại điện không khí trầm trầm, có mấy đại thần tựa hồ nghe được lời đồn, thấy biểu tình thâm trầm kiềm nén hiếm có của hoàng thượng dọa sợ.
Vân Lạc một lòng muốn sớm bãi triều, vài tấu chương không trọng yếu đều bị hắn vội vàng lấy cớ ‘trẫm sẽ xem lại sau’ hoặc ‘Việc này sẽ xem xét sau’ để cho qua. Nhưng gần đây quốc sự quả thật rất căng thẳng; luc lụt phía nam và Viêm Cảnh rối loạn cũng không phải chỉ một hai câu là có thể giải quyết. Vân Lạc dù có không kiên nhẫn nổi nữa nhưng chỉ cần nghĩ đến lời dặn dò và chờ mong của tiểu thư ngốc với mình cũng không thể không lấy quốc sự làm đầu. Tiếc rằng hắn có tập trung tinh thần đến thế nào vẫn lực bất tòng tâm, hồn bất thủ xá (như người mất hồn).
Thật vất vả mới chịu đựng xong buổi thiết triều, Vân Lạc lập tức chạy vội đến Duệ Kỳ cung.
*******************Vinh thân vương Vân Hoàn đã nghe phong thanh được chút tin tức của hậu cung, bán tín bán nghi (nửa tin nửa ngờ), vừa định tìm người biết chuyện hỏi thăm, bỗng nhiên bị một thái giám đến gọi đến, nói Chiêu Dương hầu truyền (gọi) ông.
Vân Hoàn nao nao.
Ông cùng với Chiêu Dương hầu Vân Dạ vốn có tâm kết. Vân Dạ đối với chuyện năm đó Vân Hoàn cùng với phụ vương cực lực khuyên tiên hoàng nạp phi vẫn nhớ rõ, xem nét mặt Vân Kha sau đó như vẫn còn để bụng, Vân Hoàn cũng luôn bất an. Bây giờ tiên hoàng đã mất, Chiêu Dương hầu quý lại là sinh mẫu (mẹ ruột) hoàng đế, tay giữ binh quyền, không thể khinh thường. Bất quá cũng may thái độ làm người của ông nhạt nhẽo, không thích chính vụ, ít khi tham dự nghị sự triều đình, nên mới tránh được xung khắc, bằng không Vân Hoàn còn thật lo lắng ngày nào đó bị hoàng thái hậu đại tướng Quân Chiêu Dương hầu tiến vào ngọa thất (phòng ngủ) cắt cổ làm thịt.
Vân Hoàn xoa xoa mồ hôi trên trán, biết mình không bị nguy hiểm, nhưng chân bước vào Vĩnh Dạ cung không biết vì sao mà có chút run run…
*******************Vân Lạc một đường thẳng tiến Duệ Kỳ cung, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Sao rồi? Sinh rồi sao?”
Hỉ Hoàn phụng mệnh ở trong này chờ đợi, có tin tức liền báo ngay cho Hoàng Thượng, lúc này thấp giọng trả lời, “Vẫn chưa.”
“Sao còn chưa sinh!? Đã có bảy tám cái canh giờ rồi!”
Hỉ Hoàn an ủi, “Hoàng Thượng không cần lo lắng, sinh đứa nhỏ đều là như vậy. Nữ nhân sinh con còn đến một ngày một đêm mà, huống chi Liên công tử lại là thân nam nhi thân. Nghe nói năm đó Chiêu Dương hầu điện hạ khi sinh Hoàng Thượng phải chịu giày vò đến ba ngày ba đêm mà.”
“Cái này không giống! Thân thể của tiểu thư ngốc có thể so với phụ thân sao? Nếu y có nôi lực như phụ thân, ta cũng cảm tạ thủy thần rồi!” Vân Lạc gấp đến độ ngay cả lời tự xưng của hoàng đế cũng quên, bỗng nhiên bắt lấy Hỉ Hoàn, “Ngươi nói, không phải thật sự chỉ có thể bảo toàn một người chứ?”
“Này… Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, Liên công tử hồng phúc tề thiên, hẳn là sẽ không, sẽ không…” Hỉ Hoàn lắp bắp, không biết nên như thế nào trả lời.
“Ta bảo hoàng thúc bảo toàn tiểu thư ngốc, nhưng hoàng thúc một lòng muốn ta truyền thừa huyết mạch hoàng thất, sẽ không bằng mặt không bằng lòng với ta chứ…” Vân Lạc thì thào tự nói.
Hỉ Hoàn hoảng sợ, vội nói, “Không đâu. Đại thần quan yêu thương Liên công tử như thế, sẽ không thế đâu.”
“Đúng, đúng, hoàng thúc sẽ không làm như thế…” Vân Lạc thất thần nhìn cửa nội thất, lại lẩm bẩm, “Nhưng bảo toàn y mà không cứu đứa nhỏ, tiểu thư ngốc sao có thể không thương tâm? Y nhất định sé trách ta, trách ta không cứu đứa nhỏ… Y nhất định sẽ thương tâm vô cùng… Y còn có thể ở lại bên ta sao…”
Hỉ Hoàn thấy bộ dáng hoàng thượng, đáy lòng cả kinh. “Hoàng Thượng, ngài bình tỉnh một chút! Lúc này ngài nhất định phải kìm chế a!”
Vân Lạc ngây ngốc một lúc, bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch.
“Hoàng Thượng, ngài… ngài xảy ra chuyện gì?” Hỉ Hoàn nơm nớp lo sợ hỏi. Bộ dáng Hoàng thượng thật sự không bình thường, làm cho Hỉ Hoàn đã luôn hầu hạ hắn từ nhỏ đến giờ kinh hoảng không thôi. Dù là lúc tiên hoàng băng hà, tinh thần Hoàng Thượng cũng không sa sút như vậy; bây giờ chỉ sợ Liên công tử còn chưa sinh, Hoàng thượng đã sụp đổ trước.
“Tiểu thư ngốc đang gọi ta…” Vân Lạc thẳng tắp nhìn nội thất phương hướng.
“Cái gì?” Hỉ Hoàn nhìn về phía hành lang. Tuy nội thất bên kia ồn ào nhưng cũng không nghe thấy tiếng Liên công tử gọi a.
Vân Lạc đẩy Hỉ Hoàn ra, bước nhanh vào ngọa thất. Vài tiểu thái giám đang ở ngoài cửa hầu hạ, thấy Hoàng Thượng, còn chưa tới kịp ngăn trở đã bị Hoàng Thượng gạt sang một bên.
Vân Lạc mở cửa ngọa thất, thấy có bóng người sau bình phong.
Hắn vô thanh vô tức đi vào, trước trướng mạn (rèm che) có vài ngự y và đại thần quan ngồi quanh trước giường, chặn tầm mắt của hắn. Tiểu thái giám đang bưng chậu nước và bố khăn đứng chờ cũng không phát hiện hoàng thượng đi vào, lực chú ý của mọi người đều đặt lên người người chưa sinh kia
“Đại thần quan, thai tức (nhịp đập của thai nhi) vẫn có, nhưng tâm mạch công tử suy nhược, xem ra chống đỡ không lâu…”
“Lão phu thấy đại khái chỉ có thể bảo toàn một người…”
“Mạch đập của Liên công tử rất yếu, đã cho uống ba bát nhân sâm ngàn năm và cỏ linh chi rồi… Nếu người không thể tỉnh lại thì chỉ có thể dùng châm…”
“Thai thủy sắp chảy hết, nếu còn như vậy nữa cũng không phải cách. Đại thần quan, ý của Hoàng Thượng ra sao?”
Vài ngự y ở bên người Vân Ly nhỏ giọng nói thầm. Biểu tình của Vân Ly thấy không rõ lắm, chỉ thấy hai tay nhẹ xoa trên bụng Liên Ngu Sơn. Âm thanh ông lạnh lùng, “Ý của Hoàng thượng là cần bảo vệ cả hai, bằng không thái y viện chờ thay đổi người đi!”
Một lão thái y biến sắc, run giọng nói, “Nhưng bọn thần đã cố hết sức.”
“Cố hết sức? Lời này nói ra bây giờ có phải sớm quá không?” Vân Lykhông quay đầu lại, đưa tay ra, “Lấy châm đến đây! Tiểu Cửu, lấy bảo thân đan đến đây!”
“Vâng.” Tiểu Cửu vẫn đứng bên giường hầu hạ, trừng liếc mắt liếc ngự y này một cái, đưa bao ngân châm qua, đang muốn xoay người muốn đi lấy thuốc lại thấy thân ảnh màu hoàng kim đứng ở góc nhỏ kia, không khỏi cả kinh kêu lên, “Hoàng Thượng!?”
Mọi người chấn động, hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Hoàng Thượng trắng bệch, sắc trắng không thể so với người đang nằm trên giường nhiều hay ít hơn.
Vân Lạc chậm rãi đi đến bên giường, ngoại trừ Vân Ly bất động, những người còn lại đều lui xuống.
Vân Lạc xốc mạn trướng (màn) trước giường lên, nhìn vào trong. Liên Ngu Sơn đã ngất xỉu, sắc mặt trắng xanh, sợi tóc hỗn độn, cả người đầy mồ hôi.