Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 90

Editor: Dạ Nguyệt Vy
Beta: Angelina Yang

Thiếu niên cầm đồ vật trong tay, nhíu mày lại, "Ngươi muốn lấy cái này để làm gì? Chẳng lẽ không thấy được, Linh Thảo đẳng cấp thấp nhất cũng phải mười năm mới có thể có một chút linh lực như vậy, trăm năm trở lên mới xem như thứ tốt, ngươi lấy đi, chẳng lẽ chuẩn bị dành cả đờichomấy thứ này?"

"Chủ nhân hang núi này bày mấy gốc Linh Thảo ở trên Thạch Thai như vậy, lại đem giấu cái này trong đống vàng, giá trị tất nhiên khác biệt!" Ninh Khanh Khanh nhận lấy đồ vật, "Nói như thế nào đi nữa thì cứ thu vào trước rồi tính tiếp, ngộ nhỡ sau này có thể phát huy công dụng thì sao?"

"Cũng được. Vậy ngươi cầm đi, nếu thật sự có thể trồng ra được, thìchota một ít."

Thiếu niên cong khóe miệng, cười một tiếng thanh nhã như ánh nắng xuyên qua những đám mây, Ninh Khanh Khanh thấy vậy, tim liền đập thình thích, vội vàng dời mắt, đi về một phía. Nàng thuận tay sờ soạng đồ bên cạnh, xem có thể nhìn thấy thứ tốt gì đó hay không

"Được rồi, nếu chúng ta có thể ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Nóichocùng cũng là do ngươi phát hiện hang núi này."

"Nếu không lấy đồ vật gì nữa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây. Không biết người của PháiPhách Thiên có phái thêm ai lại đây nữa hay không." Thiếu niên thúc giụcmột tiếng, Ninh Khanh Khanh gật đầu.

Hai người xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có người hét lớn, "Huynh đệ ngươi ở đâu, mọi người đều đi đâu cả rồi?"

Người này đi gần hơn hai mươi bước hai người mới nghe được, tu vi chắc chắn không thấp hơn so với hai người bọn họ.

Ninh Khanh Khanh vội vàng lao tới chỗ nham thạch, phịch một tiếng, nặng nề đụng phải một cái. Nàng nhịn đau đứng lên, thăm dò nham thạch một lượt, cảm giác cực kì cứng rắn, không khác so với nham thạch bình thường

"Sao lại không xuyên qua được ?"

Thiếu niên ấn xuống vài cái trên mặt đá "Xem ra cửa của trận pháp này chỉ có thể mở ra một canh giờ, hiện tại đã đóng kín!"

"Sao ngươi không nói sớm!" Ninh Khanh Khanh cắn răng mắng.

"Ta làm sao biết trận pháp này chỉ có thể mở ra một canh giờ!" Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh, bất mãn nói: "Rốt cuộc là ai muốn quay lại đây?"

"Ta phải quay lại mà! Hiện giờ nói thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, " Ninh Khanh Khanh nhìn chung quanh, "Còn cửa trận pháp nào nữa không?"

"Không có." Thiếu niên nói: "Cửa trận pháp này là do ta vô tình phát hiện."

Ngay lúc hai người nói chuyện, một bóng dáng cao lớn khác thường đã lấp ở lối vào hang núi, lộ ra nam nhân với một cái trán rộng và một đôi mắt ti hí, thấy hai người thì quát:

"Tiểu tặc nơi nào tới! Ngươi đã mang huynh đệ của ta đi nơi nào?"

Người nàychính là Nhị Đầu Lĩnh củaPhái Phách Thiên.

Nơi này là hang núi huynh đệ bọn họ mới phát hiện hôm qua, bên trong có không ít vàng bạc châu báu.

Lão đại sau khi biết được, nói ban ngày ban mặt mà chở nhiều đồ như vậy đi thì rất dễ gây chú ý. Hang núi này cũng coi như bí mật, liền phái huynh đệ tới chỗ này canh giữ, dự định đêm nay thừa dịp người khác không chú ý, mang đi toàn bộ đồ vật trong hang núi này!

Nào biết hắn vừa tới, liền không thấy được huynh đệ trước cửa hang núi đâu cả, nhìn bên trong hang núi thì thấy có hai người thiếu niên, thiếu nữ xa lạ.

Ninh Khanh Khanh đương nhiên sẽ không thừa nhận, "Nơi nào cái gì, chúng ta chỉ là đi ngang qua, huynh đệ của ngươi, chúng ta không thấy, bọn họ không phải là đi vệ sinh chứ?"

Cao Đại mặc dù vóc người cao, nhưng cũng không ngu xuẩn. Ánh mắt quét một cái khắp cả Thạch Thai, hai tay liền nắm lại dùng sức đấm xuống một đấm. Một con Trường Mao Viên (vượn lông dài) thật lớn xuất hiện bên cạnh.

"Tiểu nha đầu, ngươi đừng hòng lừa gạt ta! Huynh đệ của ta ở đâu, nói mau!"

Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua, trong lòng giật nảy lên một cái, người nọ là Bát Tinh Linh Sĩ, chênh lệch cấp bậc so với nàng hiện tại lớn hơn rất nhiều!
Bình Luận (0)
Comment