"Hồng Linh Quả nha!"
"Cái kia chứng thật là thứ tốt, trước khi ta đến Cực Quang Sâm Lâm, đã từng đi qua Nhã Bảo Phách Mại Hành (phường đấu giá nhã bảo), bên trong có người đang bán ba mươi Hồng Linh Quả, giá cả. . ."
Dung Lăng giơ ngón tay lên, nói ra vài chữ số khiến Ninh Khanh Khanh hít vào một hơi, không ngờ có giá cao như vậy?
Hồng Linh Quả hao tiền tốn của như vậy , ở trong chỗ sư phụ ghi chép, lại thuộc về loại dễ dàng nhất , kém quý giá nhất.
Nếu là để cho người khác biết, còn không phải đều được tức chết, còn có thể đỏ mắt chứ?
Ninh Khanh Khanh len lén đưa mắt nhìn Dung Lăng, vẻ mặt của hắn vẫn thản nhiên, gương mặt trắng nõn vẫn hoàn toàn trong sáng, không có một tia ham mê. Có đồng bọn thế này thật không sai!
Dung Lăng không biết Ninh Khanh Khanh bởi vì giá trị của Hồng Linh Quảmà đánh giá hắn. Hắn tiếp tục lật qua vài tờ, để biết nội dung quyển sách này
"Trên quyển sách có ghi phương pháp gieo trồng, ngươi tính toán thử xem?"
"Sư phụ nói cái ...này đơn giản nhất." Ninh Khanh Khanh đáp.
"Sư phụ?" Dung Lăng hỏi.
"Cũng là chủ nhân quyển sách này! Ta đã bái sư!" Ninh Khanh Khanh cúi đầu thì thầm: "Nơi này viết gieo trồng cần phải có mười hạt giống Hồng Linh Quả . Hạt giống, ta làm sao có hạt giống a?"
Nhưng mà điều này có thể khiến Ninh Khanh Khanh gặp khó khăn , đây là Linh Thảo, tất nhiên cũng sẽ không tùy ý có thể thấy được.
Dung Lăng vỗ hai cái lên quyển sách trong lòng bàn tay "Lúc ấy chúng ta muốn lật cái rương vàng vụn , có lẽ bên trong liền có hạt giống!"
Lời này của hắn khiến Ninh Khanh Khanh nhớ ra điều gì, lúc ấy phát hiện Nhục Nhục, nó đang ôm cái hộp nhỏ không rời tay. Bởi vì sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, nàng đều quên mở cái hộp nhỏ ra nhìn một chút, xem bên trong có bảo bối gì.
Bới ra từ trong đám hộp được một cái hộp nhỏ, Ninh Khanh Khanh mới vừa lấy ra từ trong giới chỉ. Nhục Nhục nằm ở một bên lập tức mở mắt, kêu lên ô ô mà nhào đầu về phía trước.
"Bên trong này nhất định là có thứ tốt." Ninh Khanh Khanh dùng chân ngăn -cản Nhục Nhục xông tới, cười đến gian tà vừa mở ra cái hộp, ánh mắt đều sáng ngời "Ha ha ha ha ha ha, thật sự là có hạt giống a!"
Dung Lăng đến gần vừa nhìn.
Cái hộp nho nhỏ được chia làm mười sáu ô, bên trong mỗi một ô đều là tràn đầy hạt giống.
Nếu như không phải từ trong quyển《 Chư Thiên Dược Thảo Kinh 》 thấy miêu tả và ghi chép có liên quan với dáng vẻ hạt giống , người bình thường nhặt được hạt giống, e rằng cũng chỉ cho là một loại món ăn
Bởi vì ngoại trừ được sắp xếp chỉnh tề hơn, dễ nhìn như vậy hơn, thì không phát hiện được hạt giống có cái gì khác biệt.
Cho nên cái này càng dẫn đến Ninh Khanh Khanh tò mò đối với lai lịch của Nhục Nhục, Tiểu quỷ này còn rất non - nớt, nhưng đối với báu vật xem ra lại vẫn có linh giác.
Ninh Khanh Khanh quyết định sau này đối với nó tốt hơn một chút, vì vậy buông lỏng tay ra , ôm đồm Nhục Nhục đang tiếp tục vọt tới, ném nó quay về trong cái hộp sắt "Ngoan, đi ngủ một giấc, rồi sớm lớn lên, khiến chủ nhân ta nhìn một chút xem ngươi rốt cuộc là bảo bối cao cấp gì!"
Dung Lăng đưa mắt nhìn Nhục Nhục bị nàng đè nặng không thể cử động , thu hồi ánh mắt, "Vậy ngươi muốn trồng như thế nào ? Trồng ở trong động của loài nhện này à?"
"Nếu muốn trồng, ta tự nhiên có biện pháp!" Về những thứ trong Giới Chỉ ( nhẫn chứa đồ), Ninh Khanh Khanh hiện tại biết đó những thứ mà không phải người bình thường nào cũng có. Mặc dù hai ngày này Dung Lăng ở chung cũng không tệ lắm, nhưng mà lòng người cách cái bụng a. Bí mật của linh đàm , nàng tạm thời không tính toán nói cho người khác.
"Vẫn còn rất thần bí!" Nàng chưa nói, Dung Lăng cũng không tiếp tục hỏi, mỗi người cũng có bí mật của mình, hắn lại nghiên cứu Triền Ti Bộ.
Ninh Khanh Khanh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế thần thức đã tiến vào không gian Vô Cực Nạp Giới . Nàng từ trong cái hộp nhỏ đếm ra mười hạt giống Hồng Linh Quả, mang vào đá trường thạch làm xẻng, dựa theo phương pháp trong 《 Chư Thiên Dược Thảo Kinh 》 , bắt đầu đào đất ở bên cạnh linh đàm.