Trong một khu rừng nhỏ khoảng cách Thủy Hỏa Thành không đến trăm dặm, lúc này Lạc Nam đang đứng cùng nhóm người Thủy Gia phân biệt có Thủy gia chủ Thủy Ánh Nguyệt, hai tỷ muội Thủy Nguyệt Cầm cùng thiếu niên Thủy Dương, trước mắt bọn họ là một hang động khá lớn, chỉ là cửa hang có một màn ánh sáng tỏa ra khí tức nguy hiểm ngăn chặn, hai bên cửa hang có hai hàng thị vệ mười người nghiêm trang canh gác, Lạc Nam dựa vào hồn lực phán đoán, mười người này đều là tồn tại Ngự Tướng hậu kỳ, không hơn không kém, năm người bên trái toàn thân tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt, đối lập bọn họ hàng hậu vệ bên phải lại có khí tức khá tươi mát.
Lạc Nam hiểu hẳn là hộ vệ của hai nhà cùng chung trấn giữ bí cảnh đi, hắn lúc này hiểu một phần vì sao hai nhà muốn sát nhập, chỉ riêng lực lượng mười người hộ vệ Ngự Tướng cộng đồng liên thủ đủ sức một Ngự vương sơ kỳ bình thường kiêng kỵ ba phần rồi. Dù sao số lượng lúc nào cũng là một ưu thế, Lạc Nam càng thêm kiên định phải nhanh chóng gia tăng thực lực từ nó sáng tạo thế lực cho mình.
“Họ là Thủy Ngư vệ cùng Hỏa Liệt vệ, là chiến vệ cao cấp của hai nhà, tại hai nhà có địa vị rất cao.”
Thấy Lạc Nam đánh giá, Thủy Nguyệt Cầm mỉm cười lên tiếng giải thích.
Lạc Nam nhìn nàng gật đầu, lúc này nêu ra thắc mắc của bản thân:
“Không gian bên trong Thủy Hỏa cảnh như thế nào, lẽ ra Thủy và hỏa hệ chiến thú không nên sống cùng một chỗ mới hợp lý chứ?”
Thủy Ánh Nguyệt lúc này thay nữ nhi mở miệng giải thích: “Bên trong cảnh là một bình nguyên bao la rộng lớn, có vô số hồ nước lớn nhỏ nằm rãi rác không đồng đều, nói là hồ nhưng diện tích chúng rất to lớn, hồ nhỏ nhất cũng bằng một phần năm Thủy Hỏa Thành, Thủy Hệ chiến thú đa phần sinh sống bên trong hồ, ngoài ra càng tiến vào sâu trong bình nguyên, sẽ phát hiện các tòa núi lửa to lớn, địa mạch mấy vạn dặm bên dưới lòng đất chịu tác động của núi lửa, là điều kiện thích hợp sinh sống của Hỏa hệ chiến thú.
Lạc Nam nghe nàng giải thích, cảm thấy thật thần kỳ, không thể tưởng tượng bên trong một hang động lại tồn tại không gian kỳ diệu như thế, hắn còn thắc mắc:
"Thủy a di, không gian bên trong thuộc về Thiên Thú đại lục sao?”
“Hỏi rất hay, điều này ngay cả ta cũng không rõ ràng, các tiền bối Bách Hoa Môn từng suy đoán cửa vào bí cảnh là một trận pháp liên kết với một vùng không gian khác, vị trí thật sự của Thủy Hỏa cảnh hẳn là nằm ở một nơi bí ẩn nào đó trên đại lục.”
Lạc Nam bừng tỉnh, dù sao thì việc liên kết một hang động với một không gian khác trên đại lục đã rất kinh người, ít nhất là tồn tại cấp Ngự Tôn tinh thông Không Gian hệ mới làm được, còn việc liên kết với một không gian khác bên ngoài đại lục, Lạc Nam hoàn toàn không biết rằng đẳng cấp nào mới làm được việc nghịch thiên đó, Ngự Thần sao?.
“Một số vấn đề cơ bản cũng không biết, hừ không hiểu ra sao có thể tiến vào Thủy Hỏa Cảnh.”
Thủy Dương lúc này nhìn Lạc Nam thân mật trò chuyện cùng các nàng, bản thân hắn như trở thành người thừa, trong lòng tức giận, ngoài mặt lại tỏ vẻ khinh thường Lạc Nam hiểu biết hạn hẹp.
Lạc Nam bình tĩnh không nói, loại nhân vật này chưa có tư cách để hắn quan tâm, lần đầu nhìn thấy biểu hiện của Thủy Dương khi so đấu cùng Thủy Mị Nhi, Lạc Nam đã lập tức đưa ra đánh giá: “Lòng dạ hẹp hòi, khí độ không có, hoàn toàn là tiểu nhân vật không thành đại sự”.
Bất quá Lạc Nam sẽ không chủ quan, chỉ cần có người muốn gây bất lợi cho hắn, Lạc Nam sẽ không ngần ngại diệt sát đối phương, dù là một con kiến nhỏ. Đây là đạo lý phụ thân dạy hắn.
Liễu Nguyệt Cầm mày liễu hơi cau lại, ngay cả Thủy Ánh Nguyệt cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Thủy Dương bình thường luôn lễ phép trước mắt nàng hiện tại lộ ra một mặt ganh tị, bất quá nàng lắc đầu, tiểu tử này còn trẻ đã vào Ngự Tướng nên mấy ngày nay khá kiêu ngạo, để Tiểu Lạc cho hắn ăn ít thiệt thòi cũng tốt, tránh một ngày rướt họa vào thân.
Thủy Mị Nhi tức giận trừng mắt nhìn Thủy Dương, nàng đang định nói gì đó thì một âm thâm trong trẻo mang theo nét lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ khiến người nghe cảm thấy vạn phần mâu thuẫn vang lên:
“Làm phiền Nguyệt tỷ tỷ chờ đợi rồi, thật có lỗi.”
Đám người Lạc Nam quay người, trong tầm mắt nhìn thấy năm bóng người đã ở không xa đang hướng đến vị trí bọ họ. Dẫn đầu là một người giống như một đoàn thiêu đốt hỏa diễm, khí thế trầm tĩnh nhưng lại mang theo vẻ cường thế, nàng không nhanh không chậm uyển chuyển bước đi, hiện thân liền để bốn phía nhiệt độ đột nhiên tăng lên.
Đây là một cái vóc người yêu kiều thướt tha mỹ phụ, trước ngực no đủ, vòng eo uyển chuyển, môi đỏ óng ánh như bảo thạch, hiện ra dị dạng hào quang, nơi khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ đỏ thẩm kiều mị, da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, đôi mắt đẹp nước long lanh một mảnh, bất kỳ nam nhân nhìn đều sẽ không tự chủ được mà mơ màng vô hạn, đặc biệt là bộ hoả hồng mái tóc của nàng, làm cho người ta một loại thị giác xung kích mãnh liệt, khiến người ta căn bản không dời ánh mắt sang chỗ khác được.
“Mộng Như muội muội không cần khách sáo, chúng ta cũng vừa mới đến mà thôi, bất quá Mộng Như muội muội sao không sử dụng tọa kỵ đến cho nhanh chóng?” Thủy Ánh Nguyệt nhìn người vừa đến, khóe miệng hơi mỉm hồi đáp.
“Dẫn đường cho bọn nhỏ, không phải ai cũng đuổi kiệp Tiểu Ô của muội, hơn nữa khoảng cách không xa, hành tẩu cũng xem như một loại thú vị.” Hỏa Như Mộng hé mở kiều diễm môi đỏ nhàn nhạt đáp.
Nghe lời của nàng, lúc này đám người mới chú ý đến bên cạnh nàng còn có ba nam một nữ, nữ tử dĩ nhiên là Hồng Chúc Diễm, nữ nhân này vừa đến đã làm bộ chạy đến bên Lạc Nam u oán nói:
“Hừ, mấy ngày này không thèm đến nhìn người ta, làm hại người ta ngày đêm trông ngóng”
Lạc Nam chưa kiệp mở miệng đáp, Thủy Mị Nhi vừa tức giận Thủy Dương hiện tại lại gặp hồ ly tinh này, tức giận mắng: “Có biết xấu hổ hay không? mấy ngày nay hắn cùng ta bồi luyện, đương nhiên không chú ý ngươi, đáng đời”
Hỏa Chúc Diễm nghe thế lúc này càng tỏ vẻ u oán không chịu nổi, một mắt đáng thương nói: “Hóa ra là Tiểu Lạc ngươi bị tiểu yêu tinh này mê hoặc, không thèm đẻ ý đến người ta, ta không trách ngươi, là do thủ đoạn dụ nhân của yêu tinh quá mức cường đại”
“Ngươi…”
Thủy Mi Nhi tức giận thở phì phò, luận về công phu miệng lưỡi nàng mãi mãi không sánh bằng Hỏa Chúc Diễm.
Lạc Nam hết cách với Hỏa Chúc Diễm rồi, mặc dù nữ nhân như nàng rất có mị lực, bất quá tính cách thích gây chuyện của nàng khiến hắn bất đắc dĩ, quyết định ngó lơ, không để ý đến nàng.
Thủy gia tỷ muội thấy phản ứng của hắn, khóe miệng hơi cong lên.
Mà một màn nháo trò này cũng trở thành tâm điểm của đám người, Hỏa Mộng Như từng nghe nữ nhi đề cập ăn thiệt thòi trên tay một người trẻ tuổi, hẳn là thiếu niên này đi, nàng âm thầm quan sát hắn, rất nhanh mày phượng cau lại, hiển nhiên cũng không nhìn ra tu vi thiếu niên trước mắt này.
Lạc Nam cảm giác được Hỏa Mộng Như nhìn hắn, quay người nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng mỉm cười gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Hỏa Mộng Như lại âm thầm kinh ngạc, thiếu niên này gan dạ nhìn nàng, bất quá trong mắt chỉ có thưởng thức cái đẹp, không hề có một tia sai lệch, trong lòng lại đánh giá cao Lạc Nam một bậc. Lạc Nam nếu biết ý nghĩ của nàng nhất định sẽ cảm thán, mẫu thân Hoa Tiên của hắn dạy dỗ cách ứng xử với nữ giới quả nhiên hiệu quả phi thường tốt.
Lạc Nam bỗng nhiên cảm thấy có mấy ánh mắt địch ý nhìn về phía hắn, mặc dù đối phương cố gắng che giấu nhưng không thể che giấu hồn lực Ngự Vương hậu kỳ của hắn, Lạc Nam quay người nhìn sang, là ba thiếu niên đi cùng Hỏa Như Mộng, trong đó có thiếu chủ Hàn Hổ bang Hàn Xẻng, thằng này từ đầu đã nhìn hắn bằng ánh mắt nham hiểm.
Khiến Lạc Nam kỳ quái là hai thanh niên trên thân tỏa ra hơi nóng cấp bậc bằng với Thủy Nhất, là Ngự Tướng sơ kỳ. Sống hai đời Lạc Nam rất nhanh nhận ra nguyên nhân, âm thầm lắc đầu, thật là hồng nhan họa thủy a, hai con hàng này hiển nhiên hâm mộ Hỏa Chúc Diễm, thấy nàng tỏ vẻ thân thiết với hắn nên cay mắt đây mà.
Thủy gia hai tỷ muội cùng Thủy Nhất hướng Hỏa Mộng Như ân cần chào hỏi, Hỏa Chúc Diễm và hai thanh niên Hỏa gia cũng lễ phép vấn an Thủy Ánh Nguyệt. Hiển nhiên hai nhà mặc dù cạnh tranh, nhưng lễ phép với nhau vẫn phải có.
“Người đã đến đầy đủ, Ánh Nguyệt tỷ, chúng ta mở ra kết giới”
Hỏa Mộng Như nhìn Thủy Ánh Nguyệt nhàn nhạt nói rằng, giọng nói nàng đầy quyến rũ, nhưng lại mang theo lạnh lùng cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, nữ nhân này khiến người khác rất khó nắm bắt nội tâm của nàng, chỉ có điều chắc chắn, là nàng kiêu ngạo, rất kiêu ngạo, qua biểu hiện thờ ơ của nàng đã biểu hiện rõ, không phải nàng không quan tâm, mà những sự vật xung quanh không có gì đáng để nàng quan tâm mà thôi.
Thủy Ánh Nguyệt gật gật đầu, chỉ thấy hai nàng bước đi thon thả đến cửa động, hộ vệ hai bên cúi người hành lễ, lúc này hai nàng đồng thời đưa lên cánh tay trắng nõn mê người lên cổ, hai khỏa ngọc bội được tháo xuống, bỗng chốc sắc mặt Lạc Nam kinh biến, ngay khoảng khắc khi hai nàng cởi xuống ngọc bội, Lạc Nam vốn dĩ cảm ứng khí tức Ngự Vương tiếp cận Viên Mãn của hai nàng đột ngột điên cuồng tăng lên đến mức hắn không còn cảm nhận được, rõ ràng hai khỏa ngọc bội kia công dụng khá giống Tiềm Long ngọc trên cổ hắn, ẩn giấu tu vi của hai nàng.
“Là ta quá ngây thơ rồi”
Lạc Nam vốn nên nghĩ đến sớm hơn mới đúng, là gia tộc phụ thuộc của một trong thập đại thế lực Bách Hoa Môn, thực lực của các nàng sao có thể chỉ có nhiêu đó, rõ ràng là che mắt người đời mà thôi, một khi con mồi xui xẻo nào muốn đánh chủ ý đến hai nhà, hậu quả của hắn sẽ là tan xương nát thịt.
Lạc Nam bỗng chốc lóe lên một ý nghĩ khiến hai mắt hắn tỏa sáng, hắn rất cần minh hữu để tương lai đối kháng kẻ thù, quan hệ hiện tại của hắn với hai nhà cũng khá tốt, chỉ cần duy trì đồng thời gia tăng tình hữu nghị, tương lai không xa có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với hắn.
Hơn nữa còn gián tiếp kéo gần quan hệ của hắn với Bách Hoa Môn.
Lạc Nam là người hai đời, đời trước lăn lộn cực khổ đủ để hắn nhận thức được các mối quan hệ hữu nghị lúc nào cũng là cần thiết, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng lấy sức một cá nhân có thể đối kháng kẻ thù cường đại kia. Huống gì hắn và các nàng quan hệ rất tốt, Hỏa Chúc Diễm còn cần thời gian tìm hiểu, riêng tỷ muội Thủy Gia hắn rất có hảo cảm với các nàng.
Đương nhiên không phải ai cường đại cũng có thể trở thành đối tượng kết giao của hắn, điển hình như Đại Lạc gia tộc, hắn rất phản cảm hành vi trục xuất phụ thân Lạc Long năm xưa của bọn họ, trước mặt kẻ thù cường đại, Đại Lạc gia tộc thân là một trong thập đại thế lực vậy mà ngay cả rắm cũng không dám phóng, nhẫn tâm trục xuất một người có nhiều cống hiến cho gia tộc, loại thế lực này Lạc Nam sẽ không bao giờ tha thứ và chấp nhận.
Trong lúc Lạc Nam suy nghĩ thì hai nàng đã hợp hai viên ngọc bội lại cùng một chỗ, lực lượng trên thân ngọc bội bộc phát, hai luồng khí tức một tươi mát một nóng bỏng lại lạ kỳ dung hợp cùng nhau, màn ánh sáng chắn trước cửa động bị luồng lực lượng trên ngọc bội tác động, dần dần tách ra hai bên, hình thành một cánh cửa tiến vào hang động.
"Được rồi, tất cả vào đi, nhớ rõ thời gian chỉ có hai tháng, sau hai tháng thời gian phải tập trung lại nơi cửa động để thoát ra rõ chưa?"
Thủy Ánh Nguyệt hướng đám người dặn dò. Nhóm thanh niên gật gật đầu, bắt đầu di chuyển vào cánh cửa, lúc Lạc Nam sắp tiến vào hang, một thanh âm mang theo hương thơm nhàn nhạt truyền vào tai hắn: “Tiểu Lạc, nhờ ngươi chiếu cố tỷ muội các nàng”.
Lạc Nam hướng Thủy Ánh Nguyệt gật đầu, lúc này bước chân vào cửa động, rất nhanh thân ảnh hắn dần biến mất.
Hỏa Như Mộng lúc này quay sang kỳ lạ nhìn Thủy Ánh Nguyệt: “ Thật hiếm thấy tỷ tin tưởng một người như vậy”.
“Ta nhìn người rất hiếm khi sai lầm, muội cũng biết mà, đúng không?, muội không nhận ra nghĩa nữ của mình sắp bị bắt cóc rồi sao” Thủy Ánh Nguyệt hài hước thú vị nhìn nữ nhân nóng bỏng nhưng làm người lạnh lùng cao ngạo trước mắt.
“Nàng đã trưởng thành, ta sẽ không tự tiện xen vào chuyện riêng tư của nàng, bất quá nếu ta cảm thấy hắn không xứng, thì lại là chuyện khác” Hỏa Như Mộng vẫn bình tĩnh.
Thủy Ánh Nguyệt lúc này im lặng một chút, hương khí mê người trong miệng thơm tỏa ra, thì thầm nói: “ta chỉ sợ nữ nhi chúng ta trèo cao thôi”
Hỏa Mộng Như toàn thân run lên, ngạc nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp trang nhã lúc này đang cực kỳ ngiêm túc, nàng im lặng, thật lâu không nói…..