Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 90

Lý Ngư không thể tin được. Trước đây Cảnh vương bảo rằng hắn cần cậu phối hợp, đó là cần cậu giả bộ mang thai.

"Cái này...... Cái này cũng vô lý quá đi?" Lý Ngư có chút do dự, đây chẳng phải là gạt Hoàng đế à?

Quá vô lý.

Cảnh vương tìm cho cậu một đống gối to nhỏ các loại rồi nhét cho cậu một tờ giấy.

Lẽ nào Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Từ Bảo không phải do em sinh?

Chúng ta chỉ cần họ tin rằng em sinh bọn trẻ trong hình dạng con người thôi, có gì mà vô lý chứ?

Lý Ngư cảm thấy như đầu gối mình bị bắn một mũi tên vậy, ý này của Cảnh vương, hình như nói cũng đúng.

Dù gì con cũng là do cậu sinh, cậu cũng hi vọng nhóm cá con có thể danh chính ngôn thuận gọi cậu là cha.

Mẹ nó, đây chẳng phải, chỉ giả vờ một chút thôi sao?

Cậu vừa mới đồng ý xong, một chiếc gối ngay lập tức liền nhét vào trong quần áo cậu, trên gối có một sợi dây, có thể thắt nút vòng qua sau lưng.

Cảnh vương cố ý thử độ chặt, không ngừng quan tâm nhìn Lý Ngư, tựa như hỏi, em có thấy nặng không?

Lý Ngư: "..."

Được rồi, có lẽ cậu là người đầu tiên được cưng chiều nhờ mang thai giả ấy nhỉ.

Lý Ngư hạnh phúc lắc lắc "Bụng", nhỏ giọng nói: "Em không sao, rất tốt."

Mặc dù cậu nói vậy nhưng Cảnh vương vẫn hơi lo, vì lứa này có đến tận bốn bé, giai đoạn sau của thai kỳ, bụng phải rất lớn, đây cũng là một gánh nặng cực lớn.

Cảnh vương vốn muốn giấu Tiểu Ngư đi, cho mình hắn mới có thể thấy. Bây giờ ý nghĩ này càng vững chắc hơn, nếu như không có chuyện gì thì không nên để Cá Nhỏ xuất hiện trước mặt người khác...

Cảnh vương báo tin cho Hoàng đế, Vương Hỉ là nội thị tổng quản, đương nhiên là không giấu được.

Khi được biết Lý công tử có thai, mãi một lúc sau Vương công công cũng không tỉnh táo nổi.

Lý Ngư chỉ sợ Vương Hỉ sẽ phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ, ai ngờ sau khi Vương Hỉ sửng sốt thì ông lại rơi lệ trước mặt cậu.

"Điện hạ sắp có con rồi, lão nô thật là hạnh phúc." Vương Hi dụi mắt, giọng nói run run, "Lão nô vốn nghĩ, nếu có thể tận mắt thấy được con của điện hạ thì đời này của lão nô không còn gì luyến tiếc nữa."

Dù cho ban đầu Vương Hỉ cũng rất hoài nghi về chuyện này bởi trước đây ông chưa bao giờ nghe thấy nam nhân mang thai bao giờ. Thế nhưng khi thấy điện hạ nhà ông tự mình đỡ Lý công tử còn phần bụng dưới của Lý công tử lại hơi nhô lên, là bộ dáng giống hệt với mang thai, ông thấy, đây còn có thể là giả ư?

Cho dù nam nhân mang thai thì sao chứ, đây chẳng phải là máu mủ của điện hạ à!

Vương Hỉ khóc xong liền muốn ngửa mặt lên trời cười to. Ông cảm thấy Lý công tử là một người may mắn. Cá Nhỏ chủ nhân sinh cá con là dấu hiệu tốt, đây không phải có ý là điện hạ nhà ông sắp có con rồi sao!

Vương Hỉ thực sự quá xúc động, Cảnh vương không thể không đặt tay lên vai Vương Hỉ như để trấn an ông. Lý Ngư nghĩ thầm, Vương công công tưởng là một đứa đã mừng như này rồi, nếu như sau này ông biết cái thai này có tận bốn đứa thì chắc ông mừng đến ngất mất.

Cảnh vương đợi đến khi Vương Hỉ bình tĩnh lại, mới nói cho ông rằng hắn có bao nhiêu kỳ vọng với cái "Thai" này của Lý công tử nên hắn sẽ tự xử lý mọi chuyện liên quan. Vương Hỉ gật gật bày tỏ ông đã hiểu. Điện hạ vốn đã cực kỳ quan tâm đ ến Lý công tử, bây giờ Lý công tử có thai, điện hạ đích thân làm cũng rất hợp tình hợp lý.

Mang thai giao hết cho điện hạ vậy còn ông thì làm gì đây?

Vương Hỉ vỗ đầu một cái, sao ông lại quên được chứ. Điện hạ muốn ông chuẩn bị lễ cưới, giờ ông phải chuẩn bị càng tỉ mỉ hơn so với trước đó đễ chắc chắn rằng điện hạ và Lý công tử sẽ hài lòng.

Sau khi báo cho Vương Hỉ, Cảnh vương cũng gọi những đại phu cùng đến Tây Thùy tới bắt mạch cho Lý Ngư. Nhưng bây giờ Lý công tử là nội quyến, sau này ắt sẽ có danh phận. Đương nhiên đại phu không thể gặp thẳng Lý Ngư, dù sao cũng phải cách mấy tấm màn, Lý công tử ngồi ngay sau trướng. Sau khi tất cả đại phu đều khám ra Lý công tử đã mang thai hai tháng, phút kinh ngạc qua đi thì bắt đầu chúc mừng Cảnh vương.

Cảnh vương khẽ gật đầu, tất cả những chuyện này đều là theo kế hoạch, chẳng qua là hắn mượn chẩn đoán của đại phu để cho mấy người ở kinh thành biết biết thôi. Thái y mà Hoàng đế tin tưởng không thể đến biên giới phía Tây ngay được, chắc chắn sẽ phải hỏi những đại phu đi theo Cảnh vương trước, đến lúc đó đại phu nói kết quả bắt mạch là sẽ có tác dụng thôi.

Cách màn bắt mạch, Cảnh vương đã bí mật tìm một phụ nữ đang mang thai hai tháng ngồi sau màn thay cho Lý Ngư. Bản thân các đại phu cũng không biết nam nhân mang thai có mạch tượng như nào nên có thể chẩn ra là mang thai đã tốt lắm rồi.

Mỗi lần bắt mạch về sau đều sẽ là như vậy. Còn về ngày sinh, trong lòng Cảnh vương đã rõ và cũng đã chuẩn bị từ sớm.

Khi lá thư hồi âm đ ến Hoàng thành, Hoàng đế không ngờ rằng mình phản hồi phong Lý Ngư làm Trắc phi lại khiến Cảnh vương đáp lại rằng "Lý Ngư có thai rồi, cầu Người hãy cho em ấy vị trí Chính phi". Hoàng đế kinh ngạc đến mức há hốc mồm, ông đem bức thư của Cảnh vương ra đọc đi đọc lại nhiều lần.

Ngự tiền thị vệ Hoàng đế phái đi Tây Thùy cũng báo lại cùng một chuyện cho Hoàng đế đồng thời còn kèm theo cả mạch chứng mà đại phu đã chẩn ra được.

Hoàng đế lại lấy kết luận mạch chứng nhìn đi nhìn lại nhiều lần, ông sợ mình bỏ sót mất chữ nào.

Nam tử có thể mang thai thật à?

Nếu là trước đây, Hoàng đế chắc chắn sẽ nói là sao mà được cơ chứ, nhưng bây giờ nhìn kết luận mạch chứng thì ngay cả Hoàng đế cũng không chắc chắn.

Dù sao lý do cũng là "Thể chất đặc thù" mà.

Hoàng đế triệu tập tất cả Thái y của Thái y viện suốt đêm để cho bọn họ phân tích kết luận mạch chứng. Các thái y thảo luận suốt một đêm vẫn không có kết quả, bọn họ cũng không biết tình hình thực tế của Lý Ngư nên chẳng ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng, không có một nam nhân nào có thể mang thai.

Hoàng đế phái Phụ khoa thánh thủ nhanh chóng đến Tây Thùy bắt mạch cho Lý Ngư. Suy nghĩ một lát, ông cầm bút viết cho Liêu Không một phong thư.

Liễu Không khiến thức uyên thâm nên có thể cho ông một câu trả lời chính xác.

Lý Ngư có thai, chỉ có hai khả năng, hoặc là thật, hoặc là Cảnh vương đang diễn trò.

Tuy Cảnh vương không ngừng lót đường cho Lý Ngư nhưng Hoàng đế không tin rằng Cảnh vương sẽ làm nhưng chuyên ngu ngốc như thế. Giả mạo huyết thống Hoàng gia sẽ rất dễ bị vạch trần đấy.

Nhưng, nếu nó là thật thì sao?

Lý Ngư một thân một mình, xuất thân nghèo khó, hoàn toàn không phải sự lựa chọn để thành Vương phi. Nhưng cũng chính người này đã lập công nhiều lần còn khiến Cảnh vương động lòng. Hoàng đế phong làm Trắc phi đã có mấy phần thành toàn, chỉ là khi nghĩ đến dòng dõi kế thừa Cảnh vương sau này thì không thể khăng khăng như thế được.

Nếu như Lý Ngư đúng thật có thể mang thai, một chút không thích hợp cuối cùng cũng không còn thì ông sao keo kiệt đến nỗi không đưa nổi cậu vị trí Chính phi chứ?

Nhìn một chồng tấu chương Cảnh vương đưa đến, Hoàng đế bỗng tỉnh ngộ. Đến lúc này Cảnh vương mới nói toạc ra, e rằng đã khiến ông không thể nào phản đối nữa.

Hoàng đế cười bất đắc dĩ, ranh con thúi, chuyện hoàn toàn không thể, thế mà lại làm được...

Không lâu sau thư trả lời của Liễu Không đã đến.

Cao tăng không hổ là cao tăng, ông không trả lời trực tiếp mà nói rằng thiên hạ này rộng lớn, không gì không có.

Hoàng đế hiểu ra, dựa theo kiến thức của Liễu Không, cũng cho là nam tử sẽ có khả năng mang thai, ông ấy cũng cho rằng nam nhân có khả năng mang thai. Điều này đã chấn an trái tim Hoàng đế.

Vậy thì chỉ cần xem Thái y chẩn lại thôi.

Hoàng đế động viên Cảnh vương trước tiên, ông nói rằng cứ để Thái y qua đó chẩn lại đã rồi ông sẽ cho Lý Ngư lên làm Chính phi.

Cảnh vương thấy được bình minh chiến thắng, thỉnh thoảng hắn lại tình cờ đỡ Lý Ngư đi vài bước cho người trong phủ thấy.

Toàn bộ Tây Thùy bây giờ đều coi Cảnh vương là Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nghe nói người nhà Cảnh vương có thai, dân chúng đều rất vui mừng.

Vì lý do an toàn, Cảnh vương vẫn chưa tuyên bố ra ngoài người mang thai là nam nhân, cũng không cho người khác nghị luận. Vì vậy những người biết rõ cũng không nhiều còn tất cả dân chúng thì đều gửi đến những lời chúc tốt đẹp nhất.

Trong lúc này, thổ phỉ muốn lợi dụng cơ hội này để báo thù thì bị thị vệ tuần tra phát hiện.

Từ khi phát hiện thổ phỉ cũng là con người, cũng rất dễ chống lại chúng, đã có không ít thanh niên trai tráng ở biên cảnh phía Tây tình nguyện gia nhập vào đội thị vệ. Người trong tay Cảnh vương đã càng ngày càng nhiều, nhờ những lần thao luyện cùng với Ngự tiền thị vệ, sức chiến đấu của họ cũng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Trong khi đó, bản thân Cảnh vương cũng đã đoán được bọn thổi phỉ sẽ nhân cơ hội này đột kích nên hắn đã tăng cao phòng ngự. Kết quả thổ phỉ hung hăng đến, lại một lần nữa bị địa đạo và cạm bẫy đánh cho còn mỗi cái nịt.

Bên ngoài, Lạc Phong trấn hệt như là cái thùng sắt, được Cảnh vương bảo vệ chặt chẽ. Bên trong, Lý Ngư là người nhà mang thai được bảo vệ chặt chẽ nhất.

Cảnh vương hàng ngày đều canh giữ Lý Ngư một tấc cũng không rời. Tuy là mang thai giả, nhưng hắn vẫn để Lý Ngư nghỉ ngơi còn mình thì làm tất. Việc vặt của "Mang thai bên trong" rất đa dạng, Cảnh vương gần như bị trầm mê trong đó, tâm tình vô cùng tốt.

Lý Ngư cảm thấy Cảnh vương như là đang mượn cái này làm cái cớ để chăm sóc, bù đắp tất cả những gì hắn không làm được cho cậu trước đây. Còn bản thân cậu, ngoài trừ nhìn đối phương quan tâm chăm sóc thì cậu còn làm được gì chứ?

Về sau, Cảnh vương thậm chí còn không để cho Lý Ngư cầm bình thủy tinh, còn trách nhiệm chăm sóc cá con thì giao hết cho Vương Hỉ.

Vương Hỉ nhìn nhóm cá con hoạt bát không ngừng cảm khái: "Nếu như Lý công tử cũng sinh được bốn bé thì tốt rồi."

Lý Ngư phát hiện Vương công công trong lúc vô tình đã nói rõ chân tướng: "..."

Nhóm cá con cũng phát hiện được sự biến hóa của hai cha.

Mới đầu là Đại Bảo, sau đó ngay là Tứ Bảo thần kinh thô hơi chậm mọng tí cũng nhận ra.

Cha Cảnh vương luôn đỡ cá cha bước đi, các bé biết cá cha có thể biến thành người giống như cha Cảnh vương nhưng sao bụng cá cha còn tròn hơn bụng Nhị Bảo thế kia!

Đại bảo từ trong lời nói của hai cha đã đoán được gì đó, bé mơ hồ có chút mong đợi.

Nhị Bảo, Tam Bảo thiên chân khả ái: Lẽ nào cá cha lại sinh thêm một đệ đệ đáng yêu nữa?

Tứ Bảo đơn xuẩn (1): Hu hu, nhất định là cá cha đã ăn rất nhiều bánh hoa đào nhưng không cho Tứ Bảo ăn, Tứ Bảo cũng muốn ăn!

(1) Đơn xuẩn: là kiểu ngây thơ đến ngốc nghếch ấy

Thái y Hoàng đế phái đang trên đường tới như bay. Cuối cùng, thời gian của nhiệm vụ "Trưởng thành" đang đến gần từng ngày từng ngày một. Ngày hôm đó, Lý Ngư mới bỏ gối nhỏ xuống rồi tranh thủ chút thời thời gian đút thức ăn cho nhỏ mà cá con. Đại Bảo vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời nay lại lần đầu đột nhiên sững người.

Lý Ngư vẫn chưa nghĩ nhiều, nhưng ngay khi cậu xoay người lại, Đại Bảo trước mắt đã không thấy tăm hơi đâu, trên giường xuất hiện thêm một bé sơ sinh béo trắng đang vung tay múa chân.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư nhận ra Đại Bảo là bé đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, không hổ là Đại Bảo thông minh...

Không đúng không đúng! Nhất định Đại Bảo sẽ rất sợ.

Lý Ngư vội vàng ôm lấy Đại Bảo, lau chùi nước trên người bé. May là hệ thống không để cho Đại Bảo trực tiếp hóa người trong bể cá, không thì thảm rồi.

Mấy ngày nay Cảnh vương đã chuẩn bị xong tã lót rồi, Lý Ngư bọc lung tung Đại Bảo lại rồi ôm bé vào ngực.

Đại Bảo lần đầu ở hình người, rất dũng cảm cũng rất mới mẻ, bé mở to đôi mắt đen láy như hai quả nho, gắng hết sức nhìn xung quanh.

Đây chính là cảm giác khi trưởng thành sao?

Đại Bảo giật giật chân theo thói quen. Bé muốn bơi nhưng tay chân lại không nghe theo bé.

Bé muốn gọi cá cha nhưng miệng bé cứ khóc hoài.

Đại Bảo dũng cảm lúc này mới biết sợ, biến thành người không thể nói chuyện cũng như không thể bơi, Đại Bảo khóc càng thương tâm.

Cảnh vương bên ngoài nghe thấy tiếng khóc liền bay chạy tới, chỉ thấy trong lồ ng ngực Lý Ngư đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, còn cậu thì đang luống cuống tay chân dỗ bé.

Trước đây Cảnh vương thường thấy Lý Ngư và các bé cá con ngậm đuôi nhau nối thành mỗi chuỗi. Dù hắn đã chấp nhận nhóm cá con chính là con trai mình, nhưng dù gì các bé cũng là hình cá, tác động không có lớn bằng bây giờ khi hắn tận mắt thấy Lý Ngư dỗ con.

Tầm mắt Cảnh vương dần dần có chút mơ hồ, hắn cực kỳ cẩn thận bước tới, sợ quấy rầy Cá Nhỏ.

"Điện hạ, mau đến xem Đại Bảo!"

Lý Ngư đem con trong lồ ng ngực mình ra.

Lúc là hình cá không thấy được tướng mạo nhưng khi Đại Bảo hóa người lại có thể thấy được, bé với Cảnh vương hồi bé, cũng chính là nhóc béo, quả đúng là được đúc từ một khuôn mà ra.

Lý Ngư thấy nhóc béo đã lâu không gạ ép, nín cười, đồng thời vành mắt cậu có chút nóng lên.

Kỳ quái quá mà, sao cậu còn kích động hơn cả lúc đẻ trứng hay ấp trứng cá nở thế này.

Cảnh vương nhận lấy đứa bé từ trong tay cậu. Hắn nhìn một lần rồi một lần, tựa như hắn nhìn bao lâu cũng không đủ..

Đừng khóc. Hắn ôn nhu xoa xoa mắt Lý Ngư. Tuy nhiên, chính mắt hắn cũng đã đẫm nước.

Lúc này, Nhị Bảo, Tam Bảo, Từ Bảo phát hiện Đại Bảo đột nhiên trở thành trẻ sơ sinh: "..."

Mấy bé cá con sợ đến mức không dám thở mạnh, đồng loạt chìm xuống đáy.
Bình Luận (0)
Comment