Lý Ngư cảm thấy nhiệm vụ lần này rất hợp ý cậu. Khi xử lí mọi chuyện ổn thỏa rồi, cậu bắt đầu bí mật lên kế hoạch.
Gian nhà cần phải quét dọn sạch sẽ, thậm chí Lý Ngư còn đổi mới ga giường thành màu đỏ sẫm, bày đôi gối ngọc, một trong đó nhét mấy hộp cao nhỏ phía sau, đây là Vương công công hữu nghị cung cấp, Lý Ngư nhìn thôi không thể biết loại nào dùng tốt, chỉ đành chuẩn bị mỗi loại đều có một chút.
Tiếp sau đó cậu lấy đồng hò cát bạc ra để canh giờ biến hình, bọc nó trong chăn rồi hào hứng chờ đợi. Cậu cảm thấy chuyện mình đang làm đã quá rõ ràng rồi, nếu bạn trai vẫn không hiểu, đó là vì hắn đầu gỗ ngốc nghếch.
Lý Ngư nhờ Vương Hỉ truyền lời giúp, cậu muốn Cảnh vương về sớm một chút. Dù cậu bây giờ đang ở Tây Thùy nhưng cậu không thấy ở đây có gì khác với Cảnh vương mấy, có lẽ là bởi nơi có Cảnh Vương, mới là nơi khiến cậu thật sự cảm giác an toàn và bình yên.
Lý Ngư chờ mãi, không ngờ lại ngủ thϊếp đi. Sau khi cậu tỉnh lại, đồng hồ cát bạc đã chảy được một nửa nhưng Cảnh vương vẫn chưa về.
Lý Ngư dụi mắt đứng dậy, vì sao Cảnh vương vẫn chưa về vậy, lẽ nào có chuyện gì ngáng chân hắn sao?
Cậu nhớ đối phương hẳn là đang xử trí thích khách, không tiện dẫn theo mình, Lý Ngư cũng tự giác tránh những cảnh này. Dù gì Cảnh vương cũng là một Vương gia cổ đại,có thủ đoạn của bản thân, huống chi sau này còn muốn tranh trữ, cậu không thể bắt ép Cảnh vương làm theo quan điểm của người hiện đại, chỉ cần hắn không tùy ý làm tổn thương người vô tội thì cậu đều có thể lý giải.
Lý Ngư ngồi đợi thêm một lúc nữa, nỗi lo lắng Cảnh Vương trong lòng đánh bay những suy nghĩ r18 trong đầu, Lý Ngư quyết định tự đi tìm Cảnh Vương.
Đang định mặc quần áo, chợt cậu thoáng thấy cửa sổ cách vách lộ ra ánh sáng vàng nhạt, Lý Ngư thầm nghĩ, có lẽ cậu biết Cảnh vương ở đâu đấy.
Lý Ngư bọc chăn, đẩy cửa phòng cách vách, thanh niên thân hình cao lớn đối diện với chiếc bàn đầy mật báo, nhíu mày suy nghĩ miên man.
Phút chốc, Lý Ngư rất muốn thay hắn đem sở hữu ưu sầu đều đuổi đi.
"Điện hạ, ngài còn bận." Lý Ngư nhỏ giọng gọi.
Cảnh vương ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Ngư quấn một cái chăn lớn màu đỏ đứng ở cửarung đùi đắc ý rất đáng yêu. Cảnh Vương không nhịn được cong môi, hắn vẫy tay với Lý Ngư, Lý Ngư đi nhanh tới rồi ngồi xuống cạnh Cảnh vương.
Trên bàn có rất nhiều bản vẽ, Lý Ngư đã từng cùng Cảnh vương đi làm ở Công bộ, cậu không tốn chút sức nào liện nhận ra đây là bản đồ, hiển nhiên Cảnh vương đang nghiên cứu địa hình.
Cậu vừa bước đến, Cảnh vương liền ôm luon cả cậu lẫn chănluôn, sờ tay cậu bị lộ ra ngoài thì thấy lòng bàn tay hơi lạnh. Cảnh vương nhìn cậu đầy vẻ trách móc rồi nhét tay cậu vào lòng hắn ủ ấm.
Lý Ngư cảm thấy ấm áp dễ chịu, nhỏ giọng chỉ vào một tấm bản đồ trong đó hỏi: "Điện hạ xem bản đồ để làm gì vậy?"
Bọn họ mới đến Lạc Phong trấn không lâu, Lý Ngư còn cho rằng Cảnh vương bắt đầu muốn xây thêm nhà
Cảnh vương cầm bút, khoanh tròn một vị trí trên bản đồ rồi viết: Một người giữ quan vạn người phá. (1)
(1) Một người giữ quan vạn người phá: Chỉ một người canh giữ ải, đến muôn người cũng không mở nổi. (trích bài thơ Thục đạo nan 蜀道難 của Lý Bạch) ý chỉ địa hình hiểm trở, khó công phá đến mức chỉ một người thôi cũng chặn được vạn người.
"Lẽ nào điện hạ chuẩn bị đánh giặc ư?" Lý Ngư tò mò hỏi.
Lạc Phong trấn ở biên cảnh, binh hoang mã loạn, trên đường đến đây Lý Ngư nghĩ rằng vô cùng có khả năng sẽ phải đánh giặc, chỉ là mới đến không lâu thôi đã phải động đao thương, có phải quá liều lĩnh không? Và nguyên nhân vì sao muốn đánh?
Cảnh vương nhìn thấu lo lắng của cậu, đưa một phần mật thư cho cậu.
Lý Ngư không xác định hỏi: "Em được không?"
Cảnh vương gật đầu.
Lý Ngư mở mật thư ra xem, hóa ra đây là khẩu cung của mấy tên thích khách kia. Đám thích khách nhận tội, bọn chúng vốn là nghe theo lệnh của một tên quan địa phương họ Ngô, Ngô hương thân dùng số tiền lớn thu mua bọn chúng rồi phái chúng đến đây ám sát.
Chân tướng ám sát có hơi ngoài dự đoán của mọi người. Lý Ngư vẫn luôn cho rằng những tên sát thủ này là được Lục hoàng tử phái tới, ai biết ngờ chúng không phải do Lục hoàng tử phái mà là do một tên quan địa phương.
Lý Ngư khó hiểu, tên Hương thân này chưa từng gặp Cảnh vương, hơn thế nữa Hương thân cũng được coi là một người khá giàu, tại sao lão lại muốn ám sát?
Cảnh vương nhận thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Lý Ngư, hắn liền đưa một mật thư khác cho Lý Ngư.
Hóa ra ngay cả Cảnh vương cũng cảm thấy không thể nào có chuyện Hương thân ở địa phương lại có gan thuê ám sát được nên đã lệnh cho thị vệ đi điều tra bối cảnh của Ngô hương thân. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thị vệ đã tra ra được rõ ràng bối cảnh của vị Ngô hương thân này. Vị này ở Lạc Phong trấn cũng chẳng có bí mật gì. Ngô hương thân ở Lạc Phong trấn nghèo nàn xa xôi này có gia tài bạc triệu, hô mưa gọi gió, nhưng thực tế lão ta âm thầm cấu kết với thổ phỉ ở đây từ trong bóng tối.
trước khi Cảnh vương đến Tây Thùy đã điều tra qua nơi đây.
Trước mắt Tây Thùy tồn tị hai mầm họa lớn, một trong đó chính là thổ phỉ, điều này khiến cho Hoàng đế quanh năm bất an. Vì ở biên cảnh, quanh năm Tây Thùy binh hoang mã loạn, thổ phỉ nhân cơ hội hoành hành, nhiễu loạn bách tính, còn nhiều lần đối nghịch với. Hoàng đế từng phái quân đi chinh phạt nhưng hiệu quả rất ít. Bọn thổ phỉ cấu kết cùng nước láng giềng, thêm nữa chúng còn chiếm được những nơi có địa hình thuận lợi nên đến cả quan binh cũng không thể tiêu diệt thổ phỉ. Nghiễm nhiên điều này đã trở thành tâm bệnh của Hoàng đế.
Trong đó, Lạc Phong trấn chính cổ họng của toàn bộ vùng Tây Thùy, tuy Hoàng đế đã cố gắng giao rất nhiều quan lại đến đây, nhưng các đời quan đều chỉ nhậm chức được không quá nửa năm thì không phải xin nghỉ thì cũng chết oan. Hiện tại trấn trưởng đúng là không chọn được ai, nên mới để một người bản địa nhậm chức tạm thời. Bây giờ Hoàng đế phái Cảnh vương tới đây, một mặt là kiểm tra Cảnh vương, một mặt khác cũng là ông đã hạ quyết tâm với Tây Thùy.
Trước khi Cảnh vương rời cung, Hoàng đế đã từng cho hắn một mật chỉ, lệnh cho Cảnh vương sau khi đến Tây Thùy mới được xem. Cảnh vương vừa đến đã mở mật chỉ ra, Hoàng đế muốn hắn quản lý Tây Thùy, tùy cơ ứng biến. Có đạo ý chỉ này, Cảnh vương có thể thích làm gì thì làm đấy.
Trước tiên hắn ra lệnh cho thị vệ đi bắt Ngô hương thân. Sau khi Ngô hương thân bị mang tới trước mặt Cảnh vương, gã tìm mọi cách chống chế, nhất quyết không nhận tội, lại còn giở thói hung hăng trước mặt Cảnh vương. Cảnh vương cũng không hề khách khí, lúc này hắn bắt đầu dụng hình với Ngô hương thân, đánh lão gần chết.
Thị vệ đi lục soát nhà Ngô hương thân, phát hiện trong nhà lão ngoại trừ vàng bạc ra thì dưới hầm còn cất giữ vô số kỳ chân dị bảo, cũng không có thiếu đao kiếm. Hóa ra thân phận của Ngô hương thân là giả, lão chính là thổ phỉ giả trang. Lão nằm vùng ở Lạc Phong trấn mấy năm nay, làm gián điệp cho bọn thổ phỉ bên ngoài đồng thời bí mật vận chuyển đồ cho chúng.
Cảnh vương vừa đến Lạc Phong trấn, thổ phỉ chẳng hề đem vị Vương gia bị câm đ ến từ hoàng thành này vào trong mắt. Bọn chúng chỉ coi hắn giống hệt với đám quan lại chỉ dám cúi đầu cầu xin chúng như trước. Tên thổ phỉ cầm đầu quyết định phải cho Cảnh vương một bài học trước, gã liền mượn tay Ngô hương thân phái thích khách.
Cảnh vương vừa tra được thân phận Ngô hương thân, đương nhiên là hắn muốn xử lý lão ta theo luật pháp từ đó đả kích sự kiêu ngạo của đám thổ phỉ kia, chỉ là hành động này của hắn đã chọc tức đam thổ phỉ kia. Thổ phỉ hoành hành ở Tây Thùy đã lâu, trước đó Cảnh vương từng suy xét qua nên xử lí bọn chúng thế nào, chỉ là người lần này mang theo căn bản đều là tinh nhuệ, số lượng cũng không nhiều lắm, nếu như có Ngự tiền thị vệ trợ giúp thì có lẽ là nắm chắc hơn chút, có thể đánh được một trận.
Dù Cảnh vương đọc không ít binh thư nhưng đây là lần đầu hắn ra trận, sau khi chọn một chỗ tuyệt đẹp để đánh bọn thổ phỉ từ phía sau thì hắn vẫn cần thêm một chiến thuật nữa chu toàn hơn..
Chỉ là thổ phỉ binh mạnh ngựa khỏe, chiến thuật này có lẽ cũng không tốt lắm.
Lý Ngư nhìn mật thư tình báo đến hoa cả mắt, cực kì bội phục bạn trai luôn.
Trong đầu cá chỉ toàn đống r18 rác rưởi kia, hãy nhìn người bạn trai đang chuyên tâm voiwss sự nghiệp của cậu kìa, đây mới gọi là đại cục làm trọng.
Xem ra không xử lí đám thổ phỉ kia thì cá không thể á hự rồi.
"Điện hạ đang đau đầu về chiến thuật sao? Hay là em cho ngài một ý kiến thử xem nhé?"
Lý Ngư gãi cằm, giả vờ thâm trầm cười.
Cậu thấy Hoàng đế, lão Thừa Ân công đều gãi cằm nên cũng muốn gãi, chỉ là người khác gãi cằm còn có chòm râu uy phong lẫm lẫm còn Lý Ngư vẫn là người thiếu niên, cái cằm thì bóng loáng, có gãi thì cũng chẳng được gì.
Cảnh vương nhịn cười, ánh mắt hắn tựa như hỏi: Em có ý kiến gì?
Đôi mắt đen của Cảnh vương sáng ngời, không thể nghi ngờ là khuôn mặt đẹp nhất, dù cho hắn lạnh lùng nhìn gười khác nhưng khi nhìn cậu, đôi mắt ấy lại tràn đầy tình ý.
Bị đôi mắt rực rỡ này nhìn chằm chằm, trái tim Lý Ngư đạp thình thịch. Cậu cảm thấy sau khi thân phận cá chép tinh này của cậu bị bạo lộ thì niềm tin của Cảnh vương dành cho cậu càng cao hơn...
Lý Ngư bình tĩnh lại, cố gắng không để mình nghĩ sai, chỉ vào bản đồ nói: "Điện hạ ngài nhìn di, Lạc Phong trấn có mấy nhà xây hầm. Những cái hầm này có thể xây rộng một chút, khi đánh nhau, chỉ cần chuẩn bị một ít thức ăn nước uống là có thể để người dân vào trong hầm trú ẩn rồi. Như vậy vừa có thể bảo đảm an toàn của bọn họ lại còn có thể tránh để cho bọn thổ phỉ phát hiện khi dân chúng di tản."
Lý Ngư không mong muốn dân chúng bị thương tổn nên cậu đã nghĩ tới hầm như là nơi tránh các cộng công kích.
Không rồi, Cảnh vương gật đầu tán thưởng.
"Sau khi giấu kĩ con dân rồi thì không còn gì phải lo ngại nữa. Đến khi thổ phỉ vào trấn, lúc đó chúng ở ngoài sáng còn ta ta ở trong tối."
"Nếu ddienj hạ tiện thì có thể đào một ít địa đạo, cũng có thể dùng làm công kích."
Lý Ngư thần bí nháy mắt sau đó vẽ ra một số cạm bẫy mà cậu biết.
Cá chưa từng đọc binh thư, thế nhưng cá biết mìm chiến và hầm chiến!
Cảnh vương cẩn thận xem xét lại lời nói của Lý Ngư rồi nảy ra không ít ý tưởng.
Hắn còn muốn hỏi tiếp thì bỗng nhiên phát hiện Lý công tử đã biến về thành cá, lại còn liên tục vậy đuôi với hắn nữa chứ, bạch bạch bạch. ( =))))
Cảnh vương thuần thục khiêng chăn nâng cá rồi cẩn thận thả cá vào nước còn chăn thì đặt eeln giường,
Làm xong hết thảy Cảnh vương mới đột nhiên phát hiện đôi gối ngọc được đặt trên giường: "..."
Đây chắc chắn là kiệt tác của Cá Nhỏ.
Cảnh vương mỉm cười, thu dọn lại chăm gấm đỏ thì thấy bên cạnh gối ngọc lộ ra một chiếc hộp nhỏ, hắn vươn tay lấy thì lại tìm thêm được vài hộp nữa. Cảnh vương mở một hộp trong đống đó ra, thấy bên trong có thuốc mỡ màu trắng kem, Cảnh vương đột nhiên ý thức được, vừa rồi hắn đã bỏ qua chuyện gì.
Ngô hương thân bị bắt, ban đầu lão không có sợ. Lão cho rằng Cảnh vương sẽ lấy lão làm lợi thế để đàm phán cùng đam thổ phỉ, thế nhưng sau khi Cảnh vương tra được lão chính là thổ phỉ, thì hắn không giữ lại mạng chó của lão, mà trực tiếp treo cổ lão chết tươi trên cổ thụ trước cửa trấn, còn toàn bộ tiền bạc thì tịch thu.
Thổ phỉ có thể cho Cảnh vương một bài học thì Cảnh vương cũng có thể giáng cho chúng một bạt tai.
Vì vậy trưởng trấn rất lo lắng, Cảnh vương là Hoàng tử, hắn từ hoàng thành đường xa đến đây, nên trưởng trấn chẳng hề hi vọng hắn sẽ làm ra được chiến tích vĩ đại gì, thế nhưng ít nhất ở Lạc Phong trấn, hắn sẽ không gặp chuyện gì không may. Nhưng khi biết được Cảnh vương bị ám sát, trưởng trấn thiếu chút nữa đã bị dọa ngất rồi. Nhưng khi Cảnh vương hạ lệnh treo cổ thổ phỉthif trưởng trấn chỉ biết cười khổ, lần này không gặp chuyện cũng khó.
Xử tử Ngô hương thân, tương đương tuyên chiến với thổ phỉ. Trước đây quan binh đánh nhau cũng có được gì đâu, mà giờ Cảnh vương chỉ mang có bao nhiêu người chứ, hắn vừa tới Lạc Phong trấn liền có thể san bằng thổ phỉ? Hoàng tử điện hạ gây họa thì chẳng sao, chỉ cần phủi mông đi cái được ngay, vậy còn người dân Lạc Phong trấn thì sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, lòng người trong trấn hoảng loạn. Trưởng trấn mấy lần cầu kiến, Cảnh vương không đồng ý.
Một đêm nọ, đám thổ phỉ bị chọc giận cuối cùng quyết định tấn công thôn trấn.
Khi bọn chúng xông vào trong trấn thì phát hiện dân chúng chẳng thấy đâu, rồi cả những kẻ địch chẳng biết "Từ trên trời giáng xuống" khiến cho bọn chúng choáng váng. Khi chúng phát giác có gì đó không ổn liền muốn chạy trốn thì bọn chúng lại trúng phải cạm bẫy ở cuối thôn.
Lần đầu thổ phỉ chật vật như vật, bọn chúng bị Cảnh vương ôm cây đợi thỏ đạp không hề thương tiếc.