Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 154

Thái tử biến thành một con cá đen lớn. Lý Ngư vội vàng ôm chặt lấy cá Thái tử.

Mặc dù nhân viên bán hàng ở quầy thực phẩm tươi sống không nghe thấy Lý Ngư thì thầm to nhỏ gì với cá đen, nhưng vì con cá đen lớn này tự mình nhảy ra ngoài rồi vả cho vị khách nam kia đã khiến nhân viên bán hàng nọ sợ ngây người. Một lúc lâu sau, nhân viên bán hàng mới phản ứng lại, anh ta nói một cách máy móc với Lý Ngư: “Cậu có muốn con cá này không?”

Lý Ngư điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn muốn muốn.”

Cậu sợ nhân viên bán hàng này sẽ nhìn thấy gì đó nên đành vui vẻ nói cười để giải quyết ổn thỏa cho Thái tử: “Không ngờ con cá này lại nhanh nhẹn đến vậy, nhảy một cái thôi mà cũng tát được người.”

Nhân viên bán hàng suy nghĩ một chút mới nhận ra quả thực là như vậy, anh ta lau mồ hôi nói: “Vậy, phiền cậu đem nó đi cân trước.”

Lý Ngư: “…”

Ặc, bình thường mua cá toàn phải làm bước này.

Lý Ngư không nhờ nhân viên bán hàng giúp đỡ mà tự mình đi cân cá Thái tử.

Cân xong, cá Thái tử nặng 8 cân 6 lạng, còn nặng hơn cả Tuyết Bảo!

Lý Ngư  làm việc này rất nhanh, thậm chí còn thúc giục nhân viên bán hàng nhanh lên một chút để mình còn nhắm mắt quẹt điện thoại mặc kệ giá cả. Cân cá xong, nhân viên bán hàng cuối cùng cũng dần hồi phục sau cú sốc vừa nãy, sau đó anh ta lấy một con dao làm bếp: “Con cá này hơi nặng và hơi khó để mang theo, cậu có cần tôi làm giúp không?”

Lý Ngư:!!!

Lý Ngư nói lắp: “Không không không không không cần! Tôi còn muốn nuôi nó!”

Nhân viên bán hàng bối rối, người bình thường đến quầy thực phẩm tươi sống mua cá thường sẽ đem về ăn, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người đem về nuôi đấy!

Nhân viên bán hàng đang định hỏi chàng trai trẻ trước mặt mình xem cậu có nhầm lẫn gì không thì đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Khi nhân viên bán hàng lấy con dao làm bếp ra, anh ta cảm thấy hơi lạnh nhưng không để ý lắm. Bây giờ da gà da vịt nổi hết cả lên, hệt như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm anh ta từ trong bóng tối.

Nhân viên bán hàng hắt hơi, còn không quên nhắc nhở Lý Ngư: “Đây không phải là cá cảnh, chủ yếu dùng để ăn, chiên, quay, hầm đều ngon.”

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư lén nhìn con cá trong tay mình. Mặc dù con cá đen như mực không có gì thay đổi nhưng thân cá đang căng cứng lại khiến cậu cảm thấy, hình như Thái tử đang rất giận.

Lý Ngư rất sợ Thái tử sẽ nhảy lên tát luôn nhân viên bán hàng kia, cậu vội vàng nói: “Không phải cá cảnh cũng không sao, tôi chỉ thích con cá này thôi!”

Cậu vừa nói xong, nhân viên bán hàng cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Cá Thái tử nép mình trong lòng Lý Ngư. Lý Ngư sợ hắn ở ngoài nước quá lâu sẽ khó chịu, nhà cậu tuy gần nhưng đi lại không tiện, thế nên cậu mua một cái chậu rửa cực lớn, xin nhân viên bán hàng một ít nước rồi cẩn thận thả cá Thái tử vào.

Nhân viên bán hàng không hiểu: “Thật ra cậu chỉ cần cho nó vào một cái túi ni lông là được rồi.”

Lý Ngư: “….”

Nghe cũng có lý đấy, nhưng Thái tử đã làm cho cậu đủ loại bể cá, lẽ nào đến cậu chỉ cho hắn được mỗi cái túi ni lông à?

Dù tiền không nhiều nhưng cậu vẫn muốn giúp Thái tử cảm thấy dễ chịu hơn.

Lý Ngư ôm chậu về nhà, lúc thả cá Thái tử xuống nước, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cá Thái tử vừa dài vừa dày, to đến mức cái chậu lớn nhất mua được ở siêu thị cũng không đủ để nhét vào, khiến cho con cá đen không bơi được mà phải cuộn tròn lại. Sau khi Lý Ngư về đến nhà, cậu lập tức đổ đầy nước vào bồn tắm rồi thả Thái tử vào.

Thái tử bắt đầu nhẹ nhàng bơi.

Lý Ngư kéo một cái ghế đến bên bồn tắm, trịnh trọng nói: “Anh đừng lo. Em nhất định sẽ tìm cách biến anh trở lại.”

Cá Thái tử không hề vội vàng, hắn bơi một vòng trong bồn tắm rồi ngoi lên mặt nước, cọ ngón tay Lý Ngư.

Lý Ngư thăm dò hỏi: “Điện hạ, anh có đói không? Có muốn ăn chút thức ăn cho cá không?”

Thức ăn cho cá được Lý Ngư mua cùng với chậu. Lúc đấy cậu còn đặc biệt hỏi liệu nó có được làm từ bột mì không, màu xanh có vô hại hay không.

Lý Ngư đã tự mình ăn thử trước thức ăn cho cá phiên bản hiện đại quá thô, hương vị và kết cấu kém xa so với thời cổ đại, nhưng có còn hơn không.

Lý Ngư đặt thức ăn cho cá cạnh miệng Thái tử, không ngờ từ khi Thái tử biến thành cá vẫn luôn hợp tác lại lắc đầu nguầy nguậy hất tung đám thức ăn cho cá đó đi.

Lý Ngư: “….”

Lý Ngư kiên nhẫn dạy hắn: “Anh làm vậy không tốt đâu. Đó là lãng phí đấy.”

Nhưng cá Thái tử vẫn không chịu ăn thức ăn cho cá. Bởi hình thể hắn rất lớn cộng với chiếc đuôi cá có lực, Thái tử vừa mới bật nhảy từ bồn tắm đã lao vào lòng Lý Ngư.

Lý Ngư:???

Lý Ngư vội vàng ôm lấy cá đen lớn, không hổ là Thái tử, nhanh vậy mà đã tìm được cách di chuyển tự nhiên rồi.

Thời tiết nóng bức, Lý Ngư đang mặc một chiếc áo phông rộng, sau khi con cá này cọ chiếc cổ trắng nõn của Lý Ngư thì đột nhiên chui vào cổ áo cậu.

Lý Ngư bị nhột đến mức cười to, cậu xách con quỷ cá dâm tà này lên, đôi mắt ngấn nước hung tợn trừng hắn.

Tên quỷ này, sao anh lại thế này!

“Anh đừng lộn xộn, em đang tìm cách đây!” Lý Ngư lại thả cá Thái tử về bồn tắm.

Lý Ngư lập tức vào hệ thống, chất vấn nó: [Chuyện Thái tử hóa cá là như thế nào?]

Cậu xuyên sách thành cá là do hệ thống Hại cá làm, cho nên chuyện Thái tử hóa cá nhất định có liên quan tới cái con hệ thống Hại cá này.

Hệ thống nói: “Vì bạo quân không tồn tại ở thế giới này nên hắn đành phải biến thành cá.”

Khóe miệng Lý Ngư giật giật, câu trả lời của hệ thống hệt như lần trước nó trả lời cậu.

Đây chắc chắn là trò quỷ của hệ thống.

[Vậy phải làm như nào để Thái tử biến thành người?] Lý Ngư tiếp tục hỏi.

Hệ thống Hại cá lập tức đổi mới nhắc nhở nhiệm vụ: “Ký chủ, nhiệm vụ nhánh

“Bạo quân hóa cá” đã đạt đủ điều kiện để mở, xin hỏi cậu có xác nhận mở không?”

Mặc dù nhiệm vụ chính của hệ thống Hại cá đã hoàn thành nhưng thỉnh thoảng, cái con hệ thống chết tiệt này vẫn đưa ra nhiệm vụ nhánh nên khi Lý Ngư nghe đến cái tên này, cậu liền nhận lời mà không hề suy nghĩ.

Hệ thống tiếp tục cập nhật nhắc nhở nhiệm vụ: “Xin ký chủ hãy giúp đỡ bạo quân biến về hình người… Yêu cầu ký chủ hôn môi bạo quân ba lần.”

Lý Ngư: “….”

Vị hệ thống này, khai thật đi, thật ra mày là do nhà bạo quân lập phải không? Vì sao cậu khó hóa thành người thế, mà đến lượt Thái tử thì lại thành kịch bản Hoàng tử ếch vậy?”

Lý Ngư chửi thì cũng chỉ chửi một chút thôi, cậu khá sợ hệ thống sẽ nhỏ mọn, không cho Thái tử biến về hình người.

Cậu nhận nhiệm vụ rồi rời khỏi hệ thống, vì bị ngã xuống ghế nên cậu thấy cá Thái tử ở ngay trên mặt nước bảo vệ mình. 

Lý Ngư chợt thấy ấm lòng, nghĩ mình phải nhanh chóng giúp Thái tử biến  trở lại càng sớm càng tốt.

Cậu vớt cá đen lớn lên khỏi mặt nước rồi kẹp lấy vây cá, quan sát một cách cẩn thận.

Cậu phát hiện hắn rất giống với con cá mà Thái tử vẽ trước đây.

Cá Thái tử lặng lẽ thổi bong bóng về phía Lý Ngư  như thể đang mời gọi cậu.

Lý Ngư bật cười, muốn hôn hình dạng này thật khó mà.

Không phải chỉ là vài ba nụ hôn thôi sao, dũng cảm lên!

Lý Ngư nghĩ rồi nhắm mắt hôn cá.

Cậu cũng không biết là mình đã hôn ở đâu, dù sao thì miệng toàn vảy cá.

Trọng lượng trên tay đột nhiên nặng lên, Lý Ngư mở mắt ra, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Là Thái tử, hắn đã biến về rồi!

“Thiên Trì.” Lý Ngư vừa cười vừa nhéo mặt Thái tử.

Mục Thiên Trì ôm chặt lấy cậu, đây là cái ôm chính thức đầu tiên của hai người sau khi đến hiện đại.

Lý Ngư vẫn ngồi trên ghế, chiếc ghế này thực chất là một chiếc ghế đẩu ngắn cũ kỹ, nên khi Thái tử ôm quá mạnh đã khiến cho cả hai nghiêng về phía sau và ngã vào bồn tắm.

Bồn tắm chứa hai người có hơi chật, vì là nước dùng để thả cá Thái tử nên có chút lạnh, Lý Ngư rê.n rỉ bảo đối phương đợi, cậu mò mẫm tìm công tắc nước nóng, run rẩy bật nó lên, rồi mới chui trở lại trên người Mục Thiên Trì.

Bồn tắm dần chứa đầy nước ấm, sau đó từng đợt nước bắn ra.

Đến khi áo phông của Lý Ngư nhàu nát rơi xuống đất, bị ném ở góc phòng thì sàn nhà đã đầy vết nước.

Lý Ngư cảm giác mình sắp bị sóng lớn nhấn chìm, đôi môi ấm áp cúi xuống hôn lên lông mày cậu.

Bọn họ cùng nằm trên chiếc giường đơn nhỏ, lắng nghe nhịp đập rộn ràng trong ngực nhau.

Một lúc lâu sau, Lý Ngư mới nói: “Thiên Trì, anh phát hiện rồi phải không?”

Khi đến lượt Thái tử biến thành cá, Lý Ngư cảm thấy, có lẽ hắn đã biết được gì rồi.

Mục Thiên Trì chỉ cười xoa đầu cậu.

Ban đầu Lý Ngư định dùng chuyến về nhà mẹ đẻ này để tiết lộ mọi chuyện cho Thái tử. Nhưng vì Thái tử mất tích nên cậu  không có thời gian để nghĩ về điều đó. Bây giờ Thái tử đã được tìm thấy, Lý Ngư lấy hết dũng khí nói: “Em đưa anh tới đây là vì muốn nói cho anh biết, em đến từ nơi này, em sinh ra ở đây, sau đó vô tình đi đến thế giới của anh rồi ‘biến’ thành cá.”

“Em nghĩ, cái này giống với việc anh ‘biến’ cá ngay khi đến đây…”

“Em là con người, chỉ là vô tình biến thành cá.”

Thái tử: “……”

Thái tử dừng lại một chút: “Nói cách khác, thật ra em không phải là yêu tinh?”

“Đúng vậy!” Lý Ngư nói: “Em cũng là người giống anh. Thế nhưng, vì thế giới em ở khác với của anh, em không chắc mình có thể thuyết phục được anh vì sao mình lại biến thành cá nên đành thừa nhận mình là yêu tinh trước đã. Còn về cái “độ kiếp” mà em nói lúc trước, thực ra nó chỉ là vài nhiệm vụ em cần phải làm để có thể biến về thành người thôi…”

“Thế nên, em thật sự chỉ muốn làm người, thật sự sẽ không rời đi, anh không cần phải lo nữa.” Lý Ngư nhẹ giọng nói.

Trong lòng Lý Ngư biết, dù cho mình có nói gì đi chăng nữa thì Thái tử vẫn luôn lo rằng cậu sẽ rời đi, nói đi nói lại tất cả đều chỉ vì cá chép tinh gây họa mà ra.

Sau bao nhiêu chuyện, cậu cũng biết được tình cảm của Thái tử dành cho mình, thế nên cậu phải làm cho Thái tử hoàn toàn yên tâm.

May mắn thay, nhờ cơ hội này, nếu Thái tử đã biến thành cá thì chắc chắn sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn, dù sao bản thân Thái tử cũng không phải là yêu quái.

“Ta hiểu ý em.” Thái tử suy nghĩ sâu xa một lúc rồi nói.

Khi Mục Thiên Trì mới đến, hắn phát hiện mình đã biến thành một con cá đen, bị nhốt trong bể cá có hai con cua và ba con rùa. Sau khi kinh ngạc, Thái tử đã suy nghĩ rất nhiều.

Tại sao “Núi tiên cá chép tinh ở” lại khác xa so với những gì hắn tưởng tượng? Tại sao có quá nhiều người mặc quần áo kỳ lạ hết đến rồi đi nhìn hắn? Tại sao hắn lại biến thành cá?

Cá Nhỏ đi với hắn, Thái tử muốn tìm Cá Nhỏ, nhưng hắn nhảy lên mấy lần rồi lại rơi xuống bể cá.

Hắn không biết Lý Ngư ở đâu, đành phải ở chỗ cũ đợi.

Đến khi thông báo vang lên, đọc mấy chữ “bạn nhỏ Mục Thiên Trì” và “ba Lý Ngư”, Thái tử biết Lý Ngư đang ở gần đây, nhưng hắn lại không thể rời bể cá quá xa. Sau đó,  cuối cùng hắn cũng đã gặp được Cá Nhỏ, nhưng cậu lại bị một người đàn ông xa lạ đang cố gắng bắt chuyện. Thái tử điên tiết, dạy cho gã kia một bài học. Khung cảnh này quen quen, khiến cho hắn nhớ tới Cá Nhỏ trước đây cũng từng làm chuyện tương tự.

Hắn cảm thấy giữa mình và Cá Nhỏ có một số điểm tương đồng khó diễn tả.

Khi Lý Ngư giãi bày mọi chuyện với hắn, Mục Thiên Trì bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra ban đầu Cá Nhỏ cũng là con người.

Cho nên cậu mới không sợ tu sĩ, đạo sĩ chứ nói gì đến máu chó đen.

“… Thiên Trì, anh có giận không?” Lý Ngư yếu ớt hỏi.

Cậu cũng không ngờ rằng việc giả làm cá chép tinh năm đó lại gây ra nhiều rắc rối đến vậy.

Mục Thiên Trì nghe vậy chậm rãi lắc đầu, hắn không quan tâm Cá Nhỏ  có phải là yêu tinh hay không, huống chi là người?

Tuy nhiên, điều này vẫn khiến hắn vui hơn đôi chút.

Thái tử mỉm cười hỏi: “ ‘Độ kiếp’ là có ý gì?”

Thái tử đưa ngón tay lên môi Lý Ngư, ái muội v.uốt ve hình dáng môi cậu.

“Ví dụ vừa nãy em hôn ta mấy lần?” Thái tử nhếch môi, cá nhân hắn cảm thấy, việc độ này tốt hơn nhiều so với bị sét đánh.

Rõ ràng Lý Ngư đã làm nhiều chuyện thân mật hơn với Thái tử, nhưng mấy chuyện liên quan đến hôn hít vẫn khiến mặt và tai cậu đỏ bừng.

Đầu Lý Ngư bắt đầu nổi bong bóng khi cậu cố gắng giải thích: “Em không có hôn anh mấy lần, chỉ ba lần thôi!”

Thái tử mỉm cười lặp lại: “Đúng vậy, ba lần.”

Lý Ngư: “…”

A A A, có phải cậu vừa bị ghẹo không?

Hai người lại dính lấy nhau thêm một lúc nữa.

Thái tử rất thích ngôi nhà tràn ngập hơi thở của Cá Nhỏ này, hận không thể mãi dính bên người cậu, nhưng Lý Ngư không thể lãng phí cơ hội được về nhà mẹ đẻ trên giường như thế này được, thế nên dính nhau được một lúc thì cậu đẩy Thái tử ra.

“Không được, chúng ta phải đi ra ngoài một chút.”

Thái tử bất đắc dĩ đứng dậy, Lý Ngư vốn định ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của phu quân nhà mình thì lại phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Thái tử biến thành người nhưng không mặc quần áo.

Cái này đúng là giả thiết chỉ mỗi hệ thống Hại cá mới có được.

Lý Ngư: Mẹ nó! Phu quân, về đi! Anh không lang thang được trong cái xã hội văn minh này được đâu!

Lý Ngư quyết định đi mua quần áo phù hợp với phu quân trước. Thế nhưng, Thái tử không chịu để Lý Ngư đi một mình, hắn sợ có người quấy rối cậu nên nhất quyết đòi đi theo.

Lý Ngư đành phải lục tủ tìm một chiếc áo phông lớn hơn một cỡ tương đối rộng, cậu mặc vào thì thấy thoải mái nhưng vì Thái tử cao hơn cậu nhiều nên khi hắn mặc lại bị chật.

Áo thì chắp vá được chứ quần thì không.

Thái tử giơ ​​một chiếc quần đùi chơi bóng rổ lên, trông hắn khá muốn thử. Lý Ngư xấu hổ hét lên: “Quỷ sứ, anh không được tùy tiện mặc quần của em!”
Bình Luận (0)
Comment