Thẩm Tử Hằng không nhận được câu trả lời, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn hướng Thẩm Vinh liếc mắt ra hiệu, đối phương lại không thèm để ý, tự mình nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đến tiểu tinh linh trong tay Thẩm Tu… Tiểu tinh linh? Thẩm Tử Hằng khinh bỉ cười khẽ “Vị đồng tộc này, nếu ngươi đã chọn được ngự quỷ… Ah, là tiểu tinh linh, cần gì phải đi cướp đoạt hạnh phúc của Lục Chiến, trước đây ngươi bắt nạt nó không tính, giờ lại muốn phá rối trận hợp phối này, ta cảm thấy ngươi cũng chẳng được như vậy, tiểu tinh linh thực ra thích hợp với ngươi đấy.”
“Nguyên lai là ghen tỵ… Ngươi có hận thù gì với quỷ tộc Lục Chiến sao, ba năm trước tìm cớ trả lại, giờ lại tìm cớ gây rối, tâm ngươi không khỏi quá nhỏ nhen đi.” Thẩm Già liếc mắt nhìn nhìn một chút thanh niên tóc đen kia, khinh thường nói.
“Đúng vậy đi, hơn nữa tiểu tinh linh trong tay ngươi còn đang muốn khóc.” Thẩm Tần híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tu đã tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Thẩm Tu vẫn không suy chuyển, cúi đầu đưa tay gẩy gẩy tiểu tinh linh trong lồng tre, sau đó đưa vào trong lồng ngực Tống Bân… Bạn tốt của hắn cần dùng!
Tiểu tinh linh hệ điện có chút không nỡ Thẩm Tu, thế nhưng được chủ nhân mới ôm ấp lại cảm thấy có điểm thoải mái hơn, nó mở to mắt nhìn Tống Bân một lúc, sau đó phát ra âm thanh vui sướng.
Tiểu tinh linh thuộc tính khác nhau thì loại hình hợp phối cũng không giống nhau, loại thể chất của Tống Bân thích hợp điều khiển yêu tinh hoặc tiểu tinh linh, khí tức trên người y cũng sẽ nhượng vật nhỏ cảm thấy tự nhiên muốn thân cận, tâm tình cũng sung sướng.
Đỗ Vân quan sát một lúc, lời nói từ đáy lòng “Quả nhiên, ngươi thích hợp dùng tiểu tinh linh hơn.”
Tống Bân luôn cảm thấy câu nói này nghe qua thì giống như khen thưởng, suy nghĩ kĩ một chút nhưng lại cảm thấy có gì không đúng, y sửng sốt một chút, lại do dự thêm một lúc, mới thử thăm dò tiểu tinh linh vừa mới lấy ra từ trong lồng, ôm vào trong ngực, không ngờ lại cảm giác được tâm ý tương thông, lẽ nào đời này y xác định không thể trở thành một người khốc huyễn cuồng bá
(ý là chỉ một người bá đạo, cường đại đó. =.=! anh Bân mơ đẹp quá cơ)!Vui sướng cùng tiếc nuối cứ xoắn xuýt vào với nhau, Tống Bân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Thẩm Tu sẽ không gây khó dễ cho y, hơn nữa chính y nếu muốn có một ngự quỷ xác thực cũng quá xa vời, liền tiếp nhận tiểu tinh linh hệ điện này.
“Thẩm Tu chọn cho ta!” Tống Bân ngẩng đầu ưỡn ngực, đem lời nói đáp trả lại.
Thẩm Tử Hắng không hề thay đổi sắc mặt “Thực sự là đồ bạc tình bạc nghĩa, ức hiếp kẻ yếu còn không thèm che giấu?”
“Hành thúc, đếm ngược.” Thẩm Tu hoàn toàn không phản ứng lời nói của Tử Hằng, trực tiếp quay sang nói với Thẩm Hành.
Thời điểm hai người cùng muốn một quỷ tộc, nhất định phải tiến hành thi đấu khiêu chiến, hơn nữa xét thấy thời gian Ngự Quỷ sư giao đấu khá dài, cho nên trọng tài sẽ yêu cầu thời gian thi đấu trong quy định, đồng thời sẽ tiến hành chiến đấu ngay trên hợp phối đài, nếu như có một người cố ý bất động kéo dài thời gian, liền coi như người đó chấp nhận từ bỏ.
Thẩm Tu dứt khoát thẳng thắn lên đài, hai tay buông thõng bên người, thẳng tắp đứng, không còn bộ dạng cà lơ phất phơ khi nãy, cũng không mang bộ dạng buồn ngủ, thái độ khiêu chiến cực kì đoan chính.
Thẩm Hành do dự hỏi “Tử Hằng thiếu gia…”
Thẩm Tử Hằng vẫn bất động tại chỗ, lạnh lùng nhìn lên Thẩm Tu đang đứng trên đài.
“30, 29, 28…” Một giọng nói già nua vang lên.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, có người không khỏi thất thanh kêu lên “Đại trưởng lão?!”
Đại trưởng lão của Thẩm gia, từ trước đến nay đều chỉ đứng ở phía sau hậu trường, lần này đến tham dự trấn áp hiện trường buổi hợp phối, cũng rất ít tự mình làm cái gì, Thẩm Hành cảm thấy mồ hôi lạnh dính ướt phần lưng, hắn sợ hãi liếc nhìn Thẩm Tu một cái, thanh niên này lai lịch như thế nào, không phải chỉ là một người bình thường trong nhà họ Thẩm sao, kể cả người mạch chính mà không có thiên phú cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, vì sao Đại trưởng lão…
“Đại trưởng lão…” Thẩm Tử Hằng vẫn không thể tin được, lại phát hiện hắn chỉ còn mười lăm giây.
“Có tới hay không?” Thẩm Tu hỏi lại lần nữa, dùng từ cũng rất trực tiếp, không phí lời tỏ vẻ nho nhã.
“Tử Hằng, không cần quản nhiều như vậy, Đại trưởng lão đã lên tiếng, ngươi trước cứ dạy dỗ hắn một trận, cần gì nhẹ tay, cũng không cần lo lắng ức hiếp kẻ yếu.” Thẩm Già lo lắng lên tiếng.
Thẩm Tần cũng gật gật đầu “Nếu hết giờ, sẽ mất đi tư cách hợp phối, không cần thiết vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn.”
Mọi người dồn dập tán thành, bởi vì tình cảm mà không muốn ra tay, có thể công nhận là người thiện lượng, nhưng bị bức đến mức này mà không hành động, thì đó là người ngu xuẩn.
“Tử Hằng thiếu gia, cho hắn biết lợi hại đi!”
“Đúng vậy, Tử Hằng thiếu gia, tính cách ngài thiện lương chúng ta đều biết, nhưng hắn khiêu khích trước, mình ra tay cũng không hề sai.”
“Trên hợp phối đài làm gì cần thủ hạ lưu tình, ngài không cần phải lo lắng.”
“Lên hợp phối đài đi, Tử Hằng thiếu gia, chúng ta đều ủng hộ ngươi!”
Mọi người hò hét cổ vũ, âm thanh từ lúc bắt đầu ầm ĩ, nhưng rồi chậm rãi nhỏ đi…
“10, 9, 8…” Đại trưởng lão thấy vậy nhưng vẫn tiếp tục đếm ngược.
Thẩm Tử Hằng dĩ nhiên vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích, nếu như tỉ mỉ quan sát, có thể phát hiện hắn dĩ nhiên đem môi dưới cắn đến mức hoàn toàn trắng bệch, nhìn bốn phía xung quanh, không chỉ có Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, đều không có ý ngăn cản, xảy ra chuyện gì, thiên chi kiêu tử trong tộc không phải là hắn sao!
Thế nhưng Thẩm Tu… Hắn nghĩ tới lúc lĩnh nhiệm vụ từ trong tổ chức, được báo rằng không nên cùng Ngự Quỷ sư Thẩm Tu tạo nên xung đột, không cam tâm, nhưng vẫn phải nhẫn nại nhịn xuống, nói mình không phải đối thủ của hắn, chuyện cười!
Cố gắng áp chế kích động, trong đầu Thẩm Tử Hằng suy đi tính lại trăm ngàn lần, nếu đối phương thật sự có đòn sát thủ, vậy y chắc chắn sẽ thua thiệt, lại còn trước mặt nhiều người như vậy đánh thua…
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tử Hằng thiếu gia đây là muốn…”
“Chẳng lẽ thật sự không đi lên sao?!”
“Tại sao a…”
“3,2,1!” Đại trưởng lão đếm ngược xong, liếc mắt nhìn Thẩm Hành một cái.
Thẩm Hành lúc này không dám lỗ mãng, trực tiếp tuyên bố “Đã hết giờ, Thẩm Tử Hằng mất đi tư cách hợp phối, Lục Chiến chuyển sang cho Thẩm Tu.”
Chủ nhân đời trước nếu như có thể đem ngự quỷ từ chủ nhân hiện tại đoạt về, liền có thể chứng minh thực lực của mình, có thể giảm bớt quy trình hợp phối, vào lúc này, suy nghĩ của ngự quỷ, liền không quan trọng.
“Thật sự bỏ qua sao?”
“Không thể nào!”
“Chẳng lẽ là không dám…”
“Nói lung tung!”
“Vậy ngươi nói là vì cái gì?”
“Ây…”
Vào lúc này, ngoại trừ thiên về ý kiến nhát gan không dám ứng chiến, quần chúng vây xem ở đây thật sự không nghĩ được nguyên nhân thứ hai.
Thẩm Tử Hằng quay người rời đi, không nói lời nào, trầm mặc đi ra khỏi khu vực hợp phối, ngẩng đầu ưỡn ngực cũng không che giấu được tiếng bước chân cứng ngắc, khi đến thời điểm mang theo ánh mắt sùng bái cùng ước ao của mọi người xung quanh, khi đi lại chỉ có ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Thẩm Vinh cũng không thèm quay đầu lại, đánh không lại là một chuyện, hợp phối đài cũng không dám lên, không nghĩ được Thẩm Tử Hằng trong truyền thuyết sẽ là loại người nhu nhược như thế này.
“Tử Hằng, ngươi…” Thẩm Già cũng vội vã mơ màng đi theo.
Thẩm Tần vẫn chìm trong suy nghĩ, tuy rằng đồng thời rời đi, thế nhưng thái độ đối với Thẩm Tử Hành cũng không nóng như lúc trước… Kẻ mạnh được xưng bá, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm người?
Tống Bân cũng hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Thẩm Tu lại thắng, mà bạn tốt lại không bị thương, dù sao cũng coi như là chuyện tốt, y cười cười nói câu chúc mừng “Lại có ngự quỷ, thật sự là…” Y vừa mới nói được nửa câu, thực sự là “Thật đáng mừng”? Thế nhưng ngự quỷ này dường như là ngự quỷ ba năm trước mới bị Thẩm Tu trả lại.
Đỗ Vân cũng có chút xoắn xuýt nhìn Thẩm Tu đi về phía khu vực ghi danh để giải quyết thủ tục bàn giao, quỷ tộc Lục Chiến kia từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ phản kháng nào, so với thời điểm đối đầu Thẩm Tử Hằng còn ngoan ngoãn hơn rất nhiều… Hắn suy nghĩ một chút, sự tình đang diễn ra ở đây, như vậy Thẩm Tu thật sự không có cơ hội một lần nữa hợp phối với quỷ mới.
(Ý là ẻm Lục Chiến là quỷ cũ của anh Tu rồi, nên anh Tu không có cơ hội kiếm quỷ mới đó.)