Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 107

Năm 1922

Bà cụ nói đúng. Không có gì làm khó được Tuệ Vương và Vương phi của chàng. Chẳng qua không muốn làm kinh động đến phụ hoàng, ảnh hưởng đến cả thị trấn Lam Thành nên chàng chọn cách lánh đi. Nếu không đám lính quèn này cũng không đụng được đến chàng.

Nàng bảo, "Hai ta trèo lên cây đi. Trốn ở trên đấy không bị phát hiện đâu". Chàng biết nàng đùa nên chẳng đếm xỉa, cẩn thận dắt tay nàng trốn sau vách đá. Nghĩ đã đến được đây rồi mà chẳng biết thác nước vô danh ở Bạch Dương nổi tiếng ra làm sao, chàng liền nảy ra một ý.

- Ta dẫn nàng đi chơi thác.

- Hả?

Nàng tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại.

- Cứ đi rồi sẽ biết. - Chàng động viên, chẳng đợi nàng đồng ý đã kéo vội đi.


Thác nước vô danh hùng vĩ nằm ngay giữa cánh rừng. Nó cao và đồ sộ, vì thế nước từ trên đổ xuống cũng thật mạnh mẽ và tàn bạo. Thanh Ca trước giờ vẫn luôn sợ độ cao, nhưng vì được chàng dẫn đi nên nỗi sợ cũng biến đi đâu mất, thay vào đó là một cảm giác hứng thú đến tột độ.

- Thác này có thể gột rửa được tất cả. - Vừa sải bước, chàng vừa bảo - Trừ một thứ, đố nàng là gì?

- Không biết. - Nàng ráo hoảnh.

- Là ái tình của ta dành cho nàng. - Chàng giở giọng bỡn cợt.

- Ơ, chàng học mấy câu sến súa này từ ai đấy? - Nàng giật mình thảng thốt - Không ngờ là chàng cũng có lúc lãng mạn như thế.

- Ta tự nghĩ ra đó chứ. Ai mà biết khi gặp nàng lại xuất ra nhiều văn chương như vậy? - Chàng cười tủm tỉm.


- Thì ta chính là một nguồn cảm hứng bất tận của thi ca, chàng đột nhiên nghĩ ra nhiều thứ hay như vậy cũng là chuyện thường tình.

- Nàng nói gì cũng đúng. - Chàng nhún vai cười nhẹ.

- Còn chàng cũng chỉ biết nịnh ta là giỏi. - Nàng bật cười.

Hai người họ dạo chơi được một lúc thì đám binh lính kia cầm giáo mác đi tới, định sẽ bắt Tuệ Vương lập công với triều đình. Nào ngờ chàng và Thanh Ca đã trèo lên đầu thác từ khi nào, bình thản quan sát hết mọi động tĩnh của chúng.

- Chúng chẳng biết ta ở đây đâu nhỉ? - Nàng đắc ý lên tiếng.

- Phàm là những kẻ ngốc nghếch sẽ không phát hiện ra đâu. - Chàng bảo.

Ngồi xem đám lính diễn kịch một hồi cũng chán, nàng nghĩ ra ngay một cách để chơi khăm bọn chúng. Nàng vơ lấy mấy quả dâu tằm thối rụng đầy trên đất, ném tới tấp vào đám lính canh. Bọn chúng lúc đầu chẳng để ý, ngửi thấy mùi cứ tưởng trên đường quệt phải bụi dâu thối. Nào ngờ nàng ném quá đà khiến bọn chúng sinh nghi, chạy loạn lên như lũ bò, chẳng biết tên nào ra tên nào nữa.


- Nàng cũng thật là trẻ con, còn ghẹo bọn chúng như vậy, không sợ bị phát hiện sao? - Chàng huých tay nàng nhắc nhở.

- Vui mà. Xem chúng hài chưa kìa. - Nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo, khoái chí với trò đùa của bản thân.

- Lúc trước gặp nàng trong hang, ta còn tưởng nàng trưởng thành lắm. - Chàng tặc lưỡi - Xem ra ta nhầm to rồi.

- Gì chứ? - Nàng bĩu môi - Lúc ấy ta phải gương mẫu để Tiểu Thục còn noi theo. Bây giờ có chàng là người lớn rồi, ta thử làm trẻ con một lần xem sao. Hóa ra vô lo vô nghĩ vẫn là tuyệt nhất. - Nàng nằm lên đùi chàng, ngước mặt nhìn trời - Chúng ta cứ mãi thế này thì tốt nhỉ? Chàng không phải lo chuyện nước nhà, ta cũng không cần phải bận tâm đến vụ án năm xưa. Hai ta sẽ thong dong dạo bước, vai kề vai, tay nắm chặt tay, ước hẹn không rời. - Không thấy chàng đáp lại, nàng nói tiếp - Ta biết chàng giấu ta nhiều điều. Thế không xấu, nhưng đã là phu thê thì vẫn nên thành thật với nhau. Đau thì hãy cứ nói với ta, nén trong lòng chỉ thêm phiền muộn. Không đường đường chính chính cưới ta cũng được, nhưng phải sống cho thật tốt. Chàng mà làm tổn hại đến bản thân thì ta có chết cũng sẽ ám chàng cả đời.
Chàng vén tóc mai ra sau tai nàng, thì thầm:

- Ta hứa sẽ không ngược đãi bản thân, thế được chưa?

- Được, móc ngoéo đi.

Nàng giơ ngón tay út ra chờ chàng. Chàng móc tay đóng dấu, có đất trời chứng giám.

- À, còn một điều nữa. Ta muốn về thăm mẫu phi một chuyến, chàng giúp ta được không?

- Rất sẵn lòng. Mẫu phi sẽ rất vui khi biết được tấm lòng của nàng.

Đám lính canh sau khi chạy loạn cũng đã rời đi gần hết. Chàng bảo nàng cùng về kẻo trời tối, đường lầy khó đi. Nàng tinh nghịch đáp lại:

- Được thôi. Trước khi đi, ta muốn lưu lại dấu ấn của ta và chàng ở nơi đây. - Ngẫm nghĩ một hồi, nàng nói tiếp - Hay là để ta đặt tên cho thác nước này? Cảnh đẹp, trời thơ mộng mà lại vô danh thì tiếc quá.
- Nàng đã nghĩ ra được tên gì cho nó rồi?

- Ta sẽ gọi nó là... thác nước Ái Tình! Vì ái tình là thứ duy nhất nó không thể gột rửa, theo như lời của chàng.

- Ra thế. - Chàng bật cười giòn giã - Nàng khi nào cũng có cách đặt tên thật khác lạ. Vậy cho ta hỏi, tên của ta có nghĩa là gì?

- Hạc Hiên, nghĩa là hạc bên hiên nhà. Dễ thế mà chàng cũng hỏi.

Nàng đáp, vô cùng tự tin với câu trả lời của mình. Chàng hào hứng hùa theo, ra sức khen ngợi Thanh Ca. Tên chàng năm xưa mẫu phi đặt hàm ý là khí chất hiên ngang, nhưng thôi, chàng cũng không muốn phá hỏng khoảnh khắc vui vẻ này của nàng. Dù sao, làm một chú hạc bên hiên ung dung tự tại còn hơn là phải gánh cả giang sơn trên vai, cuộc sống có lẽ cũng chẳng vui vẻ gì.

- Thế còn Thanh Ca, đó có nghĩa là gì? - Chàng tiếp tục.
- Là một khúc ca thanh bình. - Nàng đáp - Trước đây, nó thật sự không được hay như vậy. Cuộc sống đã biến nó trở thành đoạn nhạc vừa khô khan, vừa kiêu ngạo, chẳng phục tùng bất cứ một ai. Thế rồi một ngày nọ, nó đem lòng yêu một chú hạc bên hiên nhà. Chú ung dung thần thái, nhẹ nhàng tựa mây bay, trong một khoảnh khắc đã hút mất hồn của khúc hát kia. Chú hạc chẳng màng thân phận cao quý của bản thân mà mang nó về, ngày ngày đối đãi với nó thật tử tế. Nó sợ mình chẳng xứng với chú hạc liền thay vần đổi điệu, cởi mở nỗi lòng với chú. Bấy giờ ai gặp cũng khen nó hay và sâu sắc, nhưng lại không biết chính chú hạc kia là mới là người đã thay đổi nó.

Cầm lấy tay nàng, chàng khẽ bảo:

- Nàng kể thiếu rồi. Chú hạc kia thật ra vẫn luôn yêu thầm khúc nhạc, chỉ là chú tự ti về bản thân nên không thốt ra bằng lời. Chú biết mình chẳng còn sống được bao lâu nên đến cả một lời khen chú cũng chẳng dám nói. Nhưng sau nhiều lần vào sinh ra tử với khúc nhạc, chú đã biết mình không nhìn nhầm. Nó có thể khô khan nhưng chắc chắn chân thật hơn bao lời đường mật khác của thế gian. Nó có thể kiêu ngạo nhưng đừng quên tự trọng là phẩm chất tối thiểu của một con người. Khúc nhạc đẹp vì chính nó, chứ không phải vì nó đã thay vần đổi điệu. Và chú hạc yêu nó, cũng chỉ đơn giản như thế thôi.
Bình Luận (0)
Comment